Chương 42: Cô gái của tôi!
Edit: Tịnh Hảo
Xe còn chưa dừng hẳn, người đàn ông một bước liền đi ra ngoài xe.
“Trì Liễu, con mẹ nó bị điên à, buông tay cho tôi.”
Trì Liễu ngẩn ra, thế nào anh ta lại xuất hiện, không vui nhíu lông mày lại, lời nói từ trong khẽ răng đi ra.
“Phong Tây, anh nhanh chóng tránh sang một bên cho tôi, chỗ này không có chuyện của anh.”
Đang nổi giận, lời nói từ miệng cô ta tuôn ra, giọng điệu rất giống người đầu đường xó chợ.
Mũi hừ một tiếng, tròng mắt hẹp dài khinh thường liếc cô ta một cái, thong thả ung dung đi đến bên cạnh Noãn Noãn, kéo tay Trì Liễu ra, bá đạo vô lại nắm bờ vai gầy yếu của cô ôm vào lòng.
“Xin lỗi tiểu thư Trì Liễu, cô gái của tôi, cô… không thể chạm vào.”
Lời nói khiến cô phát hoảng.
Nhất là Trì Liễu đang cắn chặt môi mình.
Không thể nghi ngờ đây là nói cho mọi người, người con gái điêu ngoa đeo mắt kính la lối om sòm này chính là người trong miệng mà bọn họ phỏng đoán.
Trì Liễu đứng im tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên để tay xuống hay là tiếp tục giơ tay, trước mặt nhiều người như vậy sắc mặt coi như vứt xuống mồ bà cố ngoại rồi.
Phong Tây, cô ta không chọc nổi, phía sau anh ta có chỗ dựa vững chắc, đã từng có người trăm phương ngàn kế điều tr.a bối cảnh của anh ta, kết quả không thu hoạch được gì.
Là người trời sinh có năng khiếu về sân khấu, vừa có thực lực và là thần tượng. Lộ diện trong ba năm ngắn ngủi, nhanh chóng thăng tiến thành Tiểu Thiên Vương làng giải trí quốc tế, tính tình ngoài nóng trong lạnh, chưa hề có scandal, khiêm nhường trưởng bối khiến ai cũng vô cùng yêu thích.
Kỳ thực, bí mật chính là anh ta là một sói xám lớn không hơn không kém.
Muốn hỏi anh ta ghét nữ minh tinh nào nhất? Đáp án là… Trừ Trì Liễu ở vị trí thứ hai, không ai dám đảm nhiệm vị trí thứ nhất.
“Mau nhìn, là Phong Tây… Phong Tây đó, oa, Tiểu Thiên Vương ở Thái Dương Sơn, thì ra là bọn họ cũng ở nơi này, Phong Tây rất đẹp trai, nhưng cô gái anh đang ôm là ai?”
Hiện trường xôn xao, đám người tụ lại càng nhiều, Đường Đóa tò mò cũng gia nhập vào đó, tốn sức thò người chen vào trong.
Đường Đóa lập tức trừng mắt giống như chuông đồng, tay bụm miệng lại.
Không dám kêu thành tiếng, cô rất may mắn đều biết ba người này, mặc khác có hai người rất quen thuộc với cô.
Oh my god, đó không phải là Noãn Noãn và Phong Tây sao, khi nào thì hai đứa ranh con này quen biết nhau.
Không được, phải nhanh chóng tách hai người bọn họ ra, nếu để cho người nào đó thấy tình cảnh này, nhất định sẽ nổi giận.
Cô cũng khỏi cần sống tốt nữa.
Khom lưng, lục lọi điện thoại di động ấn phím, điện thoại trực tiếp gọi tới.
Nghe điện thoại, mắt liếc qua tình hình bên kia, tên Phong Tây đáng ch.ết, điện thoại di động vẫn không có người nhận…
Điện thoại rung ong ong ở trong xe, anh ta có thể nghe thấy mới là lạ.
“Phong Tây, thì ra anh không phải là gay nha, trước tiên xin chúc mừng chúc mừng.”
Ở làng giải trí, Phong Tây không có scandal, không có kết giao tốt với bạn nữ, nhưng anh ta có rất nhiều nghệ sỹ nam, quan hệ với các đạo diễn lại đặc biệt tốt, nên mọi người suy đoán anh ta thích đàn ông.
Miệt thị nhìn Trì Liễu đang chống nạnh cười quyến rũ, sự ghê tởm khiến tim gan phèo phổi của anh ta đều muốn ói ra, khóe miệng xinh đẹp cười đến mức ưu nhã.
“Mẹ nó, chớ nói nhảm, cút nhanh lên, bớt ở chỗ này làm trò cười cho thiên hạ, không biết sao lão tử phiền nhất chính là cô.”
Tiếng rống giận của anh ta vô cùng cao, dọa cho cả người Trì Liễu run lên.
“Anh… anh…”
“Còn không mau cút đi!”
Ánh mắt lạnh lẽo mang theo sự nóng nảy bực mình, chỉ nhìn thôi cũng khiến trái tim cô ta điên cuồng đập loạn.
Chung quanh tất cả đều là tiếng chụp hình rắc rắc, đám người vây xem rất hưng phấn, mặc dù bọn họ có tiền nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng thấy công tử Phong Tây nhẹ nhàng ưu nhã tức giận mắng mỏ công chúa Trì Liễu hấp dẫn, như thế này quá mới mẻ có thể nói là cảnh kinh điển.
Làng giả trí quả thật rất phức tạp, rất khó hiểu.
Có chút khó có thể tin được trợn tròn hai mắt, anh ta điên ư, ở nơi công chúng lại công khai mắng cô ta còn có vẻ mặt ghét bỏ kia, cô ta sẽ nhớ kỹ hính dáng này, Trì Liễu giậm chân một cái, không dám nói cái gì nữa.
Hung tợn liếc mắt nhìn Noãn Noãn, xoay người đi vào trong xe.
Xe còn chưa khởi động, từ phía bên cạnh đột nhiên một chiếc Hummer to lớn quỷ mị đi tới, xông thẳng liền đụng vào Trì Liễu và chiếc xe Bugatti màu trắng của cô ta.
Tiếng bánh xe và mặt đất va chạm nhau ken két chói tai xuyên thấu vào màng nhĩ, đâm vào đại não mọi người, không tới hai giây, cả người và xe đều bị Hummer dồn vào trong góc tường, một bên xe đã bị đè ép nghiêm trọng đến biến dạng.
Bên trong xe, Trì Liễu đã sớm bị dọa sợ đến mặt biến sắc, sợ hãi kêu liên tục, kêu khóc không ngừng vỗ vào cửa sổ xe…
Chuyện xảy ra quá mức thình lình, tất cả mọi người vẫn còn trong sự khiếp sợ mà linh hồn chưa quay trở về được.
Người đàn ông từ trên chiếc Hummer đi xuống, mặt nhuộm một tầng sương lạnh đi đến trước mặt Noãn Noãn.
Bàn tay to xoa nhẹ lên eo nhỏ mảnh khảnh của cô, ôm lấy thân thể nhỏ mềm mại của cô, nghiêng đầu cắn vành tai trắng noãn của cô, trầm giọng nói, “Vật nhỏ, thích ăn đòn.”
Luồng khí nóng bỏng mạnh mẽ lất phất sau tai nhạy cảm của cô, gò mà ửng hồng, đầu nhỏ hối lỗi tiến vào trong cổ ấm áp của anh, không dám ngẩng đầu lần nữa.
Hít sâu mùi bạc hà đặc biệt của Chiến gia.
Không phải cô quá yêu mến Chiến gia, mà là cô phát hiện có rất nhiều người chụp hình, ghi hình lại.
Hiện này Internet rất phát triển, chuyện như vậy không quá nửa tiếng nhất định sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Dứt khoát, trước tiên đem mình giấu đi, khẩn cầu mặt của cô sẽ không xuất hiện trên trang đầu tờ báo ngày mai.
Phong Tây trợn tròn mắt, Noãn Noãn nhà anh ta liền một giây tiến vào trong ngực anh hai Chiến.
Nhìn qua dáng vẻ dường như cô rất lệ thuộc vào Chiến Vân Không.
Trong nháy mắt, lòng như bị kim đâm tê dại đau đớn, chẳng lẽ lời đồn đãi đã thành sự thật…
Thừa dịp rối loạn, Đường Đóa vội vàng tiến lên, đè đầu Phong Tây lại nhét anh ta vào trong xe.
“Cái tên khốn khiếp cậu, còn chê tôi một ngày chưa đủ loạn đúng không, chuyện này chơi quá lớn rồi.”
“Chị dâu… Làm sao chị cũng ở đây chứ?”
Không hổ là con dâu trưởng của nhà họ Chiến, thân thủ nhanh nhẹn, khỏe mạnh, tuyệt đối không kém nữ binh chút nào.
Đường Đóa tức giận đến mức lỗ mũi hừ hừ.
“Cậu nói trước đi, tại sao cậu biết Noãn Noãn?”
Phong Tây ngẩn người, khẽ xiết chặt lông mày.
“Từ nhỏ tụi em đã quen biết, còn là bạn học hồi tiểu học và trung học, cái này có vấn đề gì chứ? Đến lượt em hỏi, quan hệ của Noãn Noãn và Chiến Vân Không là gì?”
Gần hai tháng anh ta qua Mỹ quay phim, nhưng đối với chuyện xảy ra gần đây của Noãn Noãn căn bản anh ta đều rất rõ ràng.
Sáng nay hơn 4 giờ sáng mới vừa xuống máy bay, liền chạy thẳng tới Thái Dương Sơn, xe chạy như bão tố.
Ánh mắt nghiêm túc chất vấn, mang theo sự mong đợi mà Đường Đóa chưa từng thấy, trái tim của cô rơi xuống lộp bộp.
Hít thật sâu, cô phải canh chừng Phong Tây, bóp ch.ết tình cảm đối vối Noãn Noãn, mặc kệ hiện tại hạt giống tình yêu kia có nảy mầm trổ bông chưa, cô nhất định phải tàn nhẫn một lần.
“Noãn Noãn kết hôn, em ấy đã là vợ của Chiến Vân Không.”
Không khí buồn bực đến khó thở, hồi lâu Phong Tây cũng không có phản ứng, nhìn chằm chằm cảnh vật hỗn loạn bên ngoài.
Vài giây sau, anh ta cười, lòng thật thưởng thức vui vẻ.
“Nhóc con thối, lại có thể kết hôn sớm hơn em, thật là tội không thể tha.”
“…”
Không ngờ, Phong Tây lại có loại phản ứng này, bình tĩnh như nước, trên gương mặt anh tuấn không có một dấu vết đau lòng, chẳng lẽ… Cô phân tích sai rồi!
Cuối cùng, cũng không biết ai đã thóng báo cho ký giả truyền thông, nhạy cảm báo động, hiện tại trên đường tất cả đều là xe cảnh sát, xe cấp cứu.
Trì Liễu mắc kẹt ở trong xe gần 2 tiếng, mới được các chú cảnh sát thuận lợi giải cứu ra.
Đối mặt với ống kính giới truyền thông, cô ta vẫn không quên rưng rưng nước mắt, một bộ dạng nàng dâu thống khổ, uất ức phải thút thít, lộ rõ bản tính của diễn viên.
Trực tiếp nằm trên băng ca, người đại diện của Trì Liễu đuổi theo đi lên xe cứu thương.