Chương 7
“Này, hãy ở bên ta đi.” Andrew lặp lại lần nữa.
Anh ngước mắt, lạnh lùng hỏi, “Ở bên ngươi làm gì? làʍ ȶìиɦ nhân cho ngươi mặc sức đè ư?”
Bingo, chuẩn không cần chỉnh rồi Nhưng miệng Andrew lại rất chân thành trả lời thế này, “Đương nhiên là cùng sống với ta. Vũ Chân, nửa cuộc đời còn lại của ngươi hãy giao cho ta đi, ta cũng giao nửa đời sau của ta cho ngươi.”
Anh nhướng mày nhìn gã, “Sống cùng ngươi?”
Andrew chạm ngón trỏ với anh, thành kính không sao nói hết, “Sống cùng nhau.”
Anh ngẩng hẳn đầu, đáp, “Chia nửa cái ghế ngươi đang ngồi cho ta đi, chia cả một nửa mối hàng của ngươi luôn nữa.”
“Gì?” Andrew cau chặt mày.
Anh lại cười nói, “Có thế mới chứng minh được thành ý của ngươi chứ? Chả lẽ sai sao, ngài Andrew Pastel? Sống cùng nhau không phải nói suông bằng mồm, thứ ngươi cần chia nửa cũng không chỉ có mỗi cái giường.”
Hai đầu lông mày của gã chừng như sắp dính chẹt lại với nhau, gã tỏ ra khó xử, “Cơ mà Vũ Chân, ngươi quên mấy chuyện ta làm có hơi khác chút so với chính nghĩa…”
“Chính nghĩa… Liên quan gì đến ta?” Anh lạnh nhạt cắt ngang lời gã.
Câu này rõ ràng là đúng, nhưng từ miệng Diệp Vũ Chân nói ra, Andrew cứ cảm thấy nó kỳ quặc khó tả.
“Để ta cân nhắc, cưng, ngươi nghỉ ngơi đi.”
“Mày phát biểu xem hắn có nói thật không?” Andrew nhìn anh qua màn hình giám thị, hỏi sang tên áo đen đứng cạnh.
“Chủ nhân, ngài hỏi thật gì cơ?” Tên áo đen cẩn thận dò hỏi.
Độ rày thời thế rối ren, hắn cũng không định rước vạ, song nhác thấy Andrew lườm lừ, hắn liền cuống quýt bổ sung, “Ý ngài đang hỏi chuyện anh Diệp muốn buôn lậu mại ***, giết người phóng hỏa cùng chúng ta có thật không ấy ạ?”
Hắn khòng lưng cả ngày cũng không nghe được tiếng Andrew xác nhận, đến khi mỏi quá phải ngẩng lên thì Andrew đứng vụt dậy, rời đi luôn rồi.
Mấy ngày nay Diệp Vũ Chân tuy ít nói đến nỗi khiến người ta phải dè dặt, song tối thiểu anh cũng chịu ăn, chịu uống, sau vài bữa sắc mặt đã khá khẩm hơn nhiều.
Andrew ngồi bên kia cái bàn, nhìn anh hồi lâu mới bảo, “Vũ Chân, ta cũng có rất nhiều mối làm ăn, rất nhiều tiền bạc chính thống cơ mà. Với cả, giờ ta cũng đang có ý buôn bán chính đáng, chi bằng ta cung cấp vốn, ngươi tùy ý sử dụng được không?”
Anh cúi đầu, cười khẽ, “Andrew, ngươi đang gò bó bản thân đấy à? Có ý gì? Đưa tiền cho ta chơi?”
Andrew hình như cực kỳ rức đầu, “Vũ Chân, có vài chuyện thật sự không hợp với ngươi đâu!”
Anh điềm nhiên cướp lời, “Chẳng thà ngươi nói luôn là có vài chuyện, ngươi không hề tin tưởng giao vào tay ta đi, Andrew!”
Hai người cùng đồng thời quắc mắt trừng nhau một hồi, sau vẫn là Diệp Vũ Chân tránh đi trước, nói vỏn vẹn, “Ta muốn về nhà một chuyến. Việc này hẳn ngươi đồng ý được chứ?”
Lẽ tất nhiên Andrew sao bỏ qua được cơ hội làm hòa tốt thế này, gã cười tủm tỉm, “Yên tâm, kể cả lũ thiểu kia có bao vây nhà ngươi một con kiến cũng không chui lọt, ta vẫn thừa sức đưa được ngươi về nhà. Ừm, có vui hơn chút nào không?”
“Chớ quên trước kia ngươi phải lao đao trong tay ai, nên đừng có gọi bậy họ là thiểu!”
Andrew cười cho qua và rồi chuyển sang ngữ điệu nghiêm chỉnh, “Không, ta chỉ công nhận rằng ta lao đao vì ngươi thôi. Mà cũng chỉ có ngươi, ta mới tình nguyện để mình thương sẹo chằng chịt.”
Gã nói dứt, anh liền ném khăn ăn lên mặt bàn, xoay lưng bỏ đi.
Nằm trên giường nhắm mắt, giấc ngủ kéo dài liên tiếp mấy ngày qua cũng không xóa nhòa được cơn mệt mỏi. Sự rã rời dấy lên từ tận chốn sâu thẳm trong tâm can anh.
Chuyện anh làm nội ứng đây cũng tựa như một sự đoạn tuyệt tận cùng, thậm chí anh còn không dám nghĩ tới đường lui sau này của mình. Mặc dầu vậy, anh biết Andrew sẽ không dễ gì tin anh cắt đứt cùng Interpol thật, lại càng miễn chi đến Geoffrey.
Cũng chính vì không có đường lui, anh bỗng khao khát được về nhà quá đỗi.
Đồ rằng điều này hẳn không khó dễ được Andrew. Xét đến một kẻ có thể mua bán vũ khí đất đối không tấn công vệ tinh, thì việc lùa lùa một đám người đi và kiếm cớ đưa một người vào Diệp gia chỉ là chuyện muỗi.
Quả như sở liệu, một ngày sau, Andrew đã bố trí cho Diệp Vũ Chân ngồi vào xe một vị nghị sĩ, ngang nhiên vào cổng nhà Diệp.
Xưa vì cam chịu để Andrew giam cầm nhằm cứu Tăng Vũ Sâm mà anh bị lão gia Diệp đuổi khỏi nhà đã năm năm. Chừng ấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh về nhà Diệp.
Khi bác Đinh gặp anh đứng mỉm cười dưới hành lang, bác xúc động thiếu điều quên mất cả giọng nói.
Theo năm tháng nhìn anh trưởng thành từng ngày, giữa cảm nhận của họ, không ai có thể thay thế được anh. Dù cho anh có rời đi bao lâu, trong mắt họ, anh vẫn luôn luôn là người kế thừa chính tông nhất của Diệp gia.
“Thiếu gia, thiếu gia, để tôi đi báo cho lão gia cậu về rồi!” Tay bác Đinh run lật bật, tròng mắt cũng hoe hoe đỏ.
Anh chỉ giơ ngón trỏ ‘suỵt’ nhẹ một tiếng, “Bác Đinh, cháu chỉ muốn về nhà lặng lẽ, không tính phiền đến ông nội.”
Bác Đinh hụt hẫng lắm, cố hàn gắn, “Thiếu gia à, kỳ thực lão gia vẫn hằng mong mỏi cậu trở về. Ngài ấy không tiếp điện thoại của cậu chẳng qua muốn cho cậu…”
Anh vội cắt lời ông ta, “Cháu hiểu mà. Chỉ là… hôm nay không tiện.”
Bác Đinh nhắn, “Lão gia đang uống trà với khách trong sân…”
“Cháu nhìn chút qua rèm là được rồi.” Anh liền quay bước, bước ra sảnh chính.
Cấu trúc nhà họ Diệp kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và Tây Âu, phần nhà ở đậm nét hiện đại nhưng sân vườn lại thiết kế đúng chuẩn Trung Quốc, có hồ, có đài nghỉ lưng lửng mặt nước.( )
Trà phòng nằm ở nơi có thể quan sát đài nghỉ trên hồ. Anh băng qua vườn, nghe thấy tiếng Diệp Thiên Hào cười, tuy vẫn sang sảng, song đã già nua thật nhiều so với năm năm trước.
Anh đứng nơi vườn hoa, sẽ sàng nhấc tấm rèm cửa, vừa đưa mắt đã trông thấy Diệp Thiên Hào. Ngày anh đi cách đây năm năm, mái tóc ông nội mới chỉ hoa râm, mà nay đâu ngờ đã bạc trắng.
Chỉ một tích tắc, lệ nóng đong đầy hốc mắt anh. Công ơn hơn hai mươi năm dưỡng dục, mối thù hận về mẹ về cha, phút chốc xoáy vào nhau.
Có rất nhiều xúc cảm đang đan xen lẫn lộn, anh đã chẳng thể nhận ra nổi tư vị ban đầu.
Anh thả rèm xuống, đi khỏi. Bác Đinh thấy anh quay lại một mình không khỏi thất vọng, bèn hỏi, “Thiếu gia, cậu không vào gặp lão gia một lần ư?”
“Không ạ, để lần sau đi!” Anh nói, “Cháu muốn xuống dưới hầm. Có phải quà cáp ngày xưa của cháu đều cất hết ở đó không?”
“Đúng thế, thiếu gia.” Bác Đinh hỏi có phần tò mò, “Thiếu gia, cậu muốn xem số quà đó sao?”
“Vâng…” Anh đáp, “Kiểm tr.a xem có hộp nhạc không!”
“Hộp nhạc?” Bác Đinh nở nụ cười, “Đương nhiên có chứ, năm nào thiếu gia chả nhận được cơ man là hộp nhạc của các tiểu thư tặng!”
“Cháu muốn xuống xem được không?”
“Tất nhiên rồi, thiếu gia.”
Bác Đinh dẫn đường chỉ Diệp Vũ Chân xuống kho hầm, chỉ vào hai dãy giá và thưa, “Thiếu gia, hai hàng này chính là các hộp nhạc cậu được tặng!”
Tuy số quà này anh không bóc nhưng luôn có chuyên gia bóc thay anh, rồi phân loại chúng, đặt vào vị trí thích hợp để sau này nếu chủ nhân có muốn sử dụng hay kiểm tra, những món quà quý giá hoặc của những nhân vật quan trọng đều được ghi tên trong danh sách, trình cho anh xem qua. Nhưng trên thực tế, có mấy ai tường minh nổi hàm nghĩa “nhân vật quan trọng” hay “món quà quý giá” để mà phân chia nào?
Họa hoằn lắm mới có người chọn tặng một đứa bé trai hộp nhạc làm quà. Tăng Vũ Sâm tặng nó cho anh, có lẽ mục đích căn bản là muốn anh chú ý. Nhưng anh vốn dĩ quen được nghênh đón, người muốn thu hút sự chú ý của anh đâu chỉ có mỗi Tăng Vũ Sâm?
Hai kệ đồ xếp đôi bày la liệt đủ kiểu hộp nhạc, bởi số lượng quá khổng lồ nên có sắp xếp gọn gàng bao nhiêu cũng dần dần bị thành chiều hướng chất đống lên nhau.
Anh xắn tay áo, tìm tòi giữa hai hàng hộp nhạc. Mỗi một hộp mở ra là lại vang lên đoạn nhạc réo rắt, nhạc qua đi còn có lời nhắn lại. Bấy giờ, anh mới hiểu nguyên nhân mọi người chuộng tặng hộp nhạc, chính là vì nó có thể gìn giữ giọng nói của họ ở lại.
Rất nhiều hộp nhạc đã chẳng còn hoạt động được, nhưng vẫn có thể mường tượng ra nội dung của chúng dựa vào số hộp đã mở:
“Anh à, em… em chỉ muốn thổ lộ rằng em thích anh! Em có thể làm bạn gái anh được không?”
“Đàn anh, thực ra từ lúc vào trường tới giờ em vẫn hằng chú ý anh. Anh đánh tennis rất đẹp, lần nào anh tập em cũng xem, em đội mũ bóng chày màu đỏ đó anh! Đàn anh, anh có từng thấy em chưa? Nếu thấy, anh cũng đừng lại chào em, chỉ cần vẫy vợt với em là đủ rồi. Thật ạ, em chỉ cần anh vẫy vợt với em là đủ lắm rồi…”
“Anh, em là Jones. Em biết anh chưa nghe tên em bao giờ, nhưng mà tuần này em muốn mời anh đến dự tiệc sinh nhật của em, được không ạ?”
…
Cuối cùng, Diệp Vũ Chân cầm một chiếc hộp gỗ thủ công tay giờ đã phủi bụi dày, lớp bụi bám kịt đã làm thất thoát vẻ đẹp ban đầu của nó, thoạt trông nó chính là chiếc hộp đã nằm im lìm nơi đây lâu nhất.
Khi anh mở nó ra, bên trong bất chợt bắn lên một con rối gỗ, nếu không phải do anh phản xạ lẹ thì đã bị con rối đập vào mũi hoặc đập vào trán rồi.
Con rối thô sơ được làm bằng tay mang hình hài một đứa bé trai mặc khố, dù rất vụng về, nhưng vẫn có thể nhận ra nét mặt Tăng Vũ Sâm. Cái này hẳn là do y tự mình làm, bởi dưới đáy hộp còn có cả một câu hỏi mà y đã dùng dao khắc xiêu khắc vẹo lên: Làm bạn nhé?
Anh tựa thân vào bức tường lạnh lẽo dưới hầm, ngồi bệt trên nền đất, nhìn con rối gỗ lắc trái ngả phải trên miếng lò xo như đang nhảy múa. Thứ hiện hữu dưới chân nó, tựa thể một nhân sinh khác mà anh đã bỏ lỡ mất rồi.
Anh cất chiếc hộp lại, chầm chậm ra khỏi hầm ngầm.
Nếu bạn nhận ra mình đã vuột mất một ai, đồng nghĩa bạn đã để hụt mất người ấy không chỉ một lần, vì rằng Chúa đâu chỉ cho con người mỗi một cơ hội thôi đâu.
Anh khép ổn cánh cửa lại, bác Đinh đi tới mở lời, “Thiếu gia có tìm được thứ cần tìm không?”
“Có.” Anh mỉm cười và trả lời.
“Tốt rồi.” Đến đây, bác Đinh hơi do dự, “Thiếu gia, cậu không đi gặp lão gia thật ư?”
Diệp Vũ Chân lắc đầu.
Anh trở ra chiếc xe của ngài nghị sĩ, xe nhanh chóng lái ra khỏi cổng Diệp gia.
Đi được nửa đường, nãy giờ vẫn đang nhắm hờ mắt, bỗng dưng anh vỗ lên tấm kính ô cửa cách ly, “Xin dừng xe một lát được không?”
Vỗ mãi, cửa kính đó mới mở, tên áo đen ngồi bên ghế phó lái hơi nghiêng nửa người sang nhắn, “Anh Diệp, chủ nhân đã dặn dò không được dừng xe giữa đường, mong anh đừng làm chúng tôi khó xử!”
Anh dửng dưng nói, “Andrew sai các người áp giải tôi sao?”
Tâm tư vị thiếu gia này khó dò hơn cả chủ nhân, thiệt tình làm tên áo đen vô cùng lúng túng. Hắn cân nhắc hồi lâu mới đáp, “Ý chủ nhân là bên ngoài hiện giờ rất nguy hiểm, do đó mong anh Diệp hiểu cho!”
Hắn nói xong, cửa cách ly cũng hạ xuống. Ngay trong nháy mắt nó đóng kín lại thì bị một vật hình tròn chẹt ngang, tiếp sau đó một bàn tay trắng muốt xuyên qua bóp chặt cổ hắn.
Diệp Vũ Chân gằn giọng, “Đỗ xe. Mày có 50% vận may rằng hôm nay tâm trạng Andrew khá tốt.”
Tên áo đen sững sờ nhìn bàn tay nọ, vừa trắng vừa thon. Giả như chỉ có thế thì hắn đã chẳng thèm bận tâm, nhưng đây lại là tay Diệp Vũ Chân, cảm giác sờn ráp giữa những ngón tay nhắc nhở hắn rằng, chỉ cần vỏn vẹn vài giây, nó đã thừa sức vặn gãy cổ hắn.
Trầm tư hồi lâu giữa việc chọn lựa thả hay không thả Diệp Vũ Chân xuống xe, hắn vẫn còn phương án thứ ba, đó là dùng súng hắn đang cầm bắn gãy tay anh, cái tay kia của anh cùng lắm cũng chỉ có thể tấn công phần sọ sau của hắn mà thôi.
Nhưng tên áo đen cũng không phải người thường, hay là nói hắn chính là cuốn từ điển sống về quan hệ của Andrew và Diệp Vũ Chân. Hắn hiểu rõ dù hắn có thả anh hay không, đường sống của hắn đều là 50:50, nhưng một khi hắn nổ súng, hắn sẽ cầm chắc cái ch.ết.
Cho dù sau phát súng kia vẫn chưa bị Diệp Vũ Chân bẻ cổ mà ch.ết, thì kiểu gì cũng bị chủ nhân giết ch.ết.
Thành thử, hắn bình tĩnh phân phó, “Dừng xe… Thằng ngu này, sao dừng giữa đường? Lùi sang đằng kia!”
Người tài xế của nghị sĩ sớm đã bị dọa trắng nhợt cả mặt mày, vâng vâng dạ dạ đỗ xe ven đường đúng chuẩn luật giao thông.
“Anh Diệp, anh xem đỗ đây được chưa? Anh có thể cải trang một xíu, hoặc thó… ấy nhầm, hoặc đổi một con xe khác!”
Anh quẳng cho hắn một câu, “Chuyên nghiệp đấy!”
Hắn vội vàng cười khì khì, “Tôi theo chủ nhân lâu thế rồi, ít nhiều cũng có tiến bộ… Đáng ra anh Diệp đi đâu, tôi đưa anh đi cũng được mà, kiểu gì cũng an toàn hơn nhiều so với việc anh đi một mình.”
Tựa hồ anh cũng ngẫm nghĩ một lúc mới bảo, “Được, mở cửa cách ly, đưa súng đây.”
Hắn tức khắc nghe theo. Vị thiếu gia này nghĩ gì trong đầu, hắn không biết, nhưng để lạc anh ta thì hắn cứ phải gọi là xác định với chủ nhân đi. Bởi vậy, sống ch.ết gì cũng phải bám theo Diệp Vũ Chân, tên áo đen âm thầm tâm niệm chắc mẩm như thế.
Anh ta chịu hợp tác như này đã là tốt lắm rồi. Hắn thở phào một hơi.
Thế nhưng khi hắn mở cửa, ngay chớp nhoáng hắn trao súng cho anh, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ: Theo từ điển hiểu biết của hắn về anh và Andrew, thì anh ta chưa bao giờ có hai chữ “hợp tác”.
Hắn cảm thấy cổ mình bị tấn công mạnh bạo, trước mắt đột ngột tối sầm, ngã vật xuống ghế. Người tiếp theo ngất xỉu là tài xế, tiếng kêu oang oang bị chặn lại lưng chừng.
Diệp Vũ Chân lần mò quần áo trên người mình. Anh mặc đồ gì, số đo mấy, Andrew đều nắm rõ như trở bàn tay, nhiều khi anh còn lờ mờ chẳng nhớ quần áo đang mặc tột cùng là từ tủ quần áo của Andrew hay tủ của anh nữa.
Anh sờ cổ áo, rồi kiểm tr.a cúc áo. Chiếc áo này là anh vớ bừa từ tủ gã kia, đáng lý sẽ không có máy định vị mới đúng… Song khi anh kiểm đến mép vạt áo, bỗng nhận ra có gì đó lồi lồi.
Chắc chắn không thể có khả năng anh trùng hợp chọn trúng chiếc áo có gắn máy định vị. Vậy hẳn là Andrew tối qua đã gài máy vào tất tần tật quần áo rồi.
Đúng là bản tính của Andrew. Tưởng chừng cộc cằn, thực chất lại rất chi li… Và cũng quyết đạt thành mục đích lắm thay.
Anh gỡ cái máy cỡ bằng hạt gạo kia xuống, đeo khẩu trang đen rồi xuống xe, đi ra giữa làn đường, ném nó lên một chiếc xe buýt đang dừng đón khách.
Nếu cứ như thế ở cạnh Andrew thì sẽ làm gã hồ nghi, vì hiển nhiên đào đâu ra chuyện anh chịu thoái lòng vậy chứ, anh nhất định sẽ nghĩ cách bỏ đi. Nên, anh phải chặt chẽ hành động theo đúng như những gì Diệp Vũ Chân bình thường sẽ làm.
Chỉ có trốn đi mới đủ chọc cho Andrew không dám lơi lỏng anh ra nửa khắc, vì anh đã không bao giờ còn là sĩ quan cảnh sát Diệp buộc phải giữ mặt giữ mũi, không còn là vị sĩ quan cảnh sát cấp cao bị đe dọa bằng ảnh nóng của mình mà khủng hoảng tới nỗi tứ chi mềm nhũn. Anh tự cười cười châm chọc, day hai đầu lông mày.
Có thế, anh mới có cơ hội để Andrew đưa anh tới địa điểm giao dịch.
Anh mau chóng tránh xa vị trí mình xuống xe. Do không muốn làm màu cho số cảnh sát canh giữ bên ngoài Diệp gia phát hiện nên Andrew không cử quá nhiều người đi theo xe Diệp Vũ Chân. Song anh tin chắc chưa đầy mười phút nữa, địa điểm này sẽ đầy ắp thủ hạ của gã.
Nhân lúc đi ngang qua một tiệm kính mắt, anh tiện thể mua cho mình một đôi kính râm, dựng cao cổ áo khoác, bước nhanh về phía trước.
Đến ngân hàng rút hộ chiếu và chi phiếu mới ở ngăn két bảo hiểm của mình. Trong số vài cái thân phận và tài khoản khác nhau mà anh có, có cái đã lập hồ sơ báo cáo cho tổ chức, có cái chưa, anh chọn cho mình chiếc hộ chiếu mới tinh chưa lập hồ sơ.
Lắm lúc, cảnh sát hình sự bị bại lộ thường không phải do kẻ thù phát giác, mà là bị chính phe mình bán đứng.
Đó là lý do anh luôn có sẵn hộ chiếu và tài khoản mới chưa nộp cho tổ chức Interpol. Anh hiểu tinh tường rằng tất cả tài liệu hồ sơ đã nộp ở Interpol đều có một suất trong tay người khoa I. Tình hình hiện tại, anh không chỉ phải đề phòng Andrew hay Geoffrey, bên phe anh còn đang rình rập đáng sợ hơn thế nữa.
Vừa từ ngân hàng đi ra, bỗng phát hiện hai đầu đường đều có người đi về hướng mình.
Andrew… Anh thoáng nhíu mày, lại vừa vặn nhìn đến một thanh niên tóc vàng đúng chuẩn quý tộc thượng lưu Anh quốc đang lạnh lùng quan sát anh. Rồi hắn ta nhấc tay, giữa những ngón tay dài trắng nõn là một mảnh đĩa cứng mini vỡ.
Là Geoffrey!
Anh tức thì chạy vọt đi.
Vung tay đấm mấy thằng thuộc hạ chắn trước người Geoffrey, sau đó anh dồn lực chạy như điên.
Tuy vậy, rõ ràng lần này Geoffrey đã chuẩn bị chu toàn, gần như là chơi chiến thuật biển người. Anh không đếm hết nổi chúng rốt cuộc có bao nhiêu tên, chạy cỡ nào cũng vẫn thấy người ùn ùn xông tới, chúng khỏi cần súng cũng đủ làm thể lực anh cũng hao hụt dần dà, anh bắt đầu cảm thấy chân tay mình rệu rạo.
Mắt thấy đám người càng lúc càng đông, hốt nhiên một con Limo số lượng có hạn đắt đỏ đỗ xịch ngay cạnh anh. Cửa kính xe hạ xuống, bản mặt Andrew hiện ra với mí mắt nhướn nhướn và khóe miệng tủm tỉm, “Vũ Chân, muốn đi nhờ xe không cưng?”
Bình thường còn lâu anh mới thèm, chẳng qua giờ gã ta lại tỏ vẻ lịch thiệp, anh đành cắn răng nói qua quýt, “Cám ơn.”
Lên xe rồi anh vẫn còn thở hổn hển, Andrew ngồi kế cũng lặng thinh. Qua một chốc, gã mới từ tốn, “Ta nghe Geoffrey nói các ngươi nhét trộm một con chuột chũi vào chỗ hắn, quấy rối khiến hắn khổ sở đủ bề. Ta đoán chừng, con chuột chũi này liệu có phải do Vũ Chân phái đi không đây…”
Anh một mực không hé răng, Andrew vẫn không nhanh không chậm như cái kiểu ăn nói thường ngày của gã mà tiếp, “Lại thấy bảo, người kia để lại một mật mã rất lạ lùng, hình như chỉ có chuyên gia mới giải được. Thế là ta lại nghĩ, có khi nào là mật mã dành cho Vũ Chân không? Căn bản bọn Interpol thì nườm nượp, nhưng mà chuyên gia còn sống như Vũ Chân lại chẳng có nhiều.”
“Rồi, ta biết ngươi và Geoffrey buôn vũ khí với nhau, hắn chế tạo, ngươi bán hàng!” Anh lạnh nhạt ngắt lời gã, “Thế nên ngươi đã cho ra kết luận gì rồi? Ta trà trộn vào làm gián điệp chỗ ngươi?”
“Bộ không phải sao?” Andrew quàu quạu.
Anh hít sâu một hơi, bảo, “Ta muốn đi. Ngươi đã không tin ta thì bỏ ta xuống xe, ta không rảnh vòng vo cùng ngươi.”
Andrew phì cười khình khịch, đoạn nhấc mi. Lúc này, con mắt gã không hề mang ý cười mà biến thành hai khối đá thấm đầy hơi giá. Kể có là Diệp Vũ Chân đang ngồi đối diện, sau lưng anh vẫn lởn quởn một xúc cảm lạnh giá vô biên.
Gã sẽ giết mình ư? Tâm thức anh bật ra một câu này.
“Tình báo bên bọn ta cho biết ngươi không đề cập gì đến tin tức mấy chữ cái của C cho Interpol. Đâm ra rất đơn giản, Vũ Chân ạ, chỉ cần ngươi giao ra phần còn lại của mẫu thiết kế C -110 đã quá đủ để ta tin ngươi. Vì sao không thấy ngươi nhắc gì đến?”
“Ta làm gì còn phải báo cáo với ngươi nữa à?” Anh dửng dưng mà rằng, “Phải đó, Andrew, ta biết thừa tên chuyên viên chế tạo vũ khí laser cho nhà Geoffrey đã tiêu tùng rồi, bản vẽ cũng mất tăm. Giả sử mà ta bắt quả tang được địa chỉ giao dịch chuẩn xác của các ngươi thì…” Ngữ điệu anh rất bình thản, nhưng lòng anh lại lần nữa lặp lại câu hỏi… Gã sẽ giết mình ư?
“Quả là công lao to lớn. Hóa ra ngươi muốn trở về làm sĩ quan cảnh sát dựa vào cách đó à?” Andrew nhếch mép, tà khí tràn ngập.
“Ít ra còn đáng tin hơn để gã lưu manh như ngươi ra tòa!”
Anh thốt ra những lời này xong, bất thình lình bị Andrew tát nghiêng khỏi ghế, cặp kính râm nhất thời bị đánh văng đi, cả người anh ngã sấp xuống.
Andrew sấn lên đè anh lại, xoáy chòng chọc vào mắt anh, nhả từng con chữ, “Diệp Vũ Chân, ngươi hãy nhớ cho kỹ. Muốn làm gián điệp chứ gì, muốn đối đầu với ta chứ gì, được, ta cho ngươi cơ hội đấy. Nhưng chỗ ta không phải nhà hàng ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Nhớ lấy, là tự ngươi dâng mình tới cửa!”
Anh nhếch mép cười lại. Con gấu cuối cùng đã chịu phơi ra bộ mặt thật, chỉ là, dù cho bản thân anh đã lường trước được thực tại này, mà sao ***g ngực anh vẫn nghẹn thở đến thế.
“Ngươi biết mà, dẫu ngươi muốn bất kỳ điều gì, ta đều luôn cố hết sức để làm hài lòng ngươi!” Gã ta chậm rãi thủ thỉ.
“Ta muốn Lâm Long phải ch.ết!” Viền mắt anh đỏ ửng, anh rống lớn một câu. Vừa thở gấp vừa nghĩ, đúng thế, ta muốn hắn ch.ết, muốn hắn thống khổ, muốn hắn không còn chỗ nào có thể nương náu.
Có lẽ bởi cơn quặn đau của anh quá đỗi chân thật, có lẽ bởi tưởng đến anh đang chênh vênh nơi rìa vực đổ vỡ, một Diệp Vũ Chân xưa nay ngại ngùng và thủ cựu lại gào lên điều kinh hãi thế tục này, nhất thời, sự ác nghiệt bên khóe môi Andrew giảm bớt đi, con ngươi màu bạc dưới mi mắt dày cũng dừng lại trên anh.
Anh nhìn chăm chú gã ta, một cách hời hợt, rồi anh nói, “Andrew, thế tốt hơn biết chừng nào. Ngươi cứ thẳng thừng bản tính ra như thế trông còn tự nhiên hơn, lần sau đừng có vờ vịt đóng giả người đa tình nữa, tởm ch.ết được!”
“À há, ta đóng giả thì ngươi có xao xuyến không? Vũ Chân?” Vẻ mặt gã như chuyển biến cực đại về lại thói trớt nhả và khôi hài thường trực, loáng thoáng nét tàn ác và lạnh băng mới rồi chỉ là một lớp mặt nạ đeo tạm.
Anh tránh né ánh mắt gã, bặm môi không liên tiếng, sắc mặt gã mới chịu hòa hoãn hơn nhiều. Gã hỏi, “Thật hả? Rung động sao?”
Không nên tiếp tục kích thích đến con gấu nữa. Anh nhắm nghiền mắt, quyết định cứ để gã hiểu lầm rằng anh cam chịu là được.
Tầm mắt Andrew ôm trọn con người điển trai đang bị mình đè nén. Muốn có thân xác anh rất dễ dàng, trong xe này là đủ, nhưng muốn có trái tim anh thật khó khăn làm sao.
Diệp Vũ Chân mà rung động ư? Đương nhiên cũng có, nhưng anh rung động thật ư? Nếu anh trả lời ừ, Andrew sẽ thấy cực kỳ kinh dị.
Andrew là tuýp người thực dụng. So sánh với việc tung hết tình cảm ra để mà đa sầu đa cảm, thà gã dốc lòng nghĩ cách làm lỗ hổng xao động ấy trong trái tim anh mở rộng hơn nữa, để anh lún chìm sâu thêm còn hơn.
“Vũ Chân, ắt hẳn bấy nhiêu năm qua, Andrew ta đây chỉ tuân lệnh của ngươi, ngươi cũng không quá khó khăn nói lời tình cảm với ta như thế chứ!” Gã tự nói xong lại tự ngẫm lại, nếu thế thật thì mặt trời mọc đằng Tây rồi, bèn nhịn không được bổ sung một câu, “Đúng không?”
Anh ngước mắt nhìn lên, nắng ngoài cửa xe vừa lúc rơi vào khoảng mắt, con ngươi đen thuần của anh lấp lánh như ngọc.
Trầm trầm, anh bảo, “Nếu ngươi cho rằng ta ở cạnh khiến ngươi mất an toàn, vậy buông ta ra đi, chúng ta mỗi người một con đường.”
Đầu anh suy tính xem Andrew sẽ coi tính chân thực trong lời nói của anh là bao nhiêu. Có tin mật của C, lòng anh trở nên phẳng lặng không ít. Chỉ cần phá vỡ cuộc giao dịch diễn ra sắp tới, thế là nhiệm vụ hoàn thành rồi, vậy nên chuyện ở gần Andrew và nắm bắt được địa điểm giao dịch cũng trở nên cần kíp hơn hẳn.
Anh nhìn vào mắt gã, gã nhìn vào mắt anh. Dường như cả hai đều đang cố gắng suy đoán lẫn nhau, đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì.
Diệp Vũ Chân biết, ngoài Lâm Long, chỉ có Andrew mới có thể hiểu khi số ảnh đó bị công bố đã giáng đòn công kích tổn thương mức nào với anh, vì anh rất sợ chúng, hồi đầu còn bao lần thỏa hiệp với Andrew chỉ vì chúng.
“Quỷ tha ma bắt Nore!” Andrew thu ánh mắt lại, hàng lông mày rậm nhăn nhíu.
Ngoài mặt Diệp Vũ Chân bất động, thâm tâm thì ngấm ngầm thở dài. Ít nhiều gì Andrew cũng tin anh không đời nào chịu bắt tay với Lâm Long để gây nguy hại lớn tới gã đâu.
“Vũ Chân, sớm muộn gì ta cũng đánh cho thằng đó tòe mỏ.” Andrew hứa hẹn.
Anh thuận miệng ‘ờ’ một tiếng rồi thôi, không quá mong đợi con gấu này thắng được con sói hoang kia. Họ, cùng lắm cả hai bên đều thương tật rồi trở về sào huyệt, chắc chắn họ cùng tự giác được điều đấy, nhiều năm qua hai bên không tùy tiện gây sự với nhau chẳng phải chính là vì nguyên cớ này ư?
Vì cả hai đều không nắm chắc có thể một kích đẩy đối phương vào tử địa.
“Hiềm nỗi, giờ thì chưa được!” Andrew tiếc nuối mà nhíu mày, “Vì lần giao dịch này rất quan trọng, ta nhận tiền của bọn Ả Rập rồi. Ngươi biết lũ chúng nó toàn bọn động kinh rồi đấy, nếu không giao hàng thì… Ta khoái ăn thịt nướng nhưng không thích ăn thịt người bị bom nướng đâu. Huống hồ bên Geoffrey còn đang rình chờ cười nhạo ta nữa kia.”
“Vậy à, tưởng các ngươi giờ mặc chung quần cơ mà.”
Andrew khẩn khoản nói, “Vũ Chân, ngươi biết tỏng ta chỉ nguyện mặc chung quần với ngươi thôi.” Giữ nguyên nét mặt không đổi, gã cười rinh rích, “Tuy bộ dạng Geoffrey trông cũng đàn bà ra phết.”
So trò lưu manh cùng một gã lưu manh, trăm phần trăm là Diệp Vũ Chân đo ván hoàn toàn.
Anh bèn đổi đề tài, “Trong trường hợp ta không đồng ý, phải chăng ngươi sẽ nhốt ta lại?”
Andrew đánh mắt sang anh, đoạn duỗi chân mà bảo, “Ngươi có biết đây là một lý do chính đáng lắm không hả? Cưng hỡi, vì ta lo nghĩ cho ngươi thôi. Không có ta thì ngươi thành góa phụ, sau này cô đơn lẻ bóng biết tìm ai thương nhớ, nhỡ chịu không đặng lại mò đến giường thằng Tăng Vũ Sâm thì sao. Ta biết ngươi rất để bụng vụ tôn nghiêm, mà cái trò kia cực mất tôn nghiêm!”
Lâm Long tinh tường từng nhược điểm của anh, từng biện pháp để thành công đập nát anh, nhưng bàn về khôn khéo hợp tình hợp dịp, làm anh từ giận thành hết giận, thật Lâm Long còn phải chào thua Andrew.
Anh hít sâu một hơi, quả nhiên rất muốn nổi cáu, nhưng sau cùng lại lười gắt gỏng cùng con gấu bỉ ổi này, anh chỉ nói đơn giản, “Andrew… Đòi ta giao bản vẽ kia ra cũng được thôi, nhưng lợi nhuận món vũ khí này ta muốn ăn 30%.”
“Ngươi cũng dữ dội quá há.” Gã ta nở nụ cười méo xệch.
“Ta không vội. Ngươi cứ việc thương lượng với Geoffrey thoải mái đi.” Anh hời hợt tiếp lời.
Con ngươi xám bạc của Andrew nhìn chằm chằm anh hồi chốc, thế rồi gã gỡ cúc áo, thủng thẳng gọi, “Geoffrey, nghe thủng chưa?”