Chương 23: Rốt cuộc anh là chú của em hay là anh trai em!
Edit: Tịnh Hảo
Ngồi ở bậc thang trước tòa nhà.
Tay chống cằm tức giận, trong lòng rối bời.
Lâm Tử lặng lẽ đứng dựa vào trước cửa xe nhưng nhìn thấy cũng không dám tiến lên đáp lời.
Bình thường anh thích nghiên cứu tâm lý học, theo kinh nghiệm nhiều năm của anh mà nói, vị thiên kim tiểu thư này.
Bề ngoài mạnh mẽ không gì phá vỡ được, bướng bỉnh hoạt bát, thực ra nội tâm rất yếu ớt.
Nhưng mà, tâm hồn thay đổi được, năng lực chịu đựng lại rất mạnh, luôn có vẻ khiến người ta đoán không ra, thấy không rõ là vui vẻ hay bi thương.
Con gái hả, phức tạp mâu thuẫn, là sinh vật dễ thay đổi.
Bình tĩnh lại, tích tụ trong lòng nhỏ đi rất nhiều, hít thở sâu, lấy lại dưỡng khí, khiến đầu óc vận động lần nữa.
Nếu như, ba năm trước cô dũng cảm đứng ở tang lễ Thành Nham Thâm, sự tình có lẽ sẽ không như ngày hôm nay.
Nếu như… Sự mỹ lệ của sinh mệnh nằm ở chỗ nó vĩnh viễn không có chuyện nếu như, vĩnh viễn không có có lẽ.
Ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, mưa đã tạnh, sau cơn mưa tia ánh sáng mặt trời đầu tiên từ từ hé lộ.
Noãn Noãn bị bao vây trong ánh mặt trời vàng cam ấm áp, khuôn mặt trắng nhỏ nhắn bị ánh sáng chiếu xuống đẹp đến chói mắt.
Giống như vừa mới ban một tinh linh xuống nhân gian, thuần khiết, thấu đáo, mát mẻ, đẹp không dính chút khói bụi trần gian.
Lâm Tử nhìn ngây người, từ xưa mỹ nhân luôn xứng với anh hùng, cũng chỉ có tiểu tinh linh đa dạng như thế mới có thể cùng lão đại thủ trưởng lạnh lùng bá đạo tạo nên sự hòa hợp hoàn mỹ.
“Lâm Tử, cậu tham gia quân ngũ được mấy năm rồi?”
Giọng nói lạnh nhạt chưa được khôi phục, đùa nghịch chiếc lá vàng trong tay. Vẻ cự tuyệt người khác kia của cô gái đã biến mất.
Lâm Tử ngẩn ra, gãi gãi đầu, suy nghĩ trong chốc lát, “Ách…, bảy năm rồi, đi theo bên cạnh thủ trưởng cũng được năm năm rồi.”
Năm năm trước, bộ đội đặc chủng đến bộ binh trinh sát luôn chọn lựa đội quân xung kích tinh anh nhất.
Đồng Lâm trong cuộc khảo hạch nghiêm khắc nghiệt ngã nhất đều giữ vững ở vị trí thứ ba, tư duy ở cuộc kiểm tr.a đánh giá binh lính này phải phản ứng linh hoạt nhất, sau khi bị Chiến Vân Không liếc mắt chọn trúng, trực tiếp mang theo bên người.
“Ha ha.”
Khóe miệng cô nàng Tiểu Noãn nhếch lên, tiếng cười thanh thúy dễ nghe hơn tiếng chuông đồng trong gió.
“Tôi là con cọp sao, trả lời nhỏ như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu là con gái chứ!”
Được rồi, cái ví dụ này, dùng để hình dung bộ đội đặc chủng tinh anh, có chút khó coi.
Chân Lâm Tử mềm nhũn, đúng lúc túm được cửa xe, mới không chật vật ngã sấp xuống.
“Cô gái à, cô dùng từ hình dung quá sức tưởng tưởng rồi, tôi là một người đàn ông sao thành cô gái được chứ, cho đổi lại được không?”
Anh phân tích tâm lý của bà xã thủ trưởng tuyệt đối không sai, thông minh nhanh nhạy, tính tình quá mạnh mẽ nên ý thức khôi phục quá nhanh, trêu cợt người khác là sở thích lớn không biết chán của cô.
Nhíu chặt lông mày, mặt lộ ra vẻ khó xử, Đồng Lâm nhìn cô từ trên xuống dưới ở phía đối diện.
Dáng dấp “tiểu hỏa nhi” thật tốt, nhìn qua cũng thông minh, đổi một tính từ gì để hình dung được đây?
“Việc này, tạm thời còn chưa nghĩ ra, chờ có cảm hứng sẽ nói cho cậu biết nha.”
Nhàm chán, lá cây trong tay sắp bị cô vò nát, lá cây đầy trong tay có mùi thơm tự nhiên thoang thoảng truyền vào mũi cô.
Nghĩ ngợi chốc lát, lấy điện thoại di động ra, chụp lại lá cây phong màu đỏ tím trong tay, đăng lên Microblogging, “Tạm biệt, chúc ngươi mạnh khỏe…”
Đô đô —, không tới một phút, Microblogging đã có người trả lời cô, mở ra.
“Tạm biệt, Noãn Noãn của lòng tôi, cảm ơn người.”
Đáy mắt trong suốt thoáng qua sự thoải mái, cô cười.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời trong xanh, có một đoàn trực thăng xẹt qua.
Đi tới cửa, vẻ mặt lạnh băng của Chiến Vân Không nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé quật cường của cô, nháy mắt trái tim lạnh lẽo kiên cường như nứt ra một vết sẹo sâu, sự lo lắng đau lòng từ vết nứt đúng lúc bay lên, hung hăng bị nhéo một cái.
Sải bước tới trước mặt cô, bàn tay to cưng chiều cố ý vò rối mái tóc ngắn mềm mại của cô.
Tóc đen rối bù giống như mép một túp lều, cực kỳ dễ thương.
Thân hình to lớn đồ sộ giống như một bức tường ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay nâng khuôn mặt tinh xảo lớn bằng lòng bàn tay của cô lên.
Con mắt sâu tỉ mỉ quan sát, lông mày đen nhỏ như lá liễu, đôi mắt tĩnh lặng trong veo, cái mũi tinh xảo vểnh lên, cánh môi anh đào đỏ hồng trơn bóng, cô rất đẹp, mỗi chỗ đều xinh đẹp, khiến người khác yêu thương, khiến người khác đau lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, lặng yên nhìn thật lâu, giống như vào thời điểm này thời gian đang bất động, bầu không khí vào lúc này như ngưng lại, trong mắt chỉ có hình bóng của nhau.
“Đói bụng sao!”
Giọng nói lạnh lùng truyền vào tai, tai của Noãn Noãn liền đỏ lên.
Phá hư phong cảnh.
Mẹ nó, trước mới là mỹ nam câu hồn, trở lại liền hỏi thăm một câu lạnh ch.ết người không đền mạng, trái tim rét run, chân phát lạnh. Ôm lấy hai cánh tay chà xát.
Trừng mắt liếc anh một cái, tức giận hừ hừ nói.
“Anh trai à, hiện tại đã là giữa trưa rồi, anh nói thử xem, phiền anh lần tới nếu muốn hỏi thăm thì sớm một chút, may mà em là siêu nhân, chống chọi được với cơn đói.”
Đóng băng cô vài giây, giơ tay dùng sức búng lên trán trơn bóng của cô một cái.
“Rốt cuộc anh là chú của em hay là anh trai em, hả?”
Ôm lấy Noãn Noãn nhét cô vào trong xe, ngay sau đó, ngồi vào bên cạnh cô.
Trầm giọng ra lệnh, “Đi Quỳ Hoa Các.”
Che cái trán đau rát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lùi ra xa tựa vào cửa xe, cắn răng oán thầm: đồ đại biến thái tâm tình bất định.
Lâm Tử ở chỗ lái xe, hì hì —, không thể nhịn cười ra tiếng.
Hai người “yêu ma quỷ quái” ở chung một chỗ rất tốt.
TV trên xe đang chiếu hình, sự kiện Vương Đại Khả giết người có tình hình tiến triển mới nhất, giọng nói máy móc của người chủ trì khiến Noãn Noãn chú ý.
“Căn cứ vào bản tin mới nhất của phóng viên, cảnh sát đã tìm được thi thể Phó thị trưởng Lý Bình của Cổ Thành, vụ án tiến vào giai đoạn điều tr.a mới, ở trong nhà Lý Bình cảnh sát lục soát được số lượng tiền tham ô lớn và bức tranh chữ cổ lậu, tổng cộng 280 triệu, chuyện này cũng đặt ra nghi án nhiều quan chức nhà nước tham ô…”
Nhìn chằm chằm TV, lông mày Noãn Noãn nhíu lại lâm vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Vương Lâm và chuyện này có quan hệ gì chứ, thi thể của cô ấy đang ở chỗ nào, hay là có lẽ…
Dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cũng ở giây phút này đây người đàn ông không nháy mắt nhìn chằm chằm cô.
Nuốt một ngụm nước bọt, cô trầm giọng nói, “Em cảm giác được, Vương Linh chưa có ch.ết, Lý Bình rất có thể là do người khác giết hại.”
Đôi mắt nhuộm một màu đen sâu thẳm, khiếp sợ, “Dựa vào đâu mà phân tích được?”
“Anh nghĩ đi, Lý Bình là người cuối cùng duy nhất nhìn thấy Vương Linh, ngộ nhỡ Vương Linh chưa ch.ết, đột nhiên sống lại, kết quả đảo ngược lại Vương Linh tập kích thành công cũng không phải không có khả năng.”
Cái gì mà phân tích loạn xạ, cứ cho là cô xem tiểu thuyết đi.
Chiến gia không vui tắt TV đi, một giây kế tiếp, con ngươi bỗng cứng lại.
Nghiêng đầu sang chỗ khác nghi ngờ, lạnh lùng mở miệng nói, “Nói tiếp đi.”
Mức độ phân tích của cô nhóc này, đúng là anh không có nghĩ tới.
Tối qua, anh và Nguyên Đông Nam vẫn luôn xoay quanh một câu hỏi là ai đã giết Lý Bình, nhưng chưa bao giờ suy tính đến Vương Linh.
Vốn cho là anh không cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, định trầm mặc không nói, nhắm mắt ngủ bù, không ngờ anh lại muốn mình tiếp tục.
Trong lòng có chút hả hê, có khi cô là một trinh thám tiềm năng, mấy chục năm xem Conan không phải là vô ích.
Lại gần anh, thoải mái tự nhiên tựa vào đầu vai anh, khoác lên cánh tay anh.
Hoàn toàn đã quên chuyện từ chối hôn ước kia rồi.
“Chỉ cần một ngày chưa tìm được thi thể của Vương Linh, thì có khả năng cô ấy còn sống, trong nhà Lý Bình chỉ có thi thể của ông ta, cũng không phát hiện ra cái thứ hai, mới vừa rồi nhìn thấy từ trên TV, nhà ông ta không có dấu vết giãy giụa đánh nhau, hung thủ nhất định là kẻ ra vào bình thường.
Em đề nghị, không cần kiểm tr.a theo dõi nữa, một cao thủ chắc sẽ không tự mình lưu lại cái đuôi…”
Trái tim hơi co lại, con mắt Chiến Vân Không tối sầm lại, bàn tay to vòng qua hông cô kéo vào trong ngực mình, than nhỏ một tiếng.
“Nhóc con, anh nghĩ người của đội hình cảnh nên nghỉ việc rồi…”