Chương 63-2: Học sinh mới trình diện (tt)

Edit: Tịnh Hảo
Một nhà hàng Tây cao cấp.
“Mẹ của con ơi, mẹ gọi nhiều như vậy làm sao con ăn hết, cho heo ăn sao!”
Nhìn chằm chằm một bàn đầy đống lớn đồ ăn như thịt bò bít tết, trái cây, salad, bánh mì khô, blabla, Noãn Noãn thật có lòng nhưng không đủ lực ăn.


“Sợ gì, cứ cố gắng ăn, còn thừa thì đưa cho anh hai con, quên anh con có biệt danh là ‘bậc thầy Tinh quét sạch bàn ăn’ sao, cũng do con đặt đấy.”
Vẻ mặt Thu Như vui mừng đem miếng bít tết vừa mới cắt để trước mặt Noãn Noãn, con gái đi học, là chuyện vui vẻ nhất của bà, ba năm rốt cuộc chờ được rồi.


Noãn Noãn nhổ, d đ l q đ đó là trước kia cô muốn nháo với anh hai như thế nào đều được, mà lúc này tình huống khác rồi, mẹ thân ái à, đây là mẹ đẩy con gái mình vào hố lửa.
Giữa ăn hay không ăn cứ đấu tranh một hồi, nhìn thịt bò bít tết thượng hạng trên bàn mà ngẩn người…


Ừng ực— dạ dày kêu lên, đói bụng vẫn là không chống chọi được với thời gian hành hạ, bất đắc dĩ nuốt một ngụm, vén tay áo lên, mở miệng to ra, ăn và ăn…
“Ôi, Noãn Noãn không vui?”
Tinh Nhiên vừa tới ngồi xuống liền phát hiện tiểu nha đầu rầu rĩ không vui.


“À? Không có, vui vẻ, em nhìn thấy anh hai em liền vui vẻ, ha ha!”
Đi tới cũng không phát ra tiếng động, không trách được đúng là danh hiệu ‘Thiên Ưng’.
“Em ha ha cái gì, yên tâm, sinh viên năm nhất các em không thuộc quyền quản lý của anh.”


Tinh Nhiên cầm nĩa ghim lên miếng thịt bò bít tết to trong dĩa của Noãn Noãn, lại đưa vào miệng thêm một cái bánh bao, uống một hớp lớn nước dưa hấu.


available on google playdownload on app store


Anh ta đói bụng lắm, sáng sớm đi tổng quân khu họp vừa mới trở về, cũng không có thời gian uống một miếng nước, một lát còn phải trở về trường quốc lập Trung ương tham gia nghi thức bắt đầu huấn luyện quân sự.
“…? Vậy ai quản việc đó? Ai chịu trách nhiệm sinh viên năm nhất?”


Tinh Nhiên y hệt gió cuồng phong không đến mười phút đã ăn sạch tất cả thức ăn trên bàn, cầm lấy khăn ăn lau miệng, trên mặt chứa đựng nụ cười thần bí.
Anh ta không trả lời vấn đề này, mà đứng dậy kéo Noãn Noãn.
“Giáo sư Thu tụi con đi trước, một tháng sau gặp.”


Noãn Noãn hơi nhíu mày, còn đang suy nghĩ anh hai mới vừa nói là có ý gì, cả người liền bị Tinh Nhiên nhét vào trong xe Hummer quân dụng, một cước chân ga xông ra con đường lớn, nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ.
Quảng trường trung tâm trường quốc lập Trung ương.


Lúc này, trên bệ giảng lớn trừ hiệu trưởng và mấy lãnh đạo cấp cao của trường còn có 30 người sĩ quan đặc chủng.


30 người huấn luyện sĩ quan mặc đồng phục huấn luyện tác chiến, chân mang đôi ủng quân nhân tác chiến, đứng thẳng tắp giống như cây tùng, kính răm màu đen ở trên gương mặt cương nghị ngăm đen của bọn họ, không nhìn thấy rõ bộ dáng của bọn họ.


Sĩ quan dẫn đầu chính là anh hai của Noãn Noãn, là phó đội trưởng của lần huấn luyện quân sự này.
Dưới ánh nắng mặt trời, giọng nói hiệu trưởng vang vang có lực, dõng dạc mở đầu đại hội bằng lời thề khiến các bạn học sinh nghe xong nhiệt huyết sôi trào.


“… Phía dưới xin mời người phụ trách đợt huấn luyện quân sự lần này của trường quốc lập Trung ương chúng tôi, phó đội trưởng huấn luyện viên đồng chí Tinh Nhiên lên phát biểu mở đầu đại hội.”
Thoáng chốc, dưới đài xôn xao lên.
Tại sao vậy?


Có hai nguyên nhân, một là: gương mặt tuấn tú của Tinh Nhiên đưa tới tiếng thét chói tay của nữ sinh và sự ghen tỵ của nam sinh.
Hai là: mọi người muốn biết tổng huấn luyện viên của bọn họ đi đâu rồi?”


Việc này Noãn Noãn muốn phát chán, lúc nào thì thời gian dài như đứng lại vẫn không nhúc nhích, hô hấp hơi nhanh.


“Các bạn học, từ giây phút này trở đi các bạn là binh lính của tôi, tôi xin mời các bạn thu lại tất cả sự hiếu kỳ, thu lại tính khí tiểu thư thiếu gia của các bạn, tôi đối xử bình đẳng như nhau, ở nơi này trong một tháng không cho phép lính của tôi bởi bất kỳ nguyên nhân gì mà xin nghỉ, trừ khi các bạn ngã xuống không đứng lên nổi nữa, các bạn cũng không cần xuất hiện diendanlequydonnn lần nữa trong sân huấn luyện, cuối cùng, lần báo cáo diễn tập toàn quân của một tháng sau tôi hy vọng toàn bộ thành viên đến đông đủ, tôi tuyên bố đợt huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu.”


Tiếng vỗ tay như nước thủy triều, kéo dài không ngừng, đưa mắt nhìn các huấn luyện viên sau khi rời đi, toàn trường 8700 sinh viên đại học năm nhất theo sự hướng dẫn của giáo viên trở lại lớp học của mình để nhận quân phục.
Ngôi sao nhảy lên đầu cành.


Ôm quân phục Noãn Noãn đứng ở cổng trường quốc lập Trung ương ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, lần thứ mười sáu nặng nề thở dài.


Bận rộn nguyên ngày hôm nay đã xong, kế tiếp trong một tháng cô phải trải qua ở chỗ này, nhưng giáo viên hướng dẫn không có nói tư liệu thông tin của cô cũng không nói thông tin phòng ngủ của cô, nói cách khác ký túc xá của trường học không có vị trí cho cô.


Thật lòng mà nói, lúc cô biết được tin tức này trong lòng cô có một chút vui vẻ.
Nhưng bây giờ cô có chút hối hận.
‘Tích tích—’
Ánh đèn xe lập lòe, Tinh Nhiên lái xe tới đây bóp kèn hai cái.
“Đói bụng chưa?”
Đánh tay lái qua bên phải, xe quân dụng Hummer mở ra.


Cầm trong tay quân phục ném về phía ghế ngồi sau xe, miễn cưỡng tiến vào trong chiếc xe to lớn, thần kinh căng thẳng một ngày mới giảm được một chút.
Noãn Noãn giương mắt nhìn anh hai lái xe nhớ lại buổi chiều các nữ sinh thầm lén tranh luận, cô nhếch môi cười đến tà khí.


“Thủ trưởng Tinh, khi nào tìm cho em chị dâu nhỏ!”
“Em không phải đã có chị dâu rồi à.”
Con ngươi đen liếc mắt Noãn Noãn bên cạnh, phỏng đoán bây giờ tâm tư của cô thật nhỏ mọn.
“Đó là vợ của Chiến Vân Tế, em nói chính là khi nào anh dẫn vợ về để ông nội vui vẻ kìa.”


Ba anh em nhà họ Tinh, cô là người kết hôn sớm nhất ngoài ý muốn.
Ông nội tuổi lớn rồi, càng ngày càng dựa vào tình thân, hiện tại nguyện vọng lớn nhất của ông là ôm cháu.


Gánh nặng dĩ nhiên là rơi vào trên người của con trai trường nhà họ Tinh, nhưng hiện tại anh cả Tinh luôn ở nước ngoài bận rộn chuyện công ty làm chậm chạp chuyện tình cảm, làm sao mà có được đứa cháu đích tôn đây.
Tinh Nhiên quệt miệng, nhíu mày nói.


“Noãn Noãn, em không phải không biết người nào mới có đủ tư cách sinh con cho lão đại nhà chúng ta, còn về phần anh, anh vẫn còn nhỏ mà, chờ một chút đi.”
Liếc xéo anh ta một cái, không muốn tiếp tục chủ đề không có kết quả này, cô chuyển chủ đề nói.
“Chúng ta đi đâu?”


Dáng vẻ lưu manh huýt sáo một cái, Tinh Nhiên cười cười, thở khẽ ra hai chữ.
“Ăn tiệc.”
Hummer trên cao tốc, xuyên qua hai dãy phố lướt qua mấy cái phố nhỏ quẹo vào một con đường rốt cuộc tới một ngôi nhà bí mật, dừng lại trước cửa.
“Đến rồi.”
Tinh Nhiên ra lệnh một tiếng, dẫn đầu đi xuống xe.


Đi vào sân nhỏ, Noãn Noãn sợ ngây người, bây giờ Cổ Thành còn có thể giữ được tứ hợp viện đúng là hiếm thấy, cảm giác thời kỳ cổ kính nồng đậm bỗng chốc hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của cô.


Một tòa viện bí mật trăm năm ở nơi đô thị hiện đại hóa quốc tế này, hai loại thời kỳ đối nghịch nhau, cổ điển kết hợp với hiện đại, duy mỹ mà thanh nhã.


Nhưng mà, người ở trong viện cũng quá xinh đẹp rồi, thấy từng người đàn ông trên người trần trụi cao lớn. Ở trần, cơ bắp mạnh mẽ như thép để lộ ra ngoài, bọn họ tới lui khập khiễng khiêng các loại bàn ghế, các loại đồ vật giá nướng.


Lấy điện thoại di động ra chụp được một tấm hình, đăng trên Microblogging: Cảnh đêm cổ kính đã xa may mà ngươi vẫn còn ở nơi này.
Gửi đi thành công.
Leng keng—
Tin truyền đi không tới một d i e n d a n l e q u y d o n phút liền có người trả lời tán thưởng, tất cả đều hỏi cảnh đẹp đây là chỗ nào?


Nhìn chằm chằm màn hình nhanh chóng trả lời tin nhắn, sau hồi lâu cô mới vừa lòng ngầng đầu lên, ánh mắt di chuyển tầm mắt đột nhiên ổn định ở bên nơi nào đó không dời đi được.


Vẻ mặt của người đàn ông đối diện là đang chờ đợi người con gái xinh đẹp chạy đến ôm ấp, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn của sân nhỏ một phần ẩn giấu trong bóng tối một phần sáng ngời như ánh sao sáng trên bầu trời.
Ngũ quan điêu khắc rõ ràng khác thường.


Toàn thân quân trang phẳng phiu uy nghiêm, đáy mắt cuồng ngạo, khóe miệng hơi cong lên tà mị, cổ áo quân trang rộng mở.
Gợi cảm muốn ch.ết người, rét lạnh tột cùng.


Noãn Noãn không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm anh càng nhìn càng thấy không thuận mắt, đồ thối tha không biết xấu hổ, biến mất hai ngày ngay cả điện thoại cũng không gọi, anh nghĩ là hai người đang chơi đùa sao.
“Nhóc con, thấy gia còn không mau tới đây thân mật trước, còn ở đó dây dưa cái gì.”






Truyện liên quan