Chương 63-4: Học sinh mới trình diện (tiếp)

Edit: Tịnh Hảo
Rạng sáng ngày thứ hai, trên bàn ăn đại lão gia ăn như hổ đói trong hai phút giải quyết hết chén cháo nhỏ cộng thêm một bánh bao lớn của mình.
Noãn Noãn nhìn thấy sửng sốt nuốt nước miếng.
Đây là muốn chạy đi đầu thai?


Bất đắc dĩ bị buộc phải thức sớm nên vẫn chưa thích ứng được, thủ trưởng Chiến liền đe dọa trừng mắt buộc cô ăn một chén cháo nhỏ và một cái banh bao nhân thịt.


Mười chiếc Land Rover quân dụng và một chiếc Hummer hùng dũng chạy trên đường cao tốc, ngồi ở trong xe của Tinh Nhiên Noãn Noãn che miệng miễn cưỡng đè xuống từng đợt buồn nôn, thò đầu ra cửa kính xe muốn cơn gió mát sẽ làm xoa dịu một chút.


Tay đưa ra, từng hạt mưa rơi vào lòng bàn tay cô, kêu lên một tiếng, “A— Trời mưa rồi.”
“Đúng rồi, nha đầu, quên nói cho em biết, trời mưa vẫn huấn luyện quân sự bình thường.”


Một câu nói của Tinh Nhiên đã dập tắt ý nghĩ may mắn còn sót lại của Noãn Noãn, nắm chặt lỗ mũi le lưỡi với Tinh Nhiên một cái.


11 chiếc xe quân đội nghênh ngang từ cửa chính trường quốc lập Trung ương lái vào, gió cuồn cuộn nổi lên, còn không cẩn thận thổi bay làn váy của một nữ sinh, khiến nữ sinh đó bị sợ hét to.


available on google playdownload on app store


Noãn Noãn ở bên trong xe cười trộm còn lưu luyến quay đầu nhìn về phía sau, đến bãi đậu xe, Tinh Nhiên quay đầu Noãn Noãn lại.


“Được rồi đừng nhìn nữa, anh hai tiết lộ một chút tin tức cho em, Cổ Thanh Dạ là người phụ trách huấn luyện của lớp một các em, nhưng anh muốn trịnh trọng nhắc nhở tiểu thư Tinh không được phép nghịch ngợm gây sự, nửa giờ sau toàn trường tập họp, hiện tại em có thể xuống xe.”


Lái Hummer đi, lưu lại cô đứng tại chỗ ngẩn người, cái quái gì vậy, nói những điều này cho cô biết có hữu dụng không, không phải cứ như thường lệ tham gia sao.
Bản thân mình đúng là trúng gió độc rồi, hối hận đã đồng ý đi học. Bứt tóc gõ lên đầu, thật là phiền toái…


Sân thể dục trường quốc lập Trung ương.
Trừ 8700 sinh viên đại học năm nhất, còn có hơn 2000 học sinh quốc phòng cũng tham gia huấn luyện ngắn hạn lần này.


Anh hai quả thật không có lừa cô, huấn luyện quân sự của lớp một thực sự là Cổ Thanh Dạ, các nữ sinh đều muốn điên rồi, mới vừa rồi trong miệng còn hùng hổ mắng chửi huấn luyện quân sự bọn họ, người vừa xuất hiện lập tức một giây đồng hồ sau liền cười khanh khách.


Bộ dạng dịu dàng đáng yêu làm người ta muốn nôn mửa.
Nhưng, Noãn Noãn giật mình, phía trước 200m chỗ huấn luyện viên nghỉ ngơi, cô giống như nhìn thấy một bóng dáng cao lớn rất quen thuộc.


Không phải đâu, sẽ không khéo như vậy chứ, khẩn trương an ủi mình trong lòng lẩm nhẩm không thể nào không thể nào, ông trời hãy phù hộ, không thể nào là anh ấy.
Nhưng có nhều lúc, bạn càng không muốn cái gì tới thì cái đó càng tới.


Chiến Vân Không mặc bộ quân phục tác chiến, trên mặt đeo một kính mát đen, cao lớn uy thế đứng trước mặt hơn một vạn học sinh thì tất cả mọi người đều cảm thấy khí lạnh xuyên qua sống lưng, lạnh cả người, lạnh thấu xương.


“Chào mọi người, tôi là tổng huấn luyện viên của đợt quân sự này, các bạn không cần biết tên tôi là gì, các bạn chỉ cần nhớ kỹ trong một tháng này tôi sẽ là cơn ác mộng của các bạn, có lẽ còn rất vinh hạnh trở thành người mà các hận nhất cả đời này là được rồi…”


Noãn Noãn không nhớ rõ Chiến Vân Không đã nói gì, cô chỉ có một ý nghĩ đó chính là lần này cô ch.ết chắc.


Rất nhiều giáo viên chủ nhiệm nữ cũng không nhịn được than thở, lần huấn luyện quân sự này là chất lượng nhất từ lúc trường xây tới nay, trai đẹp đều tập họp trong bộ đội đặc chủng, điều này bọn họ chưa từng nghĩ tới.


Buổi sáng huấn luyện rất đơn giản, toàn bộ bốn tiếng không có làm gì khác ngoại trừ thế hành quân, nếu có người cử động, thời gian liền kéo dài thêm 10 phút cứ thế mà làm, người càng lắc lư thì thời gian càng kéo dài, cứ như vậy bọn họ bỏ lỡ thời gian ăn cơm trưa.


Tiếng ai oán vang lên không ngớt, có người nhỏ giọng mắng, có người giận nhưng không dám nói gì, Noãn Noãn cũng cực kỳ không thua kém, cô được giáo viên huấn luyện phê chuẩn có thể đi ăn cơm của binh lính đệ nhất.
“Tinh Tiểu Noãn.”
“Có.”
“Bước ra khỏi hàng, em có thể đi ăn cơm.”


“…”
Noãn Noãn nghe được tin tức này thì nửa buồn nửa vui, cô thà bị đứng cùng với mọi người đến trời tối cũng không muốn làm kẻ địch chung của mọi người. Bị mọi người nói sau lưng khiến cô rất khó chịu.


Không có biện pháp, quân lệnh như núi, cô cảm giác sau lưng từng ánh mắt như súng laser bắn lên càn quét trên người cô, cả người run lên cô vội vàng bước nhanh lên.
Lúc một thân một mình cúi đầu đi trong sân thể dục, một tiếng “Chị dâu” đột nhiên xông vào trong tai cô.


Ngẩng đầu, Lâm Tử cười hì hì đứng trước mặt cô, trong lòng Noãn Noãn cả kinh, một bước dài tiến lên lôi kéo Lâm Tử đi qua một bên.
Cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới nhỏ giọng nói.


“Muốn ch.ết à, anh lớn tiếng như vậy làm gì, gọi Noãn Noãn nếu lần sau gọi tôi là chị dâu cẩn thận sẽ bị đánh.”
“Hiểu, hiểu, chị… Ách, không phải, Noãn Noãn, thủ trưởng có lệnh kêu tôi nhanh chóng qua đón ngài.”
“Đi qua làm chi?”


Cô tuyệt đối không thể cho các bạn học biết được mối quan hệ của hai người.
“Có đồ ăn ngon, tôi nhìn thấy một bữa tiệc lớn.”
Lâm Tử vừa nói vừa có kỹ thuật lôi kéo Noãn Noãn đi vể phía khu nghỉ ngơi của huấn luyện quân sự.
“Đồ ăn ngon!”
Ánh mắt sáng lên.


Lúc này, bên ngoài khu nghỉ ngơi của huấn luyện viên có mười mấy người đàn ông cùng hút thuốc, nhìn thấy Noãn Noãn tới đây liền rối rít chào hỏi cô, trải qua trận đùa vui ồn ào tối hôm qua. Tất cả mọi người đều rất quen thuộc, nguyên nhân chính là bọn họ rất hài lòng nàng dâu này của lão đại.


Mà ở trong lều trại Chiến Vân Không ngồi trên ghế, hai chân duỗi thẳng gác lên băng ghế dài, bộ dáng tà tứ phát giận.
Phất tay một cái, Lâm Tử lách người, chỉ còn lại đôi vợ chồng son cùng một chỗ.
Noãn Noãn ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn anh, đặt mông tính ngồi xuống.


Mới nghĩ tới, đột nhiên cái ghế phía sau liền bị Chiến Vân Không làm di chuyển sang hướng khác, Noãn Noãn sợ đến kêu lên một tiếng, trong lòng rất hận.
Bà nó, đây là muốn cô ngã ch.ết sao, ác ma đê tiện.


Nhếch miệng lên anh cười đến ngông cuồng, cánh tay dài, quấn lên eo nhỏ của cô kéo vào trong ngực mình, Noãn Noãn kinh sợ bị người đàn ông thuận nước đẩy thuyền đặt ngay trên đùi.
“Anh muốn em ch.ết thì nói thẳng, không cần phải giở trò sau lưng, thủ, trưởng, Chiến!”


Noãn Noãn tức giận hung ác nhìn anh chằm chằm, kéo dài giọng nói. Tay bấu víu lên cổ áo anh để thân thể không trượt xuống.
Hai mắt Chiến Vân Không khép hờ đáy mắt lóe lên tia cười đùa giỡn, dùng tay nắm cằm của cô ép Noãn Noãn cùng đối mặt với anh.


Anh chợt cúi xuống ngậm cánh môi của cô gái, điên cuồng cắn.
Trong lúc nhất thời Noãn Noãn đỏ mặt đến mang tai, tê dại nhanh chóng lan truyền toàn thân, cô vừa tức giận vừa xấu hổ.
“Ô—”
Vung quả đấm nhỏ đánh vào sau lưng Chiến Vân Không, căn bản không có tác dụng gì.


Nụ hôn dài không hề có kỹ xảo cách thức tiêu chuẩn nào thật lâu đã kết thúc, đôi môi Noãn Noãn bị dã thú gặm sưng đỏ đến mập mờ, đau đến khiến cô nhếch miệng.
“Còn nửa tiếng nữa tập họp, bây giờ Tiểu Noãn Noãn có thể bắt đầu ăn cơm.”


Chiến Vân Không nâng cổ tay liếc mắt một cái, giọng điệu thong thả.
“Chiến Vân Không anh có bị bệnh không, đem em trêu chọc thành cái gì muốn liền hôn em, một lát ra sân khấu còn phải nhìn tâm tình tốt hay không, em ngay cả quyền lợi lựa chọn cũng không có, anh chính là một cực phẩm biến thái.”


Cô hoàn toàn nổi giận, tối hôm qua liến nén giận ở trong bụng không có nơi phát tán ra, buổi sáng nhìn thấy anh xuất hiện ở sân huấn luyện càng thêm tức giận.
Được rồi, cái hôn này đã trở thành kíp nổ, Noãn Noãn giống như con nhím nhỏ xù lông, lớn tiếng rống giận.


Bốn mắt nhìn nhau, Chiến Vân Không nhìn đôi mắt trong veo của cô không chớp mắt, đôi mắt không nhiễm bất kỳ hạt bụi trần nào, là đôi mắt đẹp nhất mà anh từng thấy trên đời này, giống như có thể tinh lọc được cuốn bay đi những thứ bẩn thỉu, tội ác.


“Con nhím nhỏ, tính khí càng lúc càng lớn mau qua ăn cơm đi, em còn 25 phút.”
Giọng nói lạnh như băng, cắn lên chóp mũi mềm mại của cô, Noãn Noãn sợ đến co rụt cổ lại, mặt còn đỏ hơn so với lúc nãy.
Thì thầm trong miệng một câu: Không biết xấu hổ.


Đẩy người đàn ông ra đứng dậy về phía đối diện tương đối an toàn, đồ ăn ngon cũng không có tâm tình ăn, hiện tại trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ chính là lập tức rời khỏi hang sói này.


Cầm chén cơm trên bàn lên ăn qua loa vài miếng, đứng dậy bỏ chén và đũa xuống quay người bỏ chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Noãn Noãn biến mất, nụ cười dưới đáy mắt Chiến Vân Không dần dần nồng đậm, cầm điện thoại lên đè xuống một dãy số gọi đi…


Cả lớp một chỉ có hai người đã ăn cơm trưa, còn hơn 300 người còn lại đều đói bụng.


Miệng to hít vào, Noãn Noãn ngẩng đầu ưỡn ngực như một con thiên nga trắng kiêu ngạo dưới tầm mắt hung ác giận dữ của mọi người, hừ, không bỏ được dáng vẻ còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng.


Buổi chiều vẫn luyện tập tư thế hành quân như cũ, lúc này một chiếc xe thương vụ màu xám bạc dừng ở sân tập trường quốc lập Trung ương, có mấy người xuống xe chuyển đồ vật xuống xe sau đó nhanh chóng rời đi.
Các bạn học tò mò một thùng táo kia dùng để làm gì.


“Các đồng chí, xế chiều rồi, chắc hẳn cũng đói bụng lắm, tổng huấn luyện viên suy xét đến vấn đề này nên cố ý vào 20 phút trước mua rất nhiều quả táo mới đưa đến trường học. Như vậy buổi chiều chúng ta vẫn sẽ luyện tập tư thế hành quân như buổi sáng, quả táo này sẽ đặt ở trên đầu xem ai đứng ổn định nhất không có lắc lư, người đó có thể kết thúc ngày huấn luyện đầu tiên về ký túc xá nghỉ ngơi, còn có quả táo làm phần thưởng, ngược lại, nếu như tôi phát hiện ở trong một giờ bạn cử động, vậy thật ngại quá thời gian tăng gấp bội tiếp tục đứng thẳng đến khi tôi cho là đạt tiêu chuẩn mới thôi…”


Bên trong hàng ngũ xôn xao lên, bất mãn oán trách chiêu này của huấn luyện viên quá âm hiểm rồi, quả táo đặt ở trên đỉnh đầu chỉ cần động một chút quả táo sẽ có thể rớt xuống, đây không phải là nói giỡn sao.


Lúc này khung cảnh ở sân huấn luyện rất thú vị, hơn một vạn người quả táo đỏ đặt trên đỉnh đầu đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, có quả táo không ngừng rớt xuống.
Ở nơi xa cầm ống nhòm quan sát, Tinh Nhiên bội phục đến đầu rạp xuống đất với chiêu này.


Mở miệng hỏi, “Thủ trưởng Chiến, vì sao anh lại chọn quả táo?”
Tựa vào trên lan can hút thuốc, Chiến Vân Không ưu nhã như một con báo vừa mới thức tỉnh, cao quý kiêu ngạo.
Tròng mắt đen đông lạnh, thả ra một làn khói trắng, “Bởi vì vợ tôi thích ăn táo.”






Truyện liên quan