Chương 3
“Đường cùng?!” Andrew chau tít lông mày, lặp lại lời anh.
Diệp Vũ Chân gí súng mạnh hơn vào đầu gã, “Phải, không ngày nào là ta không như đang đi trên một con đường tuyệt vọng, từng ngày trôi qua đi kèm với nỗi thống khổ, đều là vì ngươi! Mỗi một lần xuất hiện của ngươi làm cho ta tường minh rằng thế là hết, nếu không tại sao ta cứ lên giường với kẻ đã cưỡng bức mình hết lần này tới lần khác, lại còn đạt cao trào?”
Andrew điềm nhiên nói, “Ta chưa bao giờ thừa nhận rằng đã cưỡng bức ngươi. Ta nói với ngươi lâu rồi, là do ngươi cương quyết đòi lên giường với ta, chuyện ngày hôm đó chỉ thuần túy do ta quá tốt bụng thôi, chứ nói thật nhìn lại xem, kỹ thuật của ta trên cơ ngươi gấp trăm lần. Hễ lên giường, lần nào lần nấy ngươi toàn ngắc ngoải không khác gì ta đang là “đàn bà an ủi( )” ấy.”
“Tốt lắm!” Vành mắt đỏ hoe, Diệp Vũ Chân chợt cười, “Cuối cùng cũng bày tỏ hết với nhau rồi, ngày hôm nay, hoặc là ngươi ch.ết, hoặc là ta ch.ết!”
Andrew hấp háy mắt, khóe miệng nhếch lên ra chiều bỡn cợt, “Vũ Chân, tự ngươi muốn ch.ết lại cố tình chạy về bắn bòm một phát vào đầu ta là do muốn ch.ết cùng ta chứ gì? Sao ngươi không chịu thừa nhận, ngươi rất quyến luyến ta, càng không nỡ bỏ được cái giường của đôi ta đúng không?”
Bàn tay Diệp Vũ Chân càng lúc càng run dữ dội, thế rồi Andrew đột ngột chặt một nhát lên tay anh, súng rít lên âm thanh xé rát. Gã ngoặt tay phải của anh lại, ấn xuống sofa, đoạn thở dài đầy yêu chiều, “Vũ Chân…” Gã ngoái sang thằng Tom đang đứng lơ ngơ, quát lớn, “Ê, biến ra ngoài bồi thường thiệt hại đi, không nghe thấy tiếng súng hả?”
“Á, á!” Tom chỉ vào Diệp Vũ Chân, mồm miệng lắp bắp, “Ngươi, ngươi định làm gì thủ trưởng bọn ta?”
Andrew tẹp tẹp miệng, mặt mày trưng ra biểu cảm gian tà mà rằng, “Hắn cần một cách đặc biệt để trấn an và một cách đặc biệt để dạy dỗ. Mày thừa hiểu là hắn không đủ khả năng giết tao, song nếu mày cứ khăng khăng muốn ở lại xem, tao đây không dám đảm bảo hậu quả của mày sẽ thế nào đâu…” Còn chưa nghe trọn câu, thằng Tom đã phóng vèo ra ngoài, lại còn chu đáo khép chặt cửa.
Diệp Vũ Chân chỉ một mực nằm im lặng, dường như phát súng ban nãy đã rút kiệt cả thảy dũng khí gom góp trong trái tim anh sức lực anh thoắt cái như bay hơi, rệu rã.
Andrew buông lỏng tay, vỗ vỗ mái tóc ngắn của anh, an ủi, “Vũ Chân, đừng sợ, cuộc sống của ngươi vẫn không có gì thay đổi.”
Anh nằm nguyên tư thế cuộn mình giữa ghế sofa. Andrew luồn tay xuống dưới cổ anh, tay kia nâng đầu gối anh, bế anh dậy và đặt lên bàn cơm. Giữa sắc men gốm và ánh nến bập bùng, gã nhìn xuống anh từ trên cao rồi đưa tay gỡ bỏ toàn bộ các cúc áo. Đến khi mọi nút thắt đều được cởi hết, anh đang nhìn lên bóng đèn trần nhà, ánh mắt mịt mùng. Gã cúi xuống, vươn lưỡi ɭϊếʍƈ lên hai hạt nhô trước ngực anh, dòng kích thích mạnh mẽ khiến anh run lên nhè nhẹ. Andrew ɭϊếʍƈ một cách tỉ mẩn, hít ngửi hương thơm mùi cây cỏ tỏa ra từ cơ thể anh. Một bàn tay gã dịch xuống cởi dây thắt lưng anh, kéo khóa quần, đồng thời đổi sang cắn bên đầu ngực kia. Dù Diệp Vũ Chân sau trước không hề phát ra âm thanh nào nhưng tiếng thở đã nặng nề hẳn. Andrew ngước đầu, tụt cùng lúc cả quần dài lẫn qυầи ɭót anh xuống đất.
Hành động này như đánh thức Diệp Vũ Chân thanh tỉnh lại, nơi hạ thể lành lạnh nhắc nhở anh ý thức được bước tiếp theo Andrew sẽ làm gì. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, bàn tay anh run khe khẽ, nắm chặt lấy tấm trải bàn. Tay Andrew chầm chậm đặt giữa hai chân anh, lòng bàn tay thô sờn từ từ xoa nắn chỗ đó. Ánh mắt anh bất thần hoảng loạn, bất thần bối rối, con ngươi lấp lánh tầng nước mỏng tang, chiết xạ những tia sáng long lanh dưới ánh nến tựa cầu vồng, xinh đẹp nhường vậy, ngay cả ánh mắt đang hung hãn của Andrew cũng được xoa dịu, trở nên dịu dàng hơn. Gã thuần thục đưa tay vuốt ve nơi dục vọng chính giữa của anh, đồng thời chen ngón giữa vào động sau. Cả môi, cả tay, như những hạt mưa quất tới tấp vào từng điểm mẫn cảm, anh chỉ có thể hít thở, khoái cảm bản năng như sóng triều ồ ạt dội ào vào đại não, cuốn phăng mọi suy nghĩ tồn tại trong trí óc anh, anh không thể làm gì hơn ngoài nằm ngửa trên bàn ăn, để tùy Andrew chi phối.
Thấy anh đã hoàn toàn rơi vào bể tình, Andrew liền tự cởi khóa quần, giạng hai chân anh ra, đỡ chúng trên hai cánh tay mình và tiến vào trong cơ thể anh theo đà thuận. Cơn nhói trong khoảnh khắc, cơn trướng vì bị chiếm hữu, cơn kích thích mãnh liệt, cả thảy khiến anh mở to mắt. Andrew nhìn anh, vừa chậm rãi ra vào bên bàn ăn, vừa vỗ về đằng trước anh. Sau trước đều được đụng chạm làm anh run bần bật, mỗi một đợt đưa đẩy đều bức những tiếng rên rỉ nhộn nhạo bật vuột khỏi môi anh. Lực đạo của Andrew càng lớn, tiếng rên cũng cất lên càng cao, chiếc bàn ăn gấp( ) do nhà thiết kế Trương Minh thiết kế cũng không hứng đỡ được sự chuyển động càn quấy, phát ra âm thanh ‘lạch cạch’. Khoái cảm chả mấy chốc đã khiến cả hai quên bẵng đi thực tại. Ngón trỏ Andrew duỗi vào miệng anh, quấy đảo với cái lưỡi. Tiếng rên của Diệp Vũ Chân mỗi lúc một mất kiểm soát, hoàn toàn cất lên theo nhịp đưa của cơ thể, môi cũng hoàn toàn thả lỏng chứ không gắt gao bặm chặt như ban đầu. Sau trò đùa từ ngón tay Andrew, nó hé ra, ngón tay kia rời khỏi, Andrew cúi xuống, nâng đầu anh và đẩy lưỡi vào, cùng anh trao nhau nụ hôn mật thiết. Lưỡi gã tựa thể một đoàn kỵ binh hung dữ, tấn công không ngừng trong vòm miệng. Phần thân dưới đang gắn kết chỉ cần khẽ động cũng đủ chạy rần rật một dòng điện khoái cảm, tê liệt toàn thân anh, những âm thanh ngâm nga cứ mặc sức tuôn trào. Anh vô lực, không thể trả đòn dưới cái hôn của Andrew, chỉ có thể để tùy gã thỏa thuê đòi hỏi.
Andrew buông tha cho Diệp Vũ Chân bấy giờ đã ngạt thở đến nơi, gã chống tay, dồn dập ra vào bên trong anh. Mỗi một lần như vậy lại lung lay anh từ thanh tỉnh trở về với lạc lối, những đợt đưa đẩy mạnh mẽ gợi nhắc anh hết sức rõ ràng, rằng anh đang làm gì. Khoái cảm sinh lý làm anh mụ mê. Tốc độ của Andrew càng ngày càng nhanh dần đẩy cả anh chệch ra mép bàn, cuối cùng cả hai hô lên, cơn cao trào đạt đỉnh.
Ánh mắt anh chập chờn nhìn lên bóng đèn tản màu vàng cam trên trần nhà, trong khi đó, Andrew nâng tay lau đi chất dịch Diệp Vũ Chân bắn vấy bên mép gã, đoạn ɭϊếʍƈ ngón tay, cúi đầu bảo, “Vũ Chân, xem xem, ngươi thích được ôm… Đã vậy tại sao lại phải sợ hãi một điều mà ngươi thích chứ?”
“Ừ…” Diệp Vũ Chân cười khẽ, “Ta thích bị thao lắm!”
Andrew cũng cười lại, dán rạt bên tai anh, thì thầm, “Ngươi được giáo dục đàng hoàng thì không nên xài từ này. Nhưng mà ngươi dùng từ chuẩn lắm đấy, vì đó là sự thật. Đã là sự thật thì không nên che giấu và sợ hãi!”
“Để ta…” Anh thoáng khép mắt lại, “Để ta ở yên tĩnh một mình được không?” Nói đến đây thì hơi hơi mở mắt, “Ta cam đoan sẽ không ch.ết, ta chỉ muốn được yên tĩnh một mình… Xin ngươi!”
Andrew đỡ anh dậy đến phòng tắm, thủng thẳng bảo, “Diệp Vũ Chân, ta không lo ngươi tự sát. Vì ta biết ngươi quá hiểu một chuyện, nếu ngươi ch.ết, chắc chắn ta sẽ làm ra những việc khiến ngươi không thể không ngồi dậy khỏi quan tài, cho nên ngươi mới muốn trước khi ch.ết phải xử lý ta đã, đúng chưa?”
Nói rồi cũng dứt khoát bỏ đi. Diệp Vũ Chân nghe thấy tiếng đóng cửa, từ từ ngồi trượt xuống theo bức tường nhà tắm lạnh cóng, ngửa đầu ra sau tựa vào tường, buông tiếng thở dài não nề.
Tảng sáng, tiếng chuông di động vang lên, anh mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình đang lõa thể nằm trên giường. Tối qua tắm xong, anh mệt mỏi cùng cực, sức vận quần áo vào cũng không có, nhanh chóng ngã phịch xuống giường, ngủ say.
Anh xem số điện thoại, nghĩ mãi cuối cùng vẫn nghe, “Gì vậy…”
“Đỡ hơn chưa?” Giọng đàn ông trong điện thoại hiếm khi bớt vô lại như thường ngày mà nghiêm túc hơn hẳn, thậm chí ẩn chứa đôi chút dịu dàng.
“Đỡ nhiều rồi…” Anh nhắm mắt.
“Vậy thì tốt!” Andrew cười nói, “Thế mới là Diệp Vũ Chân.”
Diệp Vũ Chân cúp máy, vỗ trán đứng dậy. Điều hòa cả tòa nhà cũng sẽ không bật cao hơn vì anh ngủ ***, nguyên một đêm trần trụi hứng gió lạnh, đến giờ cảm giác đầu óc cứ nằng nặng.
Anh bỏ qua, mở tủ quần áo lấy áo sơmi. Chiếc đầu tiên là một chiếc trắng tinh, anh nghĩ một hồi lại đưa tay sang chiếc khác có màu xanh lam, chót cùng của chót cùng, chiếc áo được lựa chọn lại là màu đen. Anh nhanh chóng đến văn phòng, không có gì đổi khác, toàn bộ cấp dưới đều đã có mặt. Hít sâu một hơi, cố giữ mình thật bình thường, anh lập tức bước vào văn phòng mình.
Thằng Tom xăm xắn bê café đen và sandwich vào, gọi anh, “Boss, đồ ăn sáng của anh này!”
“Cám ơn cậu!” Diệp Vũ Chân cởi áo khoác.
“Boss, người của khoa I tìm anh!” Tom đặt bữa sáng lên bàn rồi báo cáo.
Khoa I của Interpol là khoa thẩm tr.a nội bộ. Ngay trên bữa tiệc mà bị xảy ra sự cố, vụ án không đơn giản như bình thường mà còn đề cập đến việc riêng tư của một sĩ quan cùng thể diện của rất nhiều nhân vật cấp cao, do đó nó được quy thành vụ án nội bộ không hề nhỏ.
Diệp Vũ Chân đoan chắc sớm muộn gì khoa I cũng sẽ tìm anh, vậy nên gật đầu, “Ừm, biết rồi, cậu ra ngoài đi!”
Tom nhoi ra được vài bước lại ngoái trở về, đề nghị, “Boss, em lái xe chở anh đi nha!” Vừa dứt miệng thì thấy con ngươi anh trừng mình hoài, cậu ta hãi tới độ xua tay lia lịa, “Tuyệt đối, tuyệt đối không phải do em hóng đâu, em chỉ vì lo lắng cho anh thôi!”
“Được rồi!” Diệp Vũ Chân trả lời. Thấy thằng Tom đứng sững tại chỗ, anh bổ sung thêm một câu, “Cám ơn, vậy làm phiền cậu!”
Tom xúc động tới nỗi nước mắt nước mũi ầng ậng, sếp tín nhiệm mình thế này, dù có phải nhảy vào nơi dầu sôi lửa bỏng, cậu chàng cũng sẵn sàng.
Diệp Vũ Chân đến cửa khách sạn mà khoa I đang ở, hít sâu một hơi, anh dặn Tom, “Chờ tôi dưới này!”
“Em sẽ chờ ở cửa ạ!” Tom dõng dạc đáp.
Diệp Vũ Chân ɭϊếʍƈ môi, “Ừ cũng được!” Anh dẫn Tom đi nhanh dưới tầng trệt, nhoáng cái có mấy đồng nghiệp đi thang máy xuống, lục soát người qua quýt, vẻ chừng bọn họ đã bao trọn cả mười tám tầng lầu.
“Sĩ quan cảnh sát Diệp, chỉ một mình anh được vào thôi!”
“Thư ký của tôi sẽ không vào!” Anh giao súng cho họ. Theo chỉ dẫn của họ, anh mở cửa một gian phòng đôi. Đây là một khách sạn cao cấp rồi mà căn phòng này cũng thuộc hạng phòng tổng thống( ) của khách sạn, anh hơi nhíu mày.
“Lâu lắm rồi mới được gặp Vũ Chân.” Cạnh cửa bỗng có người lên tiếng.
Anh xoay ngay người qua, trông thấy trên ghế sofa trong góc phòng là Lâm Long đang nâng ly rượu, mỉm cười nhìn anh.
“Surprise?!” Lâm Long giang tay làm điệu bộ, “Erik đã trở lại! Và lúc này, hắn bằng mọi giá phải có được Christine!”
“Là anh!” Trong đầu Diệp Vũ Chân chợt nháng lên một giả thiết. Thực tế thì anh cũng không tin lắm Andrew sẽ dùng thủ đoạn này để hủy diệt anh, bản chất Andrew đậm máu con buôn vô cùng, gã nhất định không làm chuyện gì thua lỗ lại càng không dễ vung ra con át chủ bài của gã, nhất là khi chỉ vì nhằm đả kích một người, mà người này rõ ràng gã ta cũng đã chiếm hữu suốt nhiều năm.
Lâm Long cười tủm tỉm, “Biểu tình này của Vũ Chân, liệu tôi có thể hiểu nó thành nhiều năm qua anh vẫn chưa từng quên tôi hay không?”
“Là anh! Bữa tiệc đó là do anh… Là do anh làm!”
“Là tôi làm. Anh thấy sao, đủ vui chứ?” Lâm Long lắc lắc ly rượu.
Diệp Vũ Chân cắn răng, theo bản năng rờ tay ra sau thắt lưng mới phát giác súng mình đã giao nộp từ sớm.
Lâm Long tiếp tục đung đưa ly rượu, “Vũ Chân, nhìn anh không vui lắm nhỉ? Có một tối thôi mà anh đã tiều tụy thế này… tôi đau lòng quá. Tôi muốn làm thật nhiều chuyện có thể giúp anh vui hơn, ví dụ như hưởng một dịp nghỉ lễ trên hòn đảo thuộc biển Caribbean cùng nhau, hoặc đọc chung một quyển sách, mời anh nhâm nhi rượu mơ tôi ngâm cho anh…” Rồi đột nhiên, hắn hung bạo ném choang ly rượu xuống đất, mắt trợn trừng, “Nhưng anh thì lại toàn bức tôi buộc phải khiến anh không vui… Tất cả đều tại anh, có trách hãy tự trách anh đi Vũ Chân, anh làm cả hai chúng ta không ai được vui vẻ!”
Diệp Vũ Chân cũng bị giật mình. Lâm Long vốn là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ gần như biến thái, hắn ta cực kỳ nghiêm khắc với hình tượng bản thân, kiểu đập ly gào thét như này không hề giống hắn, chứ không hồi ở sa mạc Sahara, hắn đời nào chịu thả anh đi như vậy.
“Lạ lắm à?” Lâm Long xòe tay, bật cười, “Vì hai năm nay tôi đã vỡ lẽ một điều, bất kể vật gì cũng đều lưu động. Ánh sáng lưu động, nước lưu động, anh và tôi cũng lưu động, nếu không sinh ra lưu động thì đều chỉ là vật ch.ết, tất cả đều là người ch.ết. Cho nên, Vũ Chân à, thế anh mới hấp dẫn tôi, không phải vì anh không đủ hoàn hảo mà là vì anh quá mâu thuẫn, nó khiến anh vẫn lưu động. Chấp nhận chút ít khiếm khuyết của anh thì có hề chi, bởi anh như vậy mới sống động. Tuy nhiên, một anh như vậy… chỉ có cách tàn nhẫn nhất mới có thể chiếm hữu anh, mới có thể biến anh từ không xác định thành xác định… Xác định thuộc về tôi!”
Diệp Vũ Chân chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái rồi dời gót ra cửa. Lâm Long nói vọng từ sau lưng anh, “Vũ Chân, anh nên hiểu, anh đã không còn nơi nào để đi rồi. Chỉ có tôi, chỉ có tôi mới có thể cho anh một thế giới để ẩn náu!”
Anh mở bung cửa, bước nhanh ra ngoài. Tom đứng chầu chực sẵn như giật thót vì không ngờ anh ra sớm thế, thế nhưng nhác thấy người đằng sau anh, cái mồm há hốc của cậu chàng đột nhiên bị xộc vào cả tảng khí lạnh, lời toan thốt ra bị mắc nghẹn lại.
“Trả súng đây!” Diệp Vũ Chân lạnh lùng nói với người ngoài cửa.
Những kẻ đó nhìn Lâm Long hỏi ý kiến, Lâm Long hào phóng nhún vai tỏ vẻ không phản đối. Hắn cười cười, “Trả súng cho sĩ quan cảnh sát Diệp đi. Trên đời này không có ai đáng tin hơn sĩ quan cảnh sát Diệp đâu, anh ta sẽ không bao giờ gây ra chuyện mất trí.”
Súng được đặt trả về tay Diệp Vũ Chân. Anh cầm chặt súng, chặt đến mức xương tay cũng thành trắng bệch. Cất súng về chỗ cũ, anh kéo tay Tom, “Đi!”
Tom bị lôi đúng một đường rời khỏi khách sạn, vào đến bãi đỗ xe, cậu ta mới bừng tỉnh lại được, ú a ú ớ, “Tên đó có phải, phải ấy ấy của Tổng cục trưởng, đã làm chúng ta ấy, ấy ấy không…”
“Là hắn!”
Tom rùng mình, “Sang khoa I rồi sao? Vậy làm sao giờ anh? Hắn ác lắm, trăm phần trăm là thù anh đã cướp vị trí của hắn đấy!”
Diệp Vũ Chân im lìm, chỉ vòng đầu xe, lái nhanh đến tòa lâu đài cổ từng tổ chức tiệc họp mặt, nơi đáng lý phải là giây phút vinh quang nhất của anh, rốt cuộc lại biến thành giây phút bẽ bàng nhất của anh.
“Boss ơi!” Tom thấp thỏm gọi anh một tiếng, anh vẫn không đáp, lái xe vào ngay lúc cổng mở.
Vừa dừng lại liền có người tiến đến, anh nói, “Tôi muốn gặp Tổng cục trưởng.”
Bọn anh được dẫn qua sang phòng bên cạnh, một lát sau, có người vào thưa, “Tổng cục trưởng đang chờ anh ở phòng làm việc, sĩ quan cảnh sát Diệp, anh cứ thế mà vào!”
Diệp Vũ Chân gật đầu, bước theo tấm thảm đỏ rực tới cuối tận hành lang, quả nhiên gặp Godern Lâm đang quay lưng về phía anh, ngắm nghíamột bức tranh. Anh lẳng lặng đứng đó, không phát ra âm thanh nào.
Dường như biết người đứng phía sau là Diệp Vũ Chân, Godern Lâm thở dài, “Ta thích nhất bức tranh này, người mẹ ngắm nhìn đàn con thơ, người cha ngắm nhìn mẹ con.”
Diệp Vũ Chân nhận xét, “Tranh của Van Dyck( ) luôn rất có hồn.”
Godern Lâm ngập ngừng, “Dân Trung Quốc có một câu nói cổ thế này, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên thế gian( ). Không ai làm cha mẹ mà không biết, khổ sở nhất trên đời là nhìn thấy đứa con mình dấn sâu vào vực thẳm.” Ông ta hơi thấp tầm đầu như ổn định lại tâm trạng, kế đó xoay người lại, cúi mình xuống, nói với Diệp Vũ Chân, “Đều là lỗi của ta mới khiến cháu đau khổ thế, xin cháu hãy tha thứ!”
Nhìn người đang khom lưng thành góc 90° trước mặt mình, anh bèn đưa tay đỡ ông ta, “Vốn không liên quan gì đến ngài cả, ngài không cần tự trách mình.”
Godern Lâm đứng thẳng lên, bày tư thế mời. Ông ta ngồi xuống ghế cùng anh, rót cho anh một tách trà, “Cháu biết không, thời trẻ ta cũng đặt nặng sự nghiệp của mình rất nhiều nên đã hờ hững với Nore. Chờ đến khi ta nhớ ra mình còn có một đứa con thì nó đã bị ông cậu Mafia của nó dạy hư rồi!” Godern Lâm cười khổ, “Cháu không tưởng tượng nổi đâu, khi đứa con trong hồi ức của cháu hẵng còn là một đứa bé cười ngây ngô với cháu, mà tự chừng nào nó đã lấy làm hả hê vì bàn tay đẫm máu, cháu có hiểu được cảm thụ của ta khi ấy không?”
Diệp Vũ Chân gật đầu nhè nhẹ. Anh lấy một phong bì từ trong túi áo khoác mình ra và cất lời, “Cháu nghĩ cháu có thể hiểu, vì cháu cũng không có cha. Tất cả ký ức của cháu đều đứng hình tại khoảnh khắc cháu giang tay đòi ông ấy ôm, bất chợt ông ấy lại hóa thành bụi bay tán loạn. Nếu ông ấy vẫn còn sống, chắc cũng không nhận ra đứa con giương tay về phía ông ấy lại thành dở dở ương ương thế này!”
Anh trao phong thư cho Godern Lâm, trình bày, “Thật ra, tối hôm kia cháu đã viết sẵn đơn từ chức, nhưng mãi đến hôm nay mới tỉnh ngộ rằng đã đến lúc nộp nó rồi. Hy vọng Tổng cục trưởng có thể hiểu cho cảm thụ của cháu.”
Godern Lâm nhìn anh thật sâu, khe khẽ thở dài, “Cháu thế này càng làm ta thấy có lỗi hơn đấy…”
“Cháu xin lỗi!”
Ông ta tiếp nhận phong thư, lựa lời mà nói, “Ta biết giữ cháu lại là ích kỷ, ích kỷ vì cho rằng con mình đã không gây quá nhiều tổn thương cho cháu, nhưng sự thật lại là nó đã phá hủy cả cuộc sống của cháu…”
“Cám ơn ngài!” Diệp Vũ Chân cúi đầu.
Godern Lâm hỏi, “Ta nhận đơn từ chức của cháu. Cháu định sau này đi đâu?”
Diệp Vũ Chân như ngơ ngẩn, và rồi anh đáp, “Có lẽ đi châu Phi ạ!”
“Châu Phi… Một vùng đất nguyên thủy, đúng là một nơi tuyệt vời để điều hòa tâm tình!” Godern Lâm gật gù, “Trước khi cháu đi, ta nói cháu nghe hai chuyện. Thứ nhất, ta nhận đơn từ chức, nhưng bất kể lúc nào cháu đều có thể trở lại! Thứ hai… Ta sẽ tự mình khởi tố Nore đã xâm hại quyền riêng tư của người khác, ta cũng nắm trong tay một số chứng cớ về những vụ án khác của Nore nữa. Nếu nó bị lập án, ít nhiều cũng sẽ bị tù khá nhiều năm.”
Diệp Vũ Chân nghe đến đó liền nâng mắt lên nhìn, Godern Lâm chân thành nói tiếp, “Ta biết vẫn không thể bù đắp tổn hại giúp cháu được, mong cháu hãy tha thứ cho ta đến giờ mới có quyết tâm này!”
“Tổng… cục trưởng!”
Tròng mắt ông ta ửng đỏ lên, ông ta xoay người đi, bảo, “Ta định là sau sinh nhật sẽ thực hiện việc này, ta muốn Nore có thể tham dự bữa tiệc sinh nhật có khi là cuối cùng của ta. Cháu hãy thứ lỗi.”
“Ngài thật là…” Anh khẽ thở dài một hơi, đoạn đứng lên, “Cháu xin phép về ạ!”
“Tiệc sinh nhật ta, cháu sẽ đến chứ?” Godern chợt hỏi giật sau lưng anh.
Anh hơi quay người lại, Godern Lâm nói, “Công nhận Nore đã tội ác tày trời, song nó thật lòng thích cháu. Trước khi nửa đời còn lại của nó trôi qua trong lao tù, để cho nó được gặp cháu lần cuối được không?” Ông ta thoáng ngừng, cầu xin anh bằng giọng điệu khẩn khoản, “Được không? Vũ Chân?”
Anh lặng thinh một lát, hơi cúi đầu, khàn khàn đáp lại, “Được ạ!” Thế rồi liền vội vã rời khỏi nơi đó. Tom đang uống café trong đại sảnh thì thấy Diệp Vũ Chân cúi gằm đầu đi ra, cậu chàng cuống quýt bỏ tách xuống, chạy qua chỗ anh.
“Đi thôi!” Diệp Vũ Chân gọi nhỏ, tiên phong ra ngoài cổng trước.
“Thế nào ạ?” Tom chạy đuổi theo anh, hỏi liên tục, “Tổng cục trưởng bảo sao ạ? Anh có nói rõ là do con ông ta lấy việc công trả thù riêng không? Cái này cũng ảnh hưởng không ít tới danh dự ông ta đâu heng?”
Diệp Vũ Chân ngồi lên xe, trả lời, “Không…”
“Không nói ạ?” Giọng Tom tức khắc vút lên cả quãng.
Anh chỉ đáp vỏn vẹn, “Tôi xin từ chức!”
Thằng Tom thường ngày gặp một việc cỏn con như cái móng tay cũng sẽ nhặng xị cả lên, giờ phút này lại im bặt. Diệp Vũ Chân nghiêng đầu một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhỏ, “Xin lỗi.”
“Từ chức…” Tom hệt như bị chứng kiến trời rung đất sập, ngồi ngẩn bao lâu mặt vẫn ê chề vẻ khó tin.
Diệp Vũ Chân nổ máy, chiếc xe lao đi như một mũi tên bứt mình khỏi dây cung. Dọc chặng đường không ai nói với ai câu nào, đến tận khi về văn phòng, Tom vẫn đờ đẫn, hồn một nẻo mà xác một nơi.
Diệp Vũ Chân nhắm mắt ngả vào chiếc ghế dựa trong văn phòng. Từ năm mười tám tuổi anh đã thi vào trường cảnh sát, thành tích tốt nghiệp vượt trội, con đường thăng tiến thành sĩ quan cảnh sát hết sức suôn sẻ, anh nào có ngờ cũng có ngày anh lại ra đi trong hoàn cảnh thê thảm thế này. Có tiếng chuông di động vang lên, anh ấn nút nghe, đặt di động bên tai, ‘alô’ bừa một tiếng.
“Vũ Chân, đã ăn cơm chưa?” Andrew cười hỏi, “Muốn ăn cùng ta không?”
“Không cần, không đói…”
“Thì thôi vậy… Vừa nãy hình như ta thấy ngươi xuống xe ở bãi đỗ xe, ngươi đi đâu…”
Diệp Vũ Chân hỏi lại thản nhiên, “Ngươi lại phái người theo dõi ta à?”
Andrew cười xuề xòa, “Ta phái người bảo vệ ngươi thôi!”
“Không mượn!” Anh ngồi xoay trên chiếc ghế trông ra hướng cửa kính sát sàn, từ đây có thể chiêm ngưỡng các nóc nhà san sát ven sông Thames, “Ta từ chức rồi.”
Một Andrew lươn lẹo kiểu gì cũng có cách chống chế ấy thế mà cũng như bị mắc kẹt, suốt lâu cũng không thấy nói gì. Thế rồi gã cũng lặp lại lời anh, thái độ dường như không tin nổi, “Từ chức?”
“Ừm, ta mệt, muốn nghỉ ngơi!” Anh gi móng tay lên thanh vịn ghế, nói, “Ta tưởng ngươi sẽ vui vì tin này chứ.”
“Do đâu ngươi lại nghĩ ta sẽ thấy vui?”
Anh tựa đầu vào lưng ghế, tiếp lời, “Chớ bảo ngươi chưa từng lo lắng sẽ có ngày ta cầm súng đuổi theo đòi giết ngươi nhé? Nếu ta từ chức, cảnh đó mãi mãi sẽ không thể diễn ra…”
“Nhưng mà…” Andrew ngắc ngứ, “Ngươi như thế sẽ không còn là Diệp Vũ Chân. Tất nhiên ta tin ngươi sẽ không trở mặt, sẽ không cầm súng đòi giết ta uổng công bao năm nay ta hầu hạ ngươi, có điều ta lại thích ngươi như thế, bởi Vũ Chân có thế mới là Diệp Vũ Chân, mới là Diệp Vũ Chân còn sống…”
Diệp Vũ Chân đè tay lên trán, trong tai nghe lại vang khùng khục tiếng Andrew cười, “Vũ Chân, ta thích ngươi không phải từ lần ngươi trần truồng nằm trên giường, mà là từ lần đầu tiên ngươi chĩa súng vào đầu ta…”
Anh gắt gao nhắm chặt mắt, tay cầm di động. Andrew giải thích bằng giọng đều đều, “Ta biết, ngươi thích ta, không mong sẽ có ngày phải đối địch với ta. Nhưng mà cưng yêu dấu ạ, ý tưởng đó hoàn toàn thừa thãi, chúng ta luôn luôn vừa là địch… Vừa là tình.”
“Nói năng nghe tởm quá!” Diệp Vũ Chân bỏ lại cho một câu.
“Đừng từ chức… Vũ Chân!”
Anh tựa vào ghế, tay vẫn còn cầm chặt di động. Tự thả cho suy nghĩ trôi nổi suốt thật lâu, thật lâu, rồi anh mới thở dài sườn sượt, “Andrew, đồ Andrew ch.ết bầm!”
Vừa thầm thì ra cái tên này thì cửa bị mở toang, anh chuyển ghế lại, thấy Tom hùng hổ xông vào, mồm miệng oang oang, “Boss, em có lời PHẢI nói với anh!”
Diệp Vũ Chân thảng sửng sốt, bèn hỏi, “Muốn nói gì?”
Tom thở gấp, “Boss, anh siêu ích kỷ!”
“Hử?”
Tom trỏ thẳng vào mũi anh, “Anh có coi bọn em là đồng đội quan trọng cùng chiến đấu với anh không? Trong mắt anh, phải chăng bọn em kém cỏi quá nên anh cứ thế là vứt bỏ, ngay cả một lời bàn bạc cũng ngại ngần?!”
Anh hơi cúi mặt, thằng Tom lại càng được thể liến thoắng tứ tung cả nước bọt, “Anh đi là đi luôn, anh có thèm để tâm đến cảm thụ của mọi người không? Anh có nghĩ cái hành động này của anh làm cho bọn em y chang lũ con nít lóc nhóc bốn năm tuổi bị người lớn bỏ rơi giữa đường không? Sao anh có thể ích kỷ và ác thế chớ…”
“Tom…”
Tom ương bướng cãi, “Anh tính trách em vào phòng không gõ cửa trừ nửa lương chứ gì? Anh có trừ tất tật cũng phải giữ lời với em!”
Diệp Vũ Chân cười khẽ, “Tôi đổi ý rồi!”
Cổ thằng Tom cứ như cứng đơ lại. Diệp Vũ Chân mỉm cười, “Tôi sẽ tìm dịp thích hợp xin rút đơn từ chức. Tôi sẽ nhặt cậu về từ giữa đường, vậy đã được chưa?”
Tom kinh hỷ, ngây ra một lúc rồi run run xác nhận, “Anh, anh nói thật chứ?!”
“Tất nhiên…” Diệp Vũ Chân cầm xập văn kiện, “Thế nên việc cậu vào phòng tôi không gõ cửa, giờ muốn trừ nửa lương hay trừ sạch lương nào?”
Tom la oai oái, nhanh nhẹn nịnh đầm, “Boss, em đi mua café đen cho anh!” Nói xong liền ba chân bốn cẳng lao ra cửa, kết quả là đập trán vào góc cửa, đau tới kêu cha gọi mẹ.
Anh ngao ngán lắc đầu, lật mớ giấy tờ, cứ nhằm tất cả những chỉ thị tấn công vào mối làm ăn của Andrew mà ký tên soạt soạt. Được rồi, đằng nào cũng có vẻ hòa hợp với cái gã vừa kẻ địch vừa người tình kia lắm, đã thế cứ tận tình hưởng thụ là được. Dù anh ký tên rất thẳng thừng song khóe miệng trong vô thức lại nhướn lên, vẽ ra một ý cười nhàn nhạt.
Suy nghĩ chút đỉnh, lại gọi một cuộc cho Tom, “Chuẩn bị cho tôi một món quà sinh nhật!”
“Tặng ai ạ… Anh muốn tặng quà cho con gấu ạ?” Răng thằng Tom va lập cập vào nhau không khác gì bị sốt rét. So với mối quan hệ như bị táo bón bình thường thì đây là sự tiến bộ vượt bậc cỡ nào đây? Một phát tiến triển cả đường vèo vèo, sao mà hạnh phúc thế này mèng đét ơi mèng đét“Không phải!” Anh cáu bẳn phủ định, “Tặng cho người khác! Chừng năm mươi, nam, địa vị cao, khả năng đánh giá tốt, cho nên nếu chọn tác phẩm nghệ thuật gì thì thôi đi, cậu cứ chọn quà nào đừng hào nhoáng quá là được!”
Tom toan hỏi thêm thì anh đã cúp, cậu chàng chỉ đành đắn đo, “Năm mươi tuổi, địa vị cao… Nghĩa là sếp tặng cho ai nhỉ?”
Cậu ta thành ngựa quen đường cũ, chạy tới chỗ Alice, giơ tay gọi, “Một đen!”
Alice là nữ tiếp viên của quán café, Tom lại là khách quen mòn mặt ở đấy, thành thử hai người cứ ái ái muội muội, suốt ngày bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình.
“Sếp đằng ấy không uống gì ngoài café đen ư?” Alice rót café cho Tom, tiện hỏi, “Những thức uống khác chỗ tớ cũng ngon lắm mà!”
Tom lắc đầu, nhún vai, “Sếp bọn này có đi đâu chăng nữa cũng chỉ uống độc café đen thôi. Các quán có café đen khắp London, nơi nào anh ấy cũng từng nếm một lần rồi.” Đang cầm cái tách, bỗng dưng cậu chàng giật nảy, “Đằng ấy nghĩ xem tặng quà sinh nhật cho một lão năm mươi thì nên tặng gì hả?”
Alice cắn môi suy tư, “Tặng bảng Anh luôn cho gọn!”
Tom xua tay lia lịa, “Hông được hông được!”
Alice nêu ý kiến, “Vậy chọn món gì đó phổ thông hơn, khăn quàng lông cừu Scotland hoặc mũ cao bồi nhung chẳng hạn. Đàn ông tầm tuổi ấy thì hay chuộng mấy món đồ hoài cổ mà!”
Tom mừng rơn, bắt tay Alice, “Đằng ấy quả là cứu tinh của tớ!”
Chiều, Tom bê món quà được chuẩn bị công phu về văn phòng, lúc này Diệp Vũ Chân đã bắt tay vào vụ án của Geoffrey, khi cậu ta vào thì anh đang họp.
Anh chỉ tay về phía văn phòng ý nhắc cậu ta để quà lên bàn cho anh. Biến cố hai ngày qua làm họ mất dấu Dung Thanh, Diệp Vũ Chân họp hành với cấp dưới đến tận tối mịt mới ra khỏi phòng họp.
Anh cầm món quà Tom đặt sẵn trên bàn, để vào xe ở bãi đỗ rồi lái đến tòa lâu đài cổ.
Lâu đài lúc này là một khung cảnh cực kỳ tưng bừng, đèn đóm sáng trưng. Anh vừa dừng xe thì có một lão quản gia tiến tới gần, “Là sĩ quan cảnh sát Diệp ạ?”
“Vâng.”
“Mời anh đi theo tôi!”
Diệp Vũ Chân liền xuống xe, đi theo lão ta vào một lối đi nho nhỏ hướng về phòng ở. Anh gặng hỏi, “Xin hỏi… Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Lão quản gia xoay người, kính cẩn đáp, “Hôm nay có rất nhiều người trong cục, lão gia sợ sĩ quan cảnh sát Diệp… ngại, nên dặn tôi dẫn anh đi vào bằng đường khác!”
Anh gật nhẹ đầu và bảo, “Vậy… Rất cám ơn!”
Anh vào cửa, lại theo tấm thảm đỏ rực đi vào căn phòng làm việc nọ, bấy giờ không thấy Godern Lâm ở đây, hiển nhiên hôm nay ông ta là nhân vật chính, đâu thể ngồi chờ anh chỗ này được. Anh ngồi xuống ghế, lão quản gia dâng cho anh một tách trà, anh nhận lấy và uống một hớp. Trà pha không phải hồng trà Anh quốc mà là Bích Loa Xuân( ) của Trung Quốc, vừa nhấp vào miệng, hương thơm liền đong đầy. Diệp Vũ Chân khen trà ngon, uống liền mấy ngụm. Tay anh rờ qua bỗng sực nhớ đến quên cầm quà vào mất rồi liền ‘ôi chao’, đứng bật dậy đi ra cửa. Vừa chạm chân ra gờ cửa liền nghe thấy tiếng Godern Lâm gọi, “Vũ Chân, mới đến à!”
Ngoảnh sang thì thấy Godern Lâm đang đi về phía anh, anh thuận miệng trả lời, “À dạ, vâng.”
“Lại nào, lại nào!” Godern Lâm cười sang sảng, “Ngại quá, hôm nay đông ghê, không ra cửa đón cháu được.”
“Ngài khách khí quá rồi ạ… Cháu đến một lát rồi về thôi!”
Ông ta thở dài, “Ta hiểu. Đợi thêm chút nữa, Nore sẽ bị người của ta khống chế, ta và cháu đi gặp nó. Ta đảm bảo sau này nó không thể gây khó dễ cho cháu nữa!”
Anh lặng yên gật đầu đồng ý, đoạn đi theo ông ta vào phòng. Ông ta rót một cốc nước, cười nói, “Ta nghe nói cháu thích phẩm trà!”
“Mẹ cháu thích, còn cháu uống café nhiều hơn, thỉnh thoảng uống một chén cũng chỉ vì nhớ mẹ!”
Godern Lâm bật cười, “Giống Nore lắm, rất yêu mẹ, nhưng đều không có mẹ!”
Anh không biết nên đáp câu này thế nào, chỉ cúi đầu uống một hớp.
Ông ta lại nói, “Chính ra thì, đồng tính cũng không có gì sai. Ta cũng đồng tính, cháu có biết không?”
Anh suýt nữa phun hết cả trà trong miệng ra, phải gian nan lắm mới ngậm được trà vào miệng. Godern Lâm thở dài thật dài, “Hiện tại vẻ như xã hội đã khoan dung hơn đối với vấn đề đồng tính luyến ái, song không phải vậy, một khi cháu bị vạch trần đồng nghĩa cháu đã bị dán nhãn, đi đến đâu cũng có kẻ nhỏ to sau lưng, họ sẽ luôn đặt giới tính của cháu lên hàng đầu. Chưa hết, con đường sự nghiệp cũng sẽ bấp bênh hơn hẳn, cháu sẽ như bị sa vào đường cùng. Vậy nên ta không thể để lộ, ta đã cưới mẹ của Nore, bà ấy cũng rất yêu ta…”
Ông ta tường thuật rất sẽ sàng giống như đang nói về chuyện cười của một ai đó. Anh hơi chau mày lại, ông ta bảo, “Chuyện này không thể nào lừa mãi được người ngủ cạnh mình. Bà ấy biết, vì ta vốn cũng là cố gồng mình chịu đựng cuộc sống vợ chồng. Mãi về sau…”
Diệp Vũ Chân ướm hỏi, “Về sau… sao ạ?”
“Bà ấy tự vẫn.” Godern Lâm cười khẽ, “Có biết lần đầu tiên gặp cháu, ta nghĩ gì không?”
Đáy lòng Diệp Vũ Chân chùng xuống, thả lại cái tách lên bàn. Godern Lâm ngồi cạnh phì cười và cho anh đáp án, “Lần đầu tiên gặp cháu, ta đã nghĩ Nore thật không nhìn lầm người. Nếu ta gặp cháu từ trước, ta cũng sẽ rung động, không chừng cũng sẽ nghĩ biện pháp ép cháu phải đi vào khuôn khổ.”
Anh muốn đứng dậy lại nhận ra tứ chi mình tê liệt, căn bản không có sức nào đứng dậy nổi. Vô số ý niệm rối mù trong đầu anh, tay anh lần mò dần dần về chỗ cất súng nơi thắt lưng.
Godern Lâm lại chẳng mảy may đề phòng, tiếp tục cái thở dài lần thứ ba, “Bởi vậy, ta có thể thấu hiểu khát vọng Nore dành cho cháu. Cả đời con trai ta chỉ mong mỏi tình yêu của hai người, một là mẹ nó, hai…” Ông ta quay sang anh và nở nụ cười, “Chính là cháu. Ta đã không thể đạt thành ước nguyện thứ nhất cho nó, chỉ có thể dời sang ước nguyện thứ hai. Xin lỗi, Vũ Chân, đây là do ta nợ nó.”
Đầu ngón tay anh cuối cùng cũng chạm được đến khẩu súng, nhưng anh đã không thể rút nó ra được rồi. Trước mắt tối sầm, toàn thân mất hết cảm giác, anh ngã xuống tấm thảm mềm mại.
. /.
Chú thích:
1. Đàn bà an ủi: Những người phụ nữ bị ép làm mại ***, hoặc những người phụ nữ buộc phải đi trại để phục vụ *** cho lính.
2. Bàn gấp
còn ông Trương Minh chịu thua luôn, vì nhà thiết kế nổi tiếng thì không thấy ai, còn những nhà thiết kế bình thường tên Trương Minh thì nhiều vô kể =.,= who is he?
mah cái kiểu bàn ăn này, tự dưng thấy thiếu gia thật cô đơn ‘’ nhỏ xíu à, không rộng chiếc bàn mà đang ra rộng rãi xứng đáng với địa vị của anh hơn. Bàn như kiểu ăn 1 người, ngày ngày anh ăn một mình, thỉnh thoảng có chú đến ăn cùng anh. Anh thật cô độc.
3. Phòng tổng thống (Presidential suite) là tên gọi chung cho những phòng đắt nhất, cao cấp nhất trong những khách sạn sang trọng.
Cái tên này bắt nguồn từ việc tổng thống Woodrow Wilson (1856-1924) của Mỹ luôn yêu cầu phải có một phòng riêng phục vụ những nhu cầu đặc biệt của ông ở khách sạn trong mỗi dịp công cán ra nước ngoài. Ở Mỹ, presidential suite được quy ước từ đó.
4. Anthony van Dyck (22/031599 – 09/09/1641) là một họa sĩ Hà Lan thời kỳ Baroque. Van Dyck trở thành họa sĩ cho triều đình Anh và nổi tiếng với những bức chân dung vua Charles I cùng hoàng gia. Phong cách của ông đã ảnh hưởng nhiều lớn những họa sĩ vẽ chân dung người Anh những thế hệ tiếp theo. Bên cạnh đó, Anthony van Dyck cũng chú tâm đến các đề tài Kinh Thánh và thần thoại. Ông mất năm 1641 tại Blackfriars, gần London.
cái tranh kia… ngắm hoài trong số tranh của ổng thì vẫn chưa thấy tranh nào như miêu tả cả == có dịp sẽ tìm lại sau ==
5. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên thế gian
Đây là một câu thơ trong bài thơ bốn câu mà Từ Hy Thái hậu đã viết tặng mẹ mình nhân ngày đại thọ 70 tuổi. Khi đó do bận việc triều chính không có thời gian đến chúc mừng mẹ, Từ Hy đã sai người mừng biếu mẹ vô số lễ vật đồng thời tự tay viết một bức thư pháp tặng mẹ:
Thế gian đa mụ tình tối chân
Lệ huyết dung nhập nhi nữ thân
Đàn kiệt chung lực tâm vi tử
Khả liên thiên hạ phụ mẫu tâm!
Tạm dịch:
Thế gian chân thành nhất là tình cha nghĩa mẹ
Cả máu, cả nước mắt hòa tan trong xác thân nhi nữ
Trút hết tâm sức, trọn vẹn vì đứa con nhỏ
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên thế gian.
Bài thơ có y nghĩa: ca ngợi công lao trời biển của đấng sinh thành. Vì vậy khi muốn ca ngợi công ơn dưỡng dục, cảm thông sự vất vả của cha mẹ, người ta thường nói ‘Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên thế gian’.
6. Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc, cổ có tên gọi là “Hách Sát Hương Nhân”. Vua Khang Hy tuần lộ phía Nam đi qua Tô Châu, khi được thưởng thức loại trà này đã tán thưởng hết lời. Vì trà được hái vào dịp tiết Thanh Minh, tiết Cốc Vũ nên có tên gọi là “Bích La Xuân” và được liệt vào là một trong những vật cống phẩm.
Ngoài ra còn có một sự tích về trà Bích Loa Xuân như sau:
Cách đây rất lâu, trên núi Động Đình ở phía tây Thái Hồ (hồ nước ngọt lớn thứ 3 tại Trung Quốc), có một cô gái tên Bích Loa, nàng thông minh, xinh đẹp, hát hay, múa giỏi, người trong làng đều rất yêu mến nàng.
Mùa xuân một năm nọ, dưới Thái Hồ xuất hiện một con rồng dữ, đòi nhân dân Thái Hồ phải cúng lễ cho nó quanh năm suốt tháng, ngày nào cũng phải cúng, nó còn đòi cưới nàng Bích Loa làm Thái Hồ phu nhân. Nhân dân Thái Hồ không chịu, nó liền sinh sự, làm ra sóng to dập nát thuyền đánh cá, nổi lên gió mạnh, quét sạch hết mùa màng, cây cối, nhà cửa, khuấy phá đến nỗi Thái Hồ đêm ngày không yên. Trên phía đông núi Động Đình có một chàng trai tên A Tường, từ nhỏ đã đánh cá đê sống. Chàng ta thân thể cường tráng, lại rất giỏi võ nghệ. Trong lòng chàng tha thiết yêu nàng Bích Loa, rất thích nghe nàng hát, chàng cảm thấy rằng nghe được tiếng hát của nàng là hạnh phúc lớn nhất của mình.
Con rồng dữ tàn hại nhân dân Thái Hồ, đòi bắt cóc nàng Bích Loa, chuyện thế này làm sao A Tường không lo sao được? Chàng nhảy xuống hồ, đánh nhau với con rồng dữ bảy ngày bảy đêm, cuối cùng chàng giết được con rồng dữ, nhưng bản thân chàng cũng bị trọng thương. Mọi người khiêng người anh hùng vì dân trừ hại này về nhà, chữa trị vết thương cho chàng. Nhưng thời gian trôi qua từng ngày, bệnh tình của A Tường trức sau vẫn không có biến chuyển tốt. Nàng Bích Loa mỗi ngày đều đến thăm chàng. A Tường nói: “Cảm tạ bà con trong lòng, e rằng tôi không sống được nữa. Trước khi mất, tôi chỉ mong sao có thể mỗi ngày nghe được tiếng hát của Bích Loa là tôi cảm tháy thỏa mãn rồi”. Sau đó, chàng đem nỗi lòng yêu thương nàng Bích Loa ra kể cho mọi người nghe.
Nàng Bích Loa nghe xong, vô cùng cảm động, nàng nhờ người trong làng khiêng A Tường đến nơi ở của nàng, quyết tâm trị lành thương tích cho chàng. Nhưng các loại thuốc đều đã dùng qua, vết thương vẫn không hề bớt, sức khỏe càng ngày càng kém đi. Mọi người đều lo lằng vô cùng, nàng lại càng buồn bã, đi khắp nơi để tìm thuốc mới.
Một hôm nàng đi đến chỗ A tường giết con rồng dữ, phát hiện ở đó có một cây trà con, phát triển rất khỏe, thế là nàng liền dời cây trà ấy lên núi chỗ nàng ở. Lúc đó mùa đông vừa qua đi, thời tiết còn lạnh, nàng hằng ngày dậy sớm, lần lượt ngậm từng chồi non trên cây trà cho chồi cây trà thêm một chút hơi ấm, để nó mau lớn. Vài tháng trôi qua, cây trà ra một lá non đầu tiên. Cũng trong thời gian ấy, vết thương của A Tường càng nặng hơn, không thể ăn cơm, cũng không uống thuốc, mỗi ngày chỉ có thể uống một hai ngụm nước chín. Trong lòng nàng Bích Loa có nỗi đau khó nói nên lời, nóng lòng không biết phải làm sao. Nàng nghĩ: “Những chồi trên cây này đều được ta ngậm vào, ta dùng cái miệng biết hát này cắn đứt nó rồi đem pha trà đó cho A Tường uống, để tỏ hết tấm lòng của ta vậy.”
Lạ lùng thay! Chén trà này vừa bưng đến kề bên miệng A Tường, một làn hương thơm liền theo mũi xông thẳng vào tim, A Tường cảm thấy sảng khoái tinh thần, chàng sung sướng nói: “Thơm quá!”
Nàng Bích Loa cười nói: “Thơm thì chàng uống vào một tí đi.” Thế là A Tường liền uống một hơi cạn hết chén trà.
Chuyện kì lạ đã xuất hiện, từ đó trở đi, vết thương A tường dần dần lành lặn, thân thể càng cứng cáp hơn trước. Nhưng từ đó, nàng Bích Loa lại càng ngày càng gầy đi, mang bệnh nặng, chẳng bao lâu nàng đã lìa bỏ cõi đời.
Trước khi Bích Loa ch.ết, nàng nắm tay A Tường nói: “A Tường ơi, chàng khôi phúc được sức khỏe là điều sung sướng lớn nhất của em. Sau khi em ch.ết, chàng hãy chôn em trên triền tây núi Động Đình, cho em mãi mãi không rời cây trà ấy.”
A Tường và người trong làng vô cùng đau buồn đem nàng Bích Loa đi chôn. Cây trà nhỏ do nàng Bích Loa vun xới dần dân lớn lên. Mấy năm sau, những cây trà trên cả phía đông và tây của núi Động Đình càng ngày càng xum xuê, trở thành những cánh rừng trà rộng lớn.
–
(Vũ Chân, đừng bỏ người ta… Hổng chịu đâuuuu…)
Đây là Hội quắn quéo vì dìm gấu =)))), thi thoảng mọi người có buồn quá thì vào troll cho đỡ buồn nhé =))