Chương 67-3: Đánh bất ngờ! (Tiếp)
Edit: Tịnh Hảo
Năm nay, cuộc thảo luận của trường quốc lập Trung ương là do sinh viên đại học năm nhất đại diện làm người phát ngôn, quá khứ hằng năm đều là học sinh có thành tích cao nhất hoặc là biểu hiện tốt nhất trong huấn luyện quân sự làm đại diện.
Khi Noãn Noãn đứng trên lễ đài, toàn trường xuất hiện xôn xao không nhỏ.
“Sao cậu ấy lại là tân sinh viên tiêu biểu.”
“Cậu ấy có tư cách gì, huấn luyện quân sự căn bản không có lộ mặt, thật không biết xấu hổ.”
“Ai ai ai, tin đồn, nghe nói cậu ấy có gian tình với huấn luyện viên Cổ…”
Mọi người bạn một câu tôi một câu, bên này Giang Ly lấy thân phận giám sát không vui cau mày, quát nhẹ, “Ngậm miệng lại.”
Các nữ sinh sững sờ, giám sát Giang khi nào thì từng rống bọn họ, xem ra quan hệ giữa anh ta và Tinh Tiểu Noãn cũng không trong sáng.
Không phải danh hiệu Trạng Nguyên, một màn diễn thuyết vô cùng đặc sắc, một hồi thanh xuân và trí khôn va chạm nhau, hoàn toàn đánh nát trạng thái căm thù địch và bất mãn không vừa lòng của mọi người trước kia đối với cô.
Tiếng vỗ tay che mất tất cả, thật lâu quanh quẩn đỉnh đầu, rốt cuộc Noãn Noãn thở ra một ngụm khí đã dằn xuống đáy lòng.
Cuối cùng cũng kết thúc, nhìn những ánh mắt khác nhau dưới khán đài, cô áp lực như núi.
Vào thời điểm Tinh Nhiên nói ra chữ đại hội kết thúc, toàn thể bạn học ném mũ quân đội lên bầu trời, lớn tiếng hoan hô… Cuối cùng kết thúc một tháng gian khổ và vui vẻ.
Mọi người rối rít vội vàng chụp hình lưu niệm cùng huấn luyện viên, Cổ Thanh Dạ bị bao vây chặt chẽ, trong lòng hối tiếc, trên mặt còn phải mỉm cười.
Thôi, lớn lên đẹp trai đâu phải lỗi của anh ta, các cô nàng yêu anh đẹp trai trong lòng anh ta cực kỳ thấu hiểu. Nhịn.
Chống cằm trụ trên lan can khán đài, hai mắt cô nàng Noãn mất hồn, một bên lãnh đạo trường học và Chiến gia, anh hai bọn họ đang trò chuyện với nhau thật vui, gia lại không cho rời đi, nhìn Cổ Thanh Dạ bị mỹ nữ vây quanh ‘trong ba tầng ngoài ba tầng’, miệng cười cũng muốn rút gân, cô quá hâm mộ rồi.
“Hey, nhóc con!”
“Huấn luyện viên Cổ, cảm giác bị sắc đẹp vây quanh cơ thể và đầu óc có thoải mái không?”
Cổ Thanh Dạ nháy mắt căng thẳng, “Cô nàng lại muốn chỉnh đốn cái gì đây, anh cảnh cáo em hôm nay đàng hoàng một chút.”
Nhàm chán đầu ngón cuốn sợi tóc, “Yên tâm, tối hôm qua một đêm nhổ củ cải mệt mỏi muốn hộc máu, nhưng mà hôm nay nhìn thấy các anh màu xanh từ trong vạn hoa này cảm thấy tối hôm qua nhổ củ cải thật giá trị, anh trai, chúc anh hạnh phúc ha ha.”
“Có yêu cầu gì nói đi, dựa vào câu anh trai và củ cải của nhóc con, anh trai liều mình.”
Tối hôm qua cô nàng một thân nông thôn mang theo mùi củ cải giống như một con ma bay vào, mọi người thế mới biết cô bị Chiến gia lưu đày tới nông trường bộ đội đi làm việc nhà nông.
Vốn công việc này là bọn họ giúp các ông cụ đã bị cô nàng làm xong hết rồi.
“Tính mạng cô nương không cần, Cổ đẹp trai giúp em dẫn Diệu Diệu đến đây là được.”
“Em nói Bạch Diệu?” Cổ Thanh Dạ nhăn mày, “Hôm nay cô ấy không có tới, em không biết sao?”
Noãn Noãn hơi sững sờ, không có tới?
“Hôm qua, lúc cậu ấy gọi điện thoại cho em cũng không có nói với em, anh không biết?”
“Làm sao anh có thể biết, anh và cô ấy không quen thân.” Cổ Thanh Dạ vội vàng phủ nhận.
“Thôi đi, đừng cho là em không biết ngày kia các người…”
“Khụ khụ khụ… Cô nàng em tốt nhất ở phía trên đứng đó đi, anh trai có việc bận, bye~”
Chột dạ rồi!
Đàn ông toàn làm bộ đức hạnh, trừng mắt Cổ nào đó dưới lầu, Noãn Noãn bấm điện thoại di động của Bạch Diệu.
“… Số điện thoại ngài gọi tạm thời không người nào nghe máy xin để lại lời nhắn trong hộp thư thoại…”
Không ai nhận, ý tứ gì đây?
Cô nàng có chút lo lắng, liên tục gọi hai mươi mấy cuộc gọi cũng không có kết quả.
Đuôi lông mày tụ lại, ánh mắt nhìn lướt qua một đám người, ừ, cơ hội tốt…
Lặng lẽ lách mình từ cửa thang lầu, di chuyển về phía bụi hoa Cổ Thanh Dạ.
Nào có thể đoán được.
“Pằng pằng pằng—” Súng tiểu liên liên tiếp đột nhiên vang lên, đạn bay tán loạn.
Noãn Noãn kinh hãi, sớm không nổ súng muộn không nổ súng cố tình vào lúc này nổ, bước chân dừng lại giữa không trung, xung quanh loạn thành một mảnh, mọi người thét lên chạy trốn tứ phía.
Đạn bắn hết sức đẹp, từ đường đạn đến đối phương dường như cũng không có ý muốn giết ch.ết người, trò đùa dai?
Trò đùa kia cũng hơi quá đáng.
“Mau nằm xuống.”
Chợt bị người đụng ngã, rống giận y hệt gầm thét chấn động cô nàng khẽ run rẩy, nhưng lòng lại yên ổn.
“Mẹ nó, em muốn hù ch.ết lão tử sao!”
Chiến gia nổi giận, gắt gao đặt Noãn Noãn dưới thân, mới vừa rồi anh không chú ý người đã không thấy tăm hơi, phản ứng gia không tồi vội vàng đi theo xuống dưới, hai người trước sau cách một bước chân, liền đã xảy ra tập kích bất ngờ.
“Gia… Em nghẹ thở rồi.”
Bàn tay siết bụng nhỏ của cô, hô hấp có chút khó khăn.
“Đè ch.ết con heo ngốc em.”
“…”
Chính mình cũng là người bị hại được không gia.
Tiếng súng vẫn còn tiếp tục, nhưng không có người bị thương, vỏ đạn đầy đất, từ trên trời giáng xuống đùng đùng.
“Lão đại, phát hiện mục tiêu, xung quanh có ít nhất mười tên súng bắn tỉa.”
“Lập tức gọi cảnh sát nhờ trợ giúp, sơ tán học sinh ẩn núp thật tốt, nếu có thành viên bị thương lập tức báo với tôi…”
Mà lúc này, ở trên sân thượng tòa cao ốc nào đó phía đối diện xéo trường quốc lập Trung ương.
“Trạch thiếu, chúng ta cứ như vậy nổ súng vô ích, mẹ nó, cũng quá không có tí sức lực nào rồi, bắn hai mục tiêu sống cho các anh em luyện tay một chút.”
“Không được.”
Ống nhòm quân dụng che hơn nửa gương mặt tuấn tú của Giang Y Trạch, trong đáy mắt phủ âm hàn.
“Thứ tôi muốn chính là loại hiệu quả này, này chỉ là diễn trò, thông báo với truyền thông như thế nào rồi?”
“Cũng đã đến đông đủ, bây giờ cổng lớn trường quốc lập Trung ương bị vây tới nước chảy không lọt.”
Giang Y Trạch nhếch môi, “Khởi động vệ tinh chụp hình, tôi muốn sự kiện lần này toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp.”
Xung quanh trường quốc lập Trung ương trong vòng 500m đã sớm bị các đài truyền thông lớn phá hỏng, các nhân viên an ninh đang chống cự tới cùng, bởi vì bọn họ đang đợi cứu binh đến, trong lòng mỗi người đều rõ, một khi cánh cửa bị đụng ngã, hậu quả khó mà lường được.
Bảo hộ Noãn Noãn trở lại lễ đài một lần nữa, Chiến gia phái Lâm Tử hộ tống lãnh đạo trường học rút lui trước.
Đột nhiên, đối diện bọn họ là màn hình LCD phát sáng, trên màn ảnh trực tiếp lan truyền tất cả tình hình bên trong sân thể dục, hiện trường hỗn loạn không chịu nổi, tất cả ký giả truyền thông chần chừ ở ngoài trường, tất cả nhìn thấy đều muốn điên rồi.
“Nhanh nhanh nhanh, chụp đi, nhanh lên một chút, cướp được trang đầu tôi liền phát đạt…”
Máy chụp hình, ống kính tiêu cự dài, đèn flash, rắc rắc rắc rắc~
“Tôi chửi con mẹ nó chứ, mẹ nó là ai biến ra đây, lập tức thông báo cho Quan Lê Hiên tắt hết tất cả vệ tinh xung quanh cho lão tử.”
Chiến gia phẫn nộ, nói thật giờ phút này Noãn Noãn cũng rất mơ hồ, tim gan phèo phổi run rẩy.
“Gia, chúng ta làm sao đây!”
Giọng nói cô nàng hơi nhỏ nhưng bình tĩnh, trường hợp này tuy nói gặp lần đầu, nhưng cũng không hoảng loạn, cô còn muốn nhân cơ hội này giải cứu mấy bạn học, tục ngữ nói không sai, loạn thế xuất hiện anh hùng!
“Lại không làm gấu con!”
“!”
Bị nhìn thấu, người gì đây.
“Cho gia an tĩnh đừng làm phiền.”
Xoay cằm cô qua, Chiến gia từ trên cao nhìn xuống cô, gương mặt tối tăm nhìn không ra cảm xúc gì.
Hơn một vạn học sinh đã thuận lợi rút khỏi hai phần ba rồi, còn dư lại là một đám trẻ con đều là con cái của gia đình cán bộ, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng làm sao gặp được trường hợp đạn bay, tất cả đều sợ đến mức không dám nhúc nhích, khiến cho các huấn luyện viên khó xử, cưỡng ép không tốt lắm.
Hai người đi xuống lầu, Chiến Vân Không nhìn mười mấy bọn nhỏ sụt sịt lỗ mũi mặt co giật, sắc mặc u ám, “Sao còn chưa rút lui.”
“Lão đại, đám tổ tông này tụi em khuyên thế nào cũng không di chuyển, một đám sợ đến mức tè quần rồi, các anh em cũng không dám đánh liền kéo dài gắng gượng như vậy.”
Khi nói chuyện vẻ mặt huấn luyện viên trẻ đều đã buồn ch.ết rồi, giết người cũng không nháy mắt nhưng các anh hùng kiên cường lại thua ở trong tay con cháu nhà quan rồi.
Nhắc tới quá kinh sợ.
Nhìn Chiến Vân Không xuất hiện, các đại gia giống như được thương lượng tập thể tất cả ngừng nghẹn ngào, nhìn trong tay huấn luyện viên Chiến dắt một cô gái, đáy mắt mọi người nhuộm một tầng ghen tị.
“Sao đạn không bắn ch.ết đồ sao chổi cậu đi, đem đồ xui xẻo đến Thái Bình Dương đi!”
Tô Thanh vốn định biểu hiện tốt một chút, gắng gượng qua huấn luyện quân sự để cha nhìn cô ta với cặp mắt khác, không ngờ trong vòng nửa tháng lại gặp được cô.
Cô nàng hung ác trợn mắt nhìn cô ta một cái, trước mặt Chiến gia kiêu ngạo như vậy cách cái ch.ết không xa rồi.
Sao chổi?
Một chữ Chiến gia cũng không bỏ qua nghe Tô Thanh nói rõ ràng, nghiêng đầu tầm mắt âm trầm nhìn chăm chú trên mặt Tô Thanh, ngay sau đó, người đàn ông di chuyển bước chân, lạnh lùng mở miệng, “Huấn luyện viên Cổ, dẫn tất cả mọi người nhanh chóng rời đi, trừ Tô tiểu thư.”
Thần kinh Tô Thanh trì trệ, Noãn Noãn âm thầm kêu không ổn, biết Chiến gia tàn nhẫn, nói được làm được.
Mà lúc này là thời kỳ bất thường, Tô Thanh và một đám nhỏ kia, ở lâu một phút đối với cô mà nói đều tàn phá tinh thần cô, bóng ma thời thơ ấu còn chưa cất giữ tốt hiện tại lại tới.
“Thả Tô Thanh.”
“Không được!”
“Vì sao?”
“Vũ nhục phu nhân thủ trưởng tội thêm một bậc, không lôi ra đập ch.ết cô ta coi như gia nể mặt em.”
Chiến Vân Không nói xong rất nghiêm túc, tầm mắt lạnh lùng nhìn thẳng cô, giọng nói chói tai rùng mình bứt rứt.