Chương 101: Chẳng có gì đặc biệt
Lâm Thiển Y hai mắt đẫm lệ nhìn bóng lưng dứt khoát của anh, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
"Thì ra địa vị của mày trong lòng nó cũng chẳng có gì đặc biệt. Bất quá nghe nói mày là nhân tình của nó?"
Mấy người đỡ kẻ cơ bắp lên giường, tên trọc đầu lỗ mãng sờ sờ khuôn mặt sưng tấy của Lâm Thiển Y, khoé mắt liếc về phía Hứa Hạo Trạch.
Đối với đụng chạm của hắn, Lâm Thiển Y chỉ quay mặt đi, không nói gì. Đối với chuyện sắp sửa phát sinh kế tiếp, cô tựa hồ đã hiểu rõ.
Nhưng mà tên đầu trọc đó lại không tiếp tục làm khó cô, ngược lại đẩy cô ngã trên đất, lạnh lùng bỏ lại một câu.
"Mày tốt nhất nên cầu nguyện nó sẽ trở lại, nếu không chúng tao sẽ cho mày biết cho dù ch.ết cũng có thể rất….!"
Đối với lời nói khinh bạc cùng uy hϊế͙p͙ của hắn, Lâm Thiển Y dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ!
Nếu để cho cô chạy trốn được, cô nhất định sẽ báo thù! Không tiếc bất cứ giá nào! Lâm Thiển Y cô cũng không phải người dễ bị khi dễ! Hừ hừ!
Hạ Minh Duệ ôm Cố Hiểu Kha vội vã chạy ra ngoài. Lúc đến anh làm theo chỉ dẫn của bọn chúng, chỉ mang theo tiền, những thiết bị truyền tin đám người kia đã viết rõ ràng trong thư, tất cả đều không được phép mang theo.
Cho nên khi Hạ Minh Duệ chạy tới ven đường liền tuỳ tiện kéo một người đi đường lại.
Đó là một người phụ nữ tóc xoã ngang vai, khi có người kéo cánh tay cô lại, cô còn tưởng rằng mình gặp phải ông chú sàm sỡ nào, nhưng khi quay đầu lại, đang chuẩn bị quát lớn thì nhìn thấy ánh mắt hoa đào kia của Hạ Minh Duệ, khuôn mặt lãnh mạc như băng, nhất thời ngẩn ra, nói chuyện không trôi chảy, ngay cả trong ngực anh đang ôm Cố Hiểu Kha cũng làm bộ như không thấy.
"Xin hỏi, có chuyện gì sao?"
Giọng nói cô lắp bắp, hai má ửng hồng, hai mắt loé sáng. Người đàn ông này đẹp quá! Nếu có thể trở thành bạn gái anh, đoán chừng nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
"Cô à, thật xin lỗi, tôi có việc gấp, có thể mượn điện thoại của cô một chút không?"
"À, được chứ!"
Người phụ nữ ngẩn ra, lập tức mặt cười tươi như hoa, đừng nói mượn, cho dù cho anh cũng không sao!
Người phụ nữ này thật ra là người có tiền, thoạt nhìn hơn 30 tuổi, chồng ch.ết, thực tế là một goá phụ xinh đẹp. Nhìn quần áo Hạ Minh Duệ có chút rách nát, trên thực tế mới vừa rồi ở trong căn phòng tối bị người ta đánh cho hai gậy, có chút chật vật, cô lập tức liền nổi lên ý định khác, nếu để anh làʍ ȶìиɦ nhân của cô..........
Bất quá lúc này Hạ Minh Duệ không đếm xỉa tới ánh mắt có chút thâm ý khác của người phụ nữ, chẳng qua là vội vàng cầm điện thoại di động bấm số Lộ Phi. Nếu là bình thường anh khẳng định không nhớ được số điện thoại người khác, nhưng nhớ ngày đó lúc mới trở về nước cần đổi số, Lộ Phi kia lại đi mua một cặp số điện thoại người yêu, cho nên cho dù anh không muốn nhớ rõ cũng không cách nào quên được. Vừa lúc lại có tác dụng.
Trên thực tế Lộ Phi cũng đang ở gần đây, nếu không phải đám người kia nói Hạ Minh Duệ chỉ được phép tới một mình, Lộ Phi đã sớm theo cùng.
Không quá 2 phút sau, Lộ Phi liền chạy tới. Hạ Minh Duệ nói lời cám ơn xong liền đưa trả lại điện thoại cho người phụ nữ.
"Lộ Phi, đưa Hiểu Kha tới bệnh viện. Người phụ nữ ngốc Lâm Thiển Y còn đang ở trong tay đám người kia, tôi phải đi cứu cô ấy!"
"Được!"
Lộ Phi cũng không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, lúc này anh rất nghiêm túc, vỗ vỗ bả vai Hạ Minh Duệ, vẫn không nhịn được dặn dò một câu.
"Cẩn thận một chút!"
Trên thực tế cũng không phải anh lo lắng cho Hạ Minh Duệ, anh vốn là anh em tốt kiêm người cộng tác với Hạ Minh Duệ, khả năng của Hạ Minh Duệ tới đâu anh biết rất rõ, chỉ sợ rằng xui xẻo không phải là Hạ Minh Duệ mà là đám người kia, tuyệt đối không có trái ngọt mà ăn.
Hạ Minh Duệ không chú ý tới lời nói của Lộ Phi, Lâm Thiển Y vẫn còn ở trong tay bọn người đó, trong lòng anh không nhịn được lo lắng, anh cũng không biết cảm xúc này là thế nào nữa? Trước đây cho dù đối mặt với nguy hiểm tính mạng, anh cũng sẽ không nhăn mặt nhíu mày, chứ đừng nói đến trở nên hoảng hốt, nhưng là chuyện vừa liên quan tới Lâm Thiển Y, anh liền không cách nào khống chế tâm tình, mọi người xem anh đã dữ dội đến như vậy!
Giao Cố Hiểu Kha cho Lộ Phi xong, Hạ Minh Duệ cũng không quay đầu lại lập tức hướng về phía căn phòng kia mà chạy.
Về phần người phụ nữ đẹp kia nói cái gì, một câu anh cũng không nghe lọt.
Thật lâu sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, goá phụ kia vẫn còn ngẩn người chưa phục hồi lại tinh thần. Nếu để Hạ Minh Duệ biết ý tưởng vừa rồi của cô, đoán chừng có khả năng sẽ bóp ch.ết cô.
Mặc dù anh chàng đẹp trai chỉ nói với cô một câu, nhưng trong lòng cô vẫn
còn sục sôi đói khát. Bởi vì số điện thoại của bạn anh còn trong máy cô, mặc dù người đàn ông đẹp trai khi nãy so ra không bằng Hạ Minh Duệ nhưng dáng dấp cũng không tệ! Hì hì!
Lộ Phi vốn không biết sau này vị mỹ nữ này vẫn muốn xin số điện thoại của Hạ Minh Duệ từ chỗ anh, bám riết đến mức anh kêu trời trời không thấu kêu đất đất không nghe!
Đơn giản chính là gặp khắc tinh a!
Trong căn phòng tối, sau khi Hạ Minh Duệ rời đi lại khôi phục sự biếng nhác lúc đầu, bốn người kia tiếp tục ở trên bàn đánh mạt chược. Kỳ hạn bọn họ cho Hạ Minh Duệ chính là tối nay, nếu như trước khi trời tối Hạ Minh Duệ không xuất hiện, như vậy chờ đợi Lâm Thiển Y chỉ có một kết quả.
Chẳng qua là ngoài dự liệu của bọn họ, Hạ Minh Duệ rất nhanh đã trở lại, vẫn như trước chỉ có mình anh, tới tới lui lui cũng chỉ mất mười mấy phút đồng hồ, ngay cả Lâm Thiển Y hai tay đang ôm lấy đầu gối ngồi ở góc tường cũng không dám tin trợn to mắt.
Cô ngơ ngác nhìn người đến tuy có chút chật vật, người luôn thích sạch sẽ như anh lúc này trên mặt lại dính đầy bụi bẩn, nhưng những thứ này cũng không chút nào ảnh hưởng tới vẻ tuấn mỹ của anh.
Có một loại người cho dù mặc quần áo rách rưới, trên mặt đen thùi không thấy rõ diện mạo, nhưng người đó chỉ đơn giản đứng trong đám người như vậy, bạn vẫn có thể lập tức nhận ra, người đó chính là Hạ Minh Duệ.
Cái loại khí chất ưu việt xuất sắc mà người khác không cách nào sánh nổi.
Trên người anh lúc nào mơ hồ cũng tản mát ra khí thế lạnh lùng bức người khiến người mất hồn!
Thỉnh thoảng lại toát ra vẻ quyến rũ như nước, xinh đẹp tà khí khiến người ta không nhịn được bị mê hoặc.
Sau khi say rượu, ánh mắt lại vô tội lóng lánh, môi mỏng xinh đẹp khẽ nhếch, khiến cho người ta không nhịn được mà liếc nhìn.
Người đàn ông này chung quy có thể ở tại thời điểm phòng bị của cô yếu đuối nhất cho thấy một mặt khác của anh, khiến cô không ứng phó kịp.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, tia sáng yếu ớt từ góc cửa mở ra càng làm anh tang thêm vẻ mờ ám mông lung, giống như la sát bước ra từ địa ngục, chỉ là lúc nhìn về phía cô mang theo chút tâm tình nhàn nhạt mà cô cũng không hiểu được.
Cái loại tâm tình đó dường như có thể đem cô hoà tan, cô không nhịn được muốn chạy trốn.
"Tao tới rồi!"
Giọng nói lạnh lùng cũng không quá lớn lại rõ ràng truyền vào tai của mọi người.
Bốn người đang đánh mạt chược hừ một tiếng đứng dậy, đám người trước kia đã tản ra nay lại tụ lại, đem anh bao vây tầng tầng lớp lớp.
Kế tiếp, không nói lời nào, là cuộc chiến của cánh đàn ông, khác biệt chính là Hạ Minh Duệ chỉ có một người, còn đối phương ít nhất cũng hai mươi mấy người, nhiều hơn cả chục lần, rõ ràng là lấy đông hϊế͙p͙ yếu.
Lâm Thiển Y lui ở trong góc, trái tim nhỏ bé bất ổn đập thình thịch. Cô hận không thể cùng Hạ Minh Duệ kề vai chiến đấu, xin tha thứ cho một kẻ mê chơi game trên internet như cô, giấc mộng Đại Hà của nữ hán tử nhỏ bé kiều diễm thích chém chém giết giết suốt cả người.
Đôi tay nhỏ bé ướt sũng mồ hôi nắm chặt lấy góc áo rách nát, ánh mắt ngấn nước chăm chú nhìn thân thể không ngừng chuyển động của Hạ Minh Duệ.
Có lúc thậm chí không nhịn được khi nhìn thấy Hạ Minh Duệ chịu thua thiệt liền hét chói tai nhắc nhở, có lúc lại vì Hạ Minh Duệ bị trúng đòn mà ruột gan cũng muốn dâng lên tận cổ họng.
Chưa từng có lúc nào cô lại cảm thấy Hạ Minh Duệ lại đẹp trai ngây người như lúc này! Vô cùng lợi hại! Có đúng không?
Mặc dù trên người bị dính vài gậy, nhưng anh chung quy có thể né tránh được những cây gậy từ người khác một cách lạ lùng.