Chương 2

Tác giả: Triệt Dạ Lưu Hương
Dịch: Hy Hy


“Andrew, căn bản lá thư không hề tồn tại, đúng không?” Anh thản nhiên giải thích, “Một, Lâm Long tuyệt đối sẽ không nói trong thư rằng ta và hắn giả vờ trở mặt. Ta trở mặt với hắn thật, ta thề với trời, nếu có thể đẩy hắn vào chỗ ch.ết, ta không có lấy nửa điểm do dự. Hai, nếu Nore gửi thư cho Geoffrey mà cuối cùng lạc vào tay ngươi, vậy hai người bọn chúng nhảy xuống biển ch.ết được rồi.”


Gã nhìn chăm chú anh, lát sau mới phá ra cười, mở cửa nói lười biếng, “Sao nào, vừa lòng chưa?”
Geoffrey với mái tóc vàng nhạt đang đứng đút tay túi quần, sắc mặt cực tệ. Hắn nhìn anh, hít sâu một hơi, bảo, “Anh thật thông minh.”


Anh cầm chiếc cốc thủy tinh trong tay, đáp lời, “Ít nhất tôi cũng không dùng cách ngớ ngẩn đi thử người khác, vừa lãng phí thời gian của người ta, vừa lãng phí thời gian chính mình.”


Geoffrey nói bình thản, “Nhưng lời đoán định của anh chưa hoàn toàn chính xác…” Hắn mỉm cười, “Nore quả thật gửi thư cho tôi và nó đang trên chuyến bay tiếp theo, thuộc hạ của tôi sẽ cầm nó từ London đến. Có lẽ tối nay chúng ta có thể cùng nhau đọc lá thư này.”


Nhìn quét qua căn phòng của họ, hắn cười khẩy, “Chúc anh có giấc mơ đẹp, Diệp Vũ Chân.”
Anh nâng tay xem đồng hồ. 14:34, anh chỉ còn chưa đầy bốn tiếng nữa.


available on google playdownload on app store


Đưa cốc lên miệng, dòng nước man mát giúp dòng máu đương sục sôi của anh hạ bớt nhiệt độ. Anh chung quy đã xem thường cảnh cáo của Lâm Long rồi.
Tên điên! Anh siết chặt chiếc cốc. Anh không thể khoanh tay chờ ch.ết được.


Từ chóp mũi bỗng truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt, giây tiếp theo toàn thân đã bị ôm chầm. Là vòng ôm của Andrew, mùi hương này làm anh muốn kháng cự cũng không cách nào kháng cự, không tài nào kháng cự.


Andrew rút áo sơ mi anh ra khỏi cạp quần, ngón tay lướt từ dưới lên trên, vuốt ve tấm lưng láng bóng, bàn tay chai sờn miết lên da thịt tựa thể lông vũ nhẹ nhàng phất qua mặt nước, chẳng tốn chút lực nào, cũng đủ làm sóng gợn lăn tăn.


Andrew có thể cảm nhận mỗi một khoảng da thịt anh đều nổi gai ốc lợn cợn khi ngón tay gã đi qua. Tay gã từ lưng mò đến phía trước cọ xát điểm nhô lên, lúc này anh đã mất khả năng tự chủ, bèn giữ tay gã, cắn răng, “Giờ mới đang buổi chiều.”


“Chiều thì sao?” Gã cười cười, nhẹ nhàng vân vê điểm nổi dưới bàn tay nắm giữ của anh. Tư thế này thoạt nhìn càng như thể anh đang cầm tay gã tự an ủi mình.
Anh cố gắng vứt suy nghĩ dị thường đi, giữ chặt bàn tay Andrew dưới lớp áo, tỏ vẻ bực bội, “Chẳng phải sáng nay ngươi mới…”


Không, anh không muốn ở đây, ở căn phòng cũ, ở nơi đã từng khiến anh thống khổ tuyệt vọng, lại rên rỉ cao trào ở thời điểm hiện tại.
“Sáng… Lâu thế cơ mà.” Andrew kề mặt sít sao tại cổ anh, ngửi mùi hương của cơ thể này, thật gợi cho người ta liên tưởng đến hương cỏ.


Hương cỏ đối với người bình thường, cùng lắm chỉ là một cảm giác thư thái bình yên. Nhưng Andrew là dã thú, vậy nó chỉ có thể làm gã nhớ đến những pha rượt đuổi băng băng, chiếm đoạt, giành lấy lãnh thổ.


“Ngươi nói không đủ thời gian, bây giờ thì có khoảng bốn tiếng… Thời gian tuy không quá dư dả song cũng tạm đủ dùng, hay là ngươi muốn nguyên đêm…” Hành động cự nự của anh đổi lại là động tác càng thêm ngang ngược của gã. Gã hằm hè, “Tóm lại lửa là do ngươi đốt, ngươi gieo gió gặt bão thôi…”


Chỉ còn có chừng ấy thời gian, gã này đúng là đang cả ɖú lấp miệng em, anh muốn bắt bẻ mà nơi mẫn cảm bị đụng chạm truyền lên cảm giác như điện giật khiến mọi sức lực của anh đều thành sương khói.


Anh biết nếu Andrew đã muốn lên giường, trong vòng một giây gã thừa sức tuôn ra trăm nghìn cái lý do, và bất kể thế nào đi chăng nữa anh cũng không thoát được dù có là giữa trưa hay buổi tối. Anh nhắm mắt…


Sau gáy anh, Andrew đang hít hà, hít hà mùi anh, hơi thở nóng hôi hổi phun ra đều dừng trên gáy làm anh không được thoải mái cho lắm, mà chỉ đành chịu, vì động tác hai tay gã đã phủ lên thần trí anh từng cơn chếnh choáng.


Một tay gã trượt xuống, cởi dây nịt anh, cởi cúc quần, tiếp theo là chậm rãi kéo khóa. Cả quá trình Andrew không hề vội vã, gã muốn nhấn anh xuống bể dục sâu nhất có thể.


Tăng cường trao đổi tâm linh với một người tâm tư phức tạp như Diệp Vũ Chân ư? Dĩ nhiên có cần thiết, cơ mà gã việc gì không sử dụng điểm mạnh, lại đi chọn điểm khiếm khuyết làm gì?


Andrew là kẻ sống thực tế. Muốn để tim anh có phản ứng với gã rõ ràng khó hơn gấp bội so với việc để cơ thể anh có phản ứng với gã.
Nhìn ngắm anh nhuộm hơi tình trong vòng tay tựa như nhìn ngắm một đóa hồng từ từ nở rộ, đóa hoa nở vì bạn, cần gì phải so đo nó từng muốn nở vì ai?


Xin lỗi, Andrew gã xưa nay chưa bao giờ là mẫu người ưa sầu bi sướt mướt.


Gã chậm rãi luồn tay vào khóa quần đã mở, chạm đến vật ấm nóng đang được che đậy, gã úp cả lòng bàn tay mình trùm lên nó. Diệp Vũ Chân giờ đây đã hoàn toàn từ bỏ đấu tranh nội tâm, tựa hờ vào người gã, hơi thở hỗn loạn.


Andrew bế ngang anh lên đặt xuống giường, y hệt năm năm trước, gã cũng đặt người thanh niên đẹp, trẻ tuổi, sa vào biển tình vì thấm đẫm men rượu kia lên giường như vậy. Cùng một nơi, cùng một giường, là màn ngoạn mục nhất của gã, là cơ hội đục nước béo cò giá trị nhất của gã.


Tóc ngắn đen nhánh hơi bù xù nổi bật lên ra giường màu trắng, gã nhìn xuống anh, quỳ gối hai bên cơ thể nọ, tay từ tốn cởi từng cúc áo anh. Gã cúi đầu xuống đưa lưỡi ɭϊếʍƈ láp điểm nhô trước ngực, còn hai chân kẹp chặt phần mông.


Hôm nay Diệp Vũ Chân mặc quần bò, gò mông đẹp ít khi nào được chiêm ngưỡng đã làm tâm Andrew nhộn nhạo từ sớm, song hiện giờ dù đã cởi cúc quần và kéo khóa, quần bò vẫn ôm khít đôi chân, không dễ cởi đi như quần Tây thường mặc.


Lưỡi gã đánh vòng tại mảng bụng trần trụi của anh, anh dật ra tiếng rên để rồi như bừng tỉnh, giãy giụa muốn ngồi dậy, Andrew lại đột nhiên nhào tới, tóm chặt hai cổ tay anh đè nghiến anh xuống giường, mạnh bạo như loài hổ vồ mồi.


Cả anh lẫn gã đều sựng lại nhìn nhau. Một khắc ấy họ không giống một đôi tình nhân trần trụi sóng đôi trên giường, mà giống như hai con mãnh thú đang vồ nhau, hung tợn nhìn đối phương, nhưng cũng chỉ là một khắc như thế mà thôi, cuối cùng anh từ bỏ trước, nghiêng mặt đi.


Gã chầm chậm cúi xuống, phủ môi mình lên môi anh. Họ thường xuyên làʍ ȶìиɦ nhưng thật sự rất ít hôn môi, nguyên nhân chủ yếu là vì anh không thích và tỏ ra bài xích, còn gã thì nghĩ thiết thực, không muốn để bữa khai vị làm ảnh hưởng đến bữa chính sau đó.


Nhưng lúc này gã đang ngấu nghiến môi anh, từng cái hôn ʍút̼ tựa mưa sa bão táp. Anh thở còn khó, nhất là khi mũi miệng đều ngập tràn mùi Andrew cũng khiến cơ thể anh dậy phản ứng theo bản năng.


Loại thuốc đặc biệt gã từng dùng với anh, dẫu rằng tổ chức Interpol có hỗ trợ quân sự rất tốt, nhưng khi anh xin chữa trị chỉ có thể lấp lửng lảng tránh, cho nên chữa vẫn chữa, có điều chưa thể chữa khỏi hẳn.


Dù đang trong căn phòng này, dù đang trên chiếc giường anh từng nhục nhã này, mà anh vẫn không thể ngăn cản mùi hương của gã, đó chính là loại thuốc kích tình hữu hiệu nhất dành cho anh.


Trước khi anh ngạt thở, gã buông anh ra trước. Anh đã chẳng còn khả năng giãy giụa, chỉ đành để tùy ý Andrew lột sạch quần bò và qυầи ɭót anh đi.


Khoảnh khắc thuốc bôi trơn mát lạnh và quen thuộc lấp đầy giữa rãnh hở, anh không điều khiển được bộ não, vô thức nghĩ về một vấn đề: Đêm hôm ấy thật sự bởi anh say rượu, coi gã là Tăng Vũ Sâm, níu gã lại, cho nên Andrew mới làm chuyện ấy với anh hay sao?


Nếu trước kia anh còn ngây thơ trong chuyện chiếu chăn đồng tính, thì nay qua năm năm chăn gối cùng gã lưu manh đã đủ để anh hiểu rõ, đêm hôm ấy gã đã chuẩn bị cho anh kỹ lắm, bằng không đêm ấy, không có chuyện anh không bị thương.
Vậy thuốc bôi trơn từ đâu ra?


Làm gì có chuyện Andrew mang cái thứ đó trong người bất kỳ lúc nào? Điều này chứng minh nếu không phải gã nảy ra ý định đục nước béo cò lúc dìu anh đi, thì chính là sau khi ngồi trong căn phòng này suy nghĩ kỹ lưỡng, gã quyết định đục nước béo cò.


Vì gã vẫn còn vẹn nguyên chạy đi chuẩn bị thuốc bôi trơn, làm sao đó có thể là sai lầm mỹ lệ như lời gã nói?


Thâm tâm anh bỗng chốc cay đắng biết mấy, muốn xé nát gã đàn ông ngang ngược trên cơ thể mình. Hiềm nỗi thù hận vừa bốc lên, cảm xúc tê dại như dòng điện băng rần rật qua cơ thể đã nhanh chóng dập tắt nỗi hận vừa cháy bùng.


Hận cần có khí lực, mà anh đã đi qua năm năm hai người rối rắm, từ lâu rồi anh chẳng còn loại khí lực này nữa.
Andrew banh hai chân anh ra, mỉm cười với anh. Chợt một phút giây như thế anh thậm chí cảm thấy, biểu cảm của Andrew thì ra sẽ dịu dàng nhường vậy.


Vẻ dịu dàng ngắn ngủi không kịp làm anh ghi nhớ, bởi lẽ khi lưỡi gã âu yếm cái đó của anh, khoái cảm xộc vào chiếm trọn trí não, anh nhớ đến khoảnh khắc đầu tiên anh nhận ra mình đã rơi xuống đáy vực *** trên hòn đảo Cyclades.


Theo hành động nuốt nhả của gã, cảm tưởng như anh vuột mất cả tia lý trí cuối cùng, tiếng rên rỉ khó nén không ngừng tràn ra môi, tuy biết rõ Andrew dùng ngón tay từ từ nới rộng nơi phía sau, vẫn không thể kiềm chế mà giạng chân phối hợp với gã.


Anh đang giữa đỉnh điểm khoái cảm thì Andrew đột ngột dừng lại, điều này không bình thường. Thường ngày Andrew luôn tận lực thỏa mãn anh, nhưng hôm nay đúng thời điểm anh dâng trào nhất khó nhịn nhất, gã lại dừng lại. Anh toát mồ hôi ướt đầm trán, mắng gã là đồ khốn.


Gã nâng mông anh lên, cọ cọ thứ hùng tráng tượng trưng cho phái mạnh của gã vào cơ thể anh, hỏi, “Vũ Chân, ta muốn vào được không?”
Anh ậm ừ “ừ” một tiếng, khốn nỗi gã khốn vẫn dai như đỉa, “Ngươi vẫn chưa nói có được không kìa!”


Năm năm trước ngươi không hỏi, giờ đòi hỏi? Anh tức tới nỗi nghiến răng ken két nhưng cũng chẳng biết làm sao với gã.
Gã khom lưng xuống hôn đùi non của anh, “Vũ Chân, ta đang chờ câu trả lời này!”


Một đòn kích thích ch.ết tiệt! Anh ngân một tiếng rên nghe như tiếng khóc, nghiến răng mà quát, “Đúng, ta cho phép ngươi vào, đồ khốn.”
Mắt gã đột nhiên sáng quắc, đồng tử xam xám tựa con gấu Bắc Âu kiên nhẫn đợi được con mồi của mình trên bãi tuyết.


Gã thẳng sống lưng, anh trông thấy độ mạnh mẽ của gã bèn có hơi nao núng, nhưng gã đời nào để anh có khoảng trống để rút lui. Gã đè phía trên anh, từng phân, từng phân tiến vào thân thể, khoái cảm lẫn đớn đau đầy tràn dung hợp nhau thành một cảm giác kỳ lạ.


Trong phòng vang dội tiếng da thịt va chạm pha lẫn tiếng rên mất kiểm soát của Diệp Vũ Chân, vấn vít quanh khoái cảm chưa được thỏa thê đủ đầy.


Anh căn bản đã vô phương nghĩ ngợi, chỉ đành chìm nổi theo dục vọng, hệt như cánh bèo trong ngày mưa gió chẳng biết tấp vào đâu, để mặc cho mưa gột rửa lặp đi lặp lại.
15:56, anh liếc đồng hồ. Sắp trôi qua gần nửa tiếng, làm sao gã vẫn còn chưa xong…


Máy bay lúc này e rằng đã trên bầu trời Thái Bình Dương, chở theo lá thư bí mật của Lâm Long, hễ nghĩ đến anh lại thấy căng thẳng.
Andrew cầm lòng không được hừ nhẹ một tiếng, thầm thì bên tai anh, “Hôm nay ngươi rất tiến bộ, cưng à!”


Gã lưu manh này! Anh thật sự muốn đá văng gã đi luôn nhưng gã đè nguyên tạng người vạm vỡ của gã lên anh, từ đầu đến chân anh đều nép sâu trong lòng gã.
“Chúng ta kết hôn đi!” Andrew bất thình lình thốt ra một câu như vậy.


Rất nhiều người nghe người yêu cầu hôn đều sẽ kinh ngạc và mừng rỡ, nhưng cũng có người sẽ thấy kinh dị, nhất là khi hai cổ tay bạn còn đang bị túm khư khư. Hiển nhiên Diệp Vũ Chân thuộc về vế sau.


Một câu nói của Andrew gần như thành công chặt đứt tất tật ý tưởng đối phó đang xoay chuyển liên tục trong đầu anh, nhất thời tâm trí anh trống rỗng.


Anh luôn cho rằng, tình trạng vừa giống tình nhân vừa không giống tình nhân đã là cực hạn quan hệ giữa hai người. Ngần ấy năm qua, anh từ chống đối đến cam chịu mối quan hệ này, cũng đã đấu tranh thật nhiều năm như thế.


Kết hôn?! Anh nhìn khuôn mặt Andrew gần ngay trong gang tấc, con ngươi màu xám thâm sâu đến độ tàn khốc lạnh lẽo, mí mắt dày, trũng, tỏa tà khí, bất luận gã có treo lời điềm mật lên đầu môi chót lưỡi cỡ nào, thì phiến cằm cứng cáp lợn cợn râu kia đều cho thấy đây là người cực kỳ độc tài và đầy tính chiếm hữu… Quả thật không có điểm nào hợp nhãn anh.


“Thế nào?” Andrew ngon ngọt, “Cưng yêu, trên đời này không có nhiều người thích ngươi được như ta đâu…”
Và lời kiểu này gã ê a cỡ mười phút.


Anh nhíu chặt mày xem đồng hồ, kim chạy qua 16:00. Andrew rất sẵn lòng làm một người tình ngọt ngào, nhưng hiển nhiên thời gian gã sẵn lòng làm một người tình ngọt ngào cũng không lâu lắm, hoặc có khả năng gã biết tỏng đóng vai một người tình ngọt ngào đối với người như Diệp Vũ Chân mà nói, căn bản vô tác dụng.


Thế nên vai kế tiếp của gã là côn đồ, châm biếm anh sâu cay, để anh biết anh chẳng có quá nhiều cơ hội chống cự, đương nhiên gã biết vai diễn này không được yêu thích cho lắm.


Ngọt ngào chắc Diệp Vũ Chân cũng không quá thích nhưng tối thiểu không chọc giận anh. Còn côn đồ… Nên nhớ bản năng trời sinh của Diệp Vũ Chân chính là đánh côn đồ, thành thử Andrew cũng không dừng lâu tại vai diễn này…
Anh đang chờ vai diễn cuối cùng của gã, đó là… Làm ăn.


Andrew bên tai vẫn đang trong vai diễn ngọt ngào. Lòng anh vừa oán thầm, vừa nhẩm thời gian. Cảm giác này buồn cười quá đỗi, xét theo một mức nào đó thậm chí còn tan rã lòng quyết chiến của anh tại thời khắc cuối cùng.


Andrew đưa một tay niết cằm anh, quan sát anh tỉ mỉ, mí mắt dày hơi nheo lại, sau rồi gã nói, “Diệp Vũ Chân, ta biết ngươi đang nghĩ gì. Người nghĩ đến thằng ranh họ Tăng ở châu Phi chứ gì? Đáng tiếc, trong lòng nó, ngươi chả quan trọng bằng nổi một cọng tóc của thằng ngớ ngẩn kia.”


Vai côn đồ bắt đầu rồi. Anh chuyển tầm mắt sang hướng khác.


Gã siết chặt cằm anh, bắt anh quay lại nhìn gã, “Diệp Vũ Chân, nói thẳng, kết hôn với ngươi là ta đây cũng đã suy xét đến hoàn cảnh của ngươi rồi. Theo truyền thống của chủng tộc các ngươi, đêm đầu tiên của ngươi là ta, kiểu gì ta cũng phải chịu trách nhiệm…”


Anh cảm giác máu trong ***g ngực đang dồn ứ về đằng miệng, có bình tĩnh mấy cũng buộc phải lên tiếng, “Làm ngươi khó xử quá. Thật ra ngươi không nhất thiết phải nhượng bộ vì cái phong tục gàn dở tận mấy thế kỷ trước của ‘chủng tộc’ bọn ta đâu, bản thân bọn ta cũng bỏ từ lâu lắm rồi.”


Gã tặc lưỡi, mồm dẩu ra lấy làm bất mãn, “Sao lại thế cơ chứ, thằng Geoffrey nghiên cứu kiểu chi mà lạc hậu quá… Cơ mà hiếm lắm mới nghe được chủng tộc các ngươi còn gìn giữ loại phong tục tập quán nào tốt đẹp, nói nghe xem rốt cuộc các ngươi còn giữ lại phong tục nào hay ho? Hửm? Trên giường lãnh đạm, xuống giường cũng lãnh đạm, phù phiếm, sĩ diện, khách sáo giả dối, trừ người thân ra thì chả đối xử tốt với ai nữa, hoang tưởng tự đại, tự mình cô lập mình…”


Bờ môi anh nhếch lên, “Không ngờ, ngươi và Geoffrey học được nhiều đấy.”


“Đẹp, thiếu gia nhà giàu thượng lưu, tiến sĩ đại học nổi tiếng, sĩ quan cảnh sát cấp cao…” Gã nhìn xuống anh, nói thủng thẳng, “Nhưng… thế thì sao nào? Hiện nay chỉ sợ tất cả đồng nghiệp, tất cả trong ngoài tổ chức Interpol đều biết Diệp Vũ Chân ngủ với ta rồi, chứng cứ đầy đủ, ngươi còn có thể có tương lai mới với ai…”


Trước mắt anh dường như tối sầm. Nhiều năm thế rồi mà anh vẫn coi nhẹ trình độ ác ôn của gã này quá. Ngẩng đầu lên, anh cắn răng nói, “Andrew, tương lai ta không có cũng không có nghĩa tương lai của ta nhất định phải là ngươi.”


Gã biết chừng biết mực, cúi xuống hôn anh cái “chụt”, “Cưng à, chi bằng chúng ta giao điều kiện với nhau đi.”
Anh xem đồng hồ, đã hơn 16:30, vầng trán bất thần toát mồ hôi. Nhưng không thể biểu lộ vẻ căng thẳng khi thời gian trôi qua ra mặt, anh hỏi, “Ngươi muốn điều kiện gì?”


Gã giơ thẳng ngón trỏ, nói bằng ngữ điệu biếng nhác đặc trưng của gã, “Ấy, không, không, cưng hỡi, ta lúc nào cũng tôn trọng ngươi, nên điều kiện này do ngươi đề ra. Nhưng nhớ kỹ này, gần đây ta chỉ có hứng với chuyện cưới ngươi…”


Anh lườm gã, xác nhận gã đã kết thúc bài “cải lương” của gã rồi liền giơ tay đẩy mạnh gã ra, xuống giường mặc quần bò, vào thẳng phòng tắm.


16:40, Diệp Vũ Chân vặn vòi nước, nước xối ào ào, có hơi lạnh, nhưng nơi đây là thị trấn ven biển, nhiệt độ có phần oi ả, cho nên độ lạnh vẫn có thể chịu được.


Dư vị ái tình trên người đã phai đi. Andrew cực thích lưu lại đủ loại vết tích trên cơ thể anh, lần trước xem số ảnh chụp cũng đủ hiểu rồi.
Cùng một địa điểm, cùng một phòng tắm, nhưng anh còn không có cả thời gian để mà đau xót.


Tắm rửa xong, anh ra khỏi phòng tắm, Andrew vẫn trần trùng trục ngồi trên giường chơi điện thoại. Dạo này gã mê mấy cái game cài vào máy, còn thích thú giới thiệu cho anh, tiếc thay anh thà đọc Đánh Giá Thực Vật Ở Sông Amazon còn thấy hay hơn nhiều.


Anh dùng một chiếc khăn mặt trắng lau tóc, nói, “Phiền ngươi đi tắm hoặc ra ngoài giùm đi, ta muốn ngủ một lát.”
Andrew trưng bản mặt chưa được chơi thỏa, đặt di động lên giường, đi chân đất xuống. Anh bèn nạt, “Ngươi mặc quần vào trước được không?”


“Bộ ngươi tắm không cởi quần áo à? Đằng nào cũng lột sạch, đi có dăm bước mặc làm quái gì?” Gã chép miệng, “Chủng tộc các ngươi đúng là rắc rối!”


Anh hít sâu một hơi, cuối cùng anh đã hiểu vì sao dòng dõi “con chó của Nữ hoàng” như Geoffrey lại bắt tay với con gấu Bắc Âu này rồi, đại khái vì đều là giống lợn Sô vanh [ ] bài ngoại dân tộc hết sức đáng ghét đi.


Andrew nào đâu biết một suy nghĩ ngắn tun hủn lóe lên của Diệp Vũ Chân đã ví von gã và Geoffrey từ gấu và chó xuống thành loài lợn hạ đẳng mất tiêu.


Sau khi gã đóng cửa phòng tắm, Diệp Vũ Chân đã nhẹ nhàng thả khăn xuống, nhìn chiếc di động nhấp nháy trên giường như đang phát ra sức hấp dẫn lớn lao lắm. Anh bước đến, cầm lên xem.
Một lát sau, anh mỉm cười, quay đi gõ cửa phòng tắm.


Andrew thò cái đầu đầy bọt xà phòng ra cửa, hớn hớn hở hở, “Muốn tắm chung với ta sao?”
Anh giơ tay, giữa ngón tay thon dài là di động của gã. Mỉm cười, anh nói, “Ngươi quên giấu di động!”


Gã bật cười, khịt mũi, “Chả sao, gọi được đếch đâu, mạng di động này chỉ gọi được vào xe truyền tin của Geoffrey thôi.”
Hai người cùng mỉm cười liếc nhau, Andrew chống tay cạnh khung cửa, cười hỏi, “Không vào thật à?”


Anh bảo, “Ta khuyên ngươi nên nghĩ về đề nghị của ngươi kỹ hơn. Nhỡ đâu kết hôn với ta rồi ngươi lại ân hận, phải nuôi thêm một ‘Cục tình báo’ trong nhà sẽ rất phiền toái.” [ ]


“Vì ngươi?” Gã hếch cái cằm râu ria lên, “Ta thấy cũng được thôi. Ta biết ngươi dễ thẹn thò nên hay để ý, chứ mấy thứ kiểu thông tin này nọ, ta không ngại để nhiều người biết quan hệ giữa ta và ngươi hết sức hòa hợp đâu”


Khóe môi anh giật giật liền đóng sầm cửa lại ngay tức khắc. Kết nối mạng, rồi anh gọi điện, cười một tiếng, “Geoffrey, anh thích nghe trộm sinh hoạt cá nhân của tôi lắm sao? Anh đói khát đến nông nỗi thành biến thái rồi hay sao?!”
Nói đoạn, anh đáp mạnh cái di động xuống đất.


Geoffrey ở đầu dây bên kia nghe lén cả chiều, di động vẫn im lặng mãi, đột nhiên có tín hiệu thì xổ ra chính là một câu này, tiếp theo là âm thanh vỡ nát điếc tai. Khuôn mặt tuấn mỹ tức khắc méo xệch không ra hình thù, hắn giật tai nghe ra, mặt tái mét, “Diệp Vũ Chân!!!”


Andrew huýt sáo vặn vòi. Nghe từ phòng tắm là tiếng nước rào rào, anh khom lưng nhặt một mảnh vỏ di động, bẻ nó thành miếng tam giác hẹp hẹp, nắm trong lòng bàn tay, sau đó mở cửa.
Ngoài cửa có một vệ sĩ đang đứng, anh nhìn cái là biết người của Geoffrey, rất lạnh lùng và chuyên nghiệp.


Vệ sĩ của Andrew chỉ cần tiếp xúc hai ngày với anh là hiểu, Diệp Vũ Chân, nói thế nào nhỉ? Có vẻ là người tính dễ chịu, không ưa phiền toái cũng không sinh sự, thanh lịch, quy củ, kỳ thực là người thù dai. Vị thiếu gia này ghét nhất là có ai đứng canh ở cửa phòng ngủ của anh ta, bởi lẽ nếu chẳng may bạn đứng đó nghe được cái gì không nên nghe, lộ ra biểu cảm gì không nên lộ, anh ta không xử bạn lập tức nhưng chắc chắn anh ta sẽ xử.


Vệ sĩ của Geoffrey đã có lòng giành lấy công việc khó nhai này rồi, đương nhiên vệ sĩ của Andrew tận tình nhường lại ngay.
Diệp Vũ Chân vừa xuất hiện, tên vệ sĩ liền bày vẻ cảnh giác, tay đặt bên chiếc bộ đàm đang kết nối. Thế nhưng anh chỉ mỉm cười, nghiêng đầu làm tư thế gọi vào.


Tên vệ sĩ hơi lưỡng lự. Hắn biết Andrew vẫn còn ở trong phòng nên đi vào có hơi thả lỏng bản thân. Bất giác thấy chiếc giường lộn xộn, hắn nhịn không được nghĩ đến một vài hình ảnh quyến rũ.


Ý nghĩ đó chỉ lóe lên vỏn vẹn hai, ba giây đồng hồ, nhưng hai ba giây ấy đã đủ để hắn phải trả giá đắt. Khi hắn cảm giác hiểm nguy cận kề, chỉ vừa mới giương tay, anh đã đá một đòn lên khớp tay hắn.


Hắn quỳ gục xuống, cảm giác sau cuối là nơi cổ đau buốt. Cũng không quá đau, vì rất nhanh chóng hắn đã mất tri giác, ngay cả kêu còn chưa kịp.


Hắn bỗng nhớ đến một bộ phim đã từng xem, trong phim có người phương Đông chỉ dùng một cây kim đã đoạt đi tính mạng người khác, hình ảnh nọ trở thành hình ảnh cuối cùng hiện lên trong não hắn.


Nước từ phòng tắm vẫn phát ra tiếng chảy rào rào, Diệp Vũ Chân hơi thả ra, tên vệ sĩ vật xuống đất, chỉ vang lên tiếng động trầm trầm.


Anh chuyển bộ đàm bên hông hắn về chế độ im lặng, thế rồi rút di động của hắn ra, gửi nhanh tin nhắn cho một dãy số. Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, anh cất di động về túi tên vệ sĩ đoạn đá hắn lăn vào gầm giường.


Đến lúc Andrew đi ra, anh tựa hồ đang ngủ, trên mình vẫn mặc bộ áo tắm trắng tuyền, mái tóc anh đen nhánh, âm ẩm. Anh dường như chẳng hề đổi thay, vẫn trẻ trung như thế, trẻ trung mang lại cảm giác vô tội, khiến Andrew luôn vô thức nảy sinh chủ định sẽ chiều chuộng anh bằng bất cứ giá nào.


Bất kể điều gì cũng chiều chuộng anh đồng nghĩa sẽ mãi mãi không bao giờ có được anh. Không ai hiểu rõ điều này hơn gã.
[ ]


Sô vanh: Một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ. Nó là một hình thức cực đoan của chủ nghĩa dân tộc, dẫn đến chủ nghĩa dân tộc lệch lạc, dân tộc nước lớn, dân tộc hẹp hòi, bài ngoại, tự cho dân tộc mình là dân tộc siêu đẳng có sứ mệnh lãnh đạo các dân tộc khác.


Ở Trung Quốc thì người ta gọi những kẻ theo chủ nghĩa Sô vanh này là “Sa văn trư” hoặc “Sa trư” = lợn Sô vanh:))
[ ]


Ý thiếu gia là, kết hôn với thiếu gia, sống chung nhà với thiếu gia sẽ rất mệt cho chú vì chú lúc nào cũng phải đối mặt với vô số những kẻ nghe lén, tìm hiểu, lục lọi, rò rỉ thông tin v.v… Thiếu gia ví nó giống như “Cục tình báo” aka CIA chuyên về tình báo thông tin của Mỹ:))






Truyện liên quan