Chương 62: Về nhà hôn!
Edit: Tịnh Hảo
Yên Vũ Hoa Đình.
Phòng khách hào hoa, xa xỉ phung phí, bàn ăn cổ bằng gỗ lim chạm khắc hoa văn từ đời xưa đã lâu.
Dưới ban công là hồ cá chép đỏ lộng lẫy, đang bơi lội chơi đùa.
Niên đại thần bí làm cho người ta có cảm giác buồn bã đang đứng giữa cơn mưa bụi lất phất ở Mông Cổ giữa vùng sông nước Giang Nam.
Phẩm vị cao nhã, phong cách tinh xảo, nơi này chính là chỗ tốt ở Cổ Thành để các thương giới chính trị tụ họp, các loại xe sang trọng dừng thành một hàng trước cửa.
Cô nàng Noãn Noãn rất yêu thích nơi này, cô rất thích lối kiến trúc kiểu Trung Quốc phong cách thiết kế có tính hoài niệm, dù sao cô cũng là người làm nghệ thuật văn nghệ.
Món ăn ở nơi này cực kỳ có hương vị của Cổ Thành, hôm nay có lộc ăn thật tốt quá.
Dù sao cũng không có ăn shit, trực tiếp thăng cấp thành bữa tiệc Mãn Hán.
Chiến gia vẫn rất biết an ủi lòng người, đánh một cái tát sẽ cho ăn một quả táo ngọt.
Bày ra gương mặt lấy lòng nịnh bợ cô tươi cười sáng rỡ đến hoa cả mắt, quản lý tự mình nghênh đón dè dặt chỉ dẫn phòng được bao cho khách quý, lại bị Chiến Vân Không và Noãn Noãn đồng thời ngăn lại.
Noãn Noãn sững sờ, tư tưởng giống nhau?
Xấu hổ đỏ mặt quay lưng, cất bước một mình đi về phía trước.
Hai người chọn vị trí gần cửa sổ ở đại sảnh, những thứ nịnh hót kia mà nói, từ trăm ngàn năm qua đều giống như nhau không hề có điều gì mới đáng nói, quản lý cúi đầu khom lưng, tận tâm tận lực phục vụ, còn muốn dụng tâm hơn cả chăm sóc cha mẹ.
Các loại thức ăn từng món được dọn lên bàn, cân bằng dinh dưỡng, có thịt có rau còn có— rượu?
Hả?
Ý của thủ trưởng là gì, chẳng lẽ muốn nâng chén uống cùng cô?
Nhưng, Noãn Noãn suy nghĩ quá nhiều, chỉ chốc lát sau, thuộc hạ quan trọng nhất của Thái tử gia Quan Lê Hiên và một người đàn ông anh tuấn thanh nhã đến.
Càng làm cho cô vui mừng chính là, năm phút sau Vương Linh cũng tới.
Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải ăn cùng ba vị đại lão gia.
Trong ba người cô quen biết hai người, anh đẹp trai này là ai?
“Xin chào chị dâu, tên tôi là Cổ Thanh Dạ.”
Người đàn ông rất thanh nhã anh tuấn, giống như đang nói chuyện sinh hoạt với ‘nam tiên’ ở nơi cảnh cổ tiên xa xôi, sạch sẽ tự nhiên. Nhìn một lần liền rất thoải mái.
Cổ Thanh Dạ và Quan Lê Hiên tuyệt đối là trợ thủ đắc lực của Chiến Vân Không, ba người ở trong thế giới lính đặc chủng được gọi là Tam Ma nước J, là bộ đội lính đặc chủng bậc nhất.
Noãn Noãn chưa từng gặp anh ta cũng không phải là chuyện lạ, xế chiều hôm nay Cổ Thanh Dạ vừa mới về nước, hai tháng trước anh ta được Chiến Vân Không bổ nhiệm làm đội trưởng dẫn đầu nước J kiêm huấn luyện viên phái đến Nam Phi tham gia buổi diễn tập lính đặc chủng lớn hai năm một lần trên thế giới.
Khác với bối cảnh của Quan Lê Hiên, Cổ Thanh Dạ mồ côi, 15 năm trước vào lúc 6 tuổi anh ta được ông nội Chiến đang công tác kiểm tr.a tình cờ phát hiện ra anh ta ở núi sương mù, lúc ấy anh ta yếu ớt thoi thóp, đen gầy chỉ còn da bọc xương không tốt hơn cho mèo lưu lạc là bao nhiêu.
Ai cũng có lòng thích cái đẹp, cái này đã ẩn sâu trong lòng Noãn Noãn ngàn năm, sắc nữ không đủ sức bỏ qua ‘nam tiên’ sắc đẹp tuyệt trần như vậy được.
Nhếch môi, cười, xinh đẹp tinh khiết, đôi mắt đẹp long lanh, “Anh đẹp trai có rảnh không?”
Hiện tại bộ đội đặc chủng tuyển chọn người đẹp sao, mỗi người đều là giống tốt, nhưng chất lượng ngoại hình không giống nhau.
Chiến Vân Không là loại lạnh lùng tà mị, Quan Lê Hiên là loại tuấn tú vô lại, Cổ Thanh Dạ kia chính là loại thanh nhã anh tuấn.
Cổ Thanh Dạ ngớ ngẩn, không trách được Hiên tử nhắc nhở anh ta phải cẩn thận tiểu nha đầu này, chỉ nhìn diện mạo không nghe cô nói chuyện sẽ dễ dàng bị lừa gạt.
“Rảnh, chỉ cần chị dâu mở miệng nói một tiếng bảo đảm hễ kêu là tới.”
Cổ Thanh Dạ nâng bờ môi lên, cười đến thanh nhã.
Sảng khoái như vậy, ‘nam tiên’ quả nhiên dễ gần gũi hơn ác ma cay nghiệt nhiều.
“Ha ha, gọi em là Noãn Noãn được rồi, đúng không thủ trưởng Chiến.”
Bắt chước thông minh, sau này chuyện gì cũng sẽ lên tiếng hỏi rõ ác ma mặt quỷ Chiến để tinh thần và cơ thể không bị hành hạ.
Một câu nói của nha đầu ch.ết tiệt kia khiến anh buồn bực, quỷ tinh linh thích ăn đòn, anh quản được cả ba trăm vạn lính đặc chủng quân đội nước J duy chỉ không quản được tiểu yêu tinh hoạt bát dã man này.
Vừa nghĩ, liền phiền não.
Ánh mắt lạnh lùng híp lại, không có nói chuyện, đưa tay nhéo hai má non mềm như tàu hủ nước, không cảm thấy chán cưng chiều nhéo lần nữa, nhéo thế nào cũng chưa hết giận.
Người trong cuộc rõ ràng, đây là thủ trưởng Chiến nổi giận, không thể nào phun trào chuyển sang trút giận lên gương mặt của cô, nhưng trong mắt người ngoài đây chính là liếc mắt đưa tình, cái đó trong mắt người ngoài rất không đứng đắn.
Cổ Thanh Dạ giật mình, Quan Lê Hiên cười lưu manh, Vương Linh bình tĩnh.
“Ngay mai Noãn Noãn phải đi học, có vui không?”
Nói thật, Vương Linh rất hâm mộ đời sống đại học sắp tới của cô, ít nhất ở trong sân trường không lo âu buồn phiền.
Khẽ xì một tiếng, hừ hừ, “Vui mừng đến muốn ch.ết rồi.”
Cô cũng không biết đầu óc mình bị gỉ hay là quá ngắn.
Đã ăn xong ngó sen Thanh Hà trong bát, Vương Linh khẽ cười một tiếng, “Nha đầu đã nghĩ thoáng một chút, cuộc sống đại học cực kỳ tốt đẹp, hơn nữa em là loại người thiên tài, chị đoán chừng chưa tới năm thứ hai đại học em sẽ tốt nghiệp, ngẫm lại đều muốn hâm mộ em, chờ lúc em hai mươi tuổi tốt nghiệp, muốn chơi như thế nào mà không được.”
“Vâng.”
Noãn Noãn buồn bực vùi đầu ăn, miệng lầm bầm.
Bên này, ba người đàn ông cùng cạn rượu đỏ vang lên tiếng.