Chương 79: Tôi là người đàn ông duy nhất trong nhà này
Du Dực chưa từng cảm thấy rõ ràng như vậy. Lúc trước, mọi nhiệm vụ anh làm đều là tuân thủ chỉ thị từ cấp trên, trong nhiệm vụ không thể có chút tư tình nào.
Nhưng lần này, tất cả đều là điều anh muốn làm, anh biết rất rõ, bản thân muốn gì và phải làm gì.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính có chút lo lắng vì thế cô không phát hiện ra rằng tay của cô bị Du Dực nắm lấy, cô hỏi: “Nhưng mà, tiếp theo phải làm sao đây?”
“Tiếp theo, cô chỉ cần nghĩ việc mình muốn làm mỗi ngày, những chuyện vui, những chuyện khác cứ để tôi lo.”
“Nhưng…”
Du Dực ngắt lời cô: “Hiện giờ tôi là người đàn ông duy nhất trong nhà này.”
Vì thế, đương nhiên mọi việc sẽ do anh sắp xếp.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính run lên, lần đầu cô được nghe lời như vậy, cô cảm thấy có điều gì đó rất khó tả.
Tự nhiên cô nghĩ, nếu như cuộc hôn nhân đầu tiên là với người đàn ông thế này thì cuộc đời cô chắc chắn sẽ không như bây giờ.
…
Du Dực hoàn toàn tiếp quản những việc của Nhiếp Thu Sính, anh đi gặp viện trưởng viện tư pháp nói rõ tình tình, viện trưởng đó đảm bảo rằng sẽ nhanh chóng sắp xếp mở tòa xử án, đồng thời hứa rằng dù cho bất kỳ ai, bất kỳ người nào đi nữa cũng không thể đứng ngoài vòng pháp luật.
Du Dực nhờ ông mau chóng thực hiện, còn về mặt luật sư thì anh sẽ tự tìm.
…
Đã ba bốn ngày, Yến Tùng Nam vẫn không về, tại nhà họ Diệp ở Lạc Thành, Diệp Linh Chi cầm một trái nho trên tay, nghe ba cô ta nói chuyện với vẻ mặt thờ ơ.
Ông Diệp giận sôi gan: “Thằng Yến Tùng Nam này rốt cuộc sao vậy? Sao chưa dẫn người về nhà nữa? Rốt cuộc nó tính làm gì, hai ngày nay con có gọi điện cho nó không.?”
Diệp Linh Chi bóc vỏ trái nho, “Ba à, cái nơi nghèo xơ nghèo xác đó mạng điện thoại cũng không có, hôm qua con đã gọi cho anh ấy rồi, chưa nói được hai câu thì toàn nghe tạp âm không thôi.”
“Vậy con phải giục nó chứ, nếu thực sự không được, con phải qua đó xem sao, ba lo là nó có còn gì với người đàn bà đó.”
“Ha ha, anh ta ấy hả, ba nghĩ anh ta dám có gì với người đàn bà xấu xí đó chứ? Mọi thứ của anh ta đều là của gia đình chúng ta, anh ta cũng không phải không biết nghĩ. Với lại, kiểu người đàn bà dưới quê đó chắc chắn vừa xấu vừa nhà quê, con không tin anh ta đã cưới con rồi mà còn có thể có gì với cô ta? Với lại, con cũng không muốn xuống mấy chỗ quê mùa đó.”
Diệp Linh Chi ngẩng đầu, vẻ mặt toát lên sự tự tin.
Ông Diệp nhíu mày: “Mấy lời này con đừng nói như chắc chắn, hơn nữa, bác cả con nói rồi, nhất định phải đưa người về đây để xử lý. Bác ấy đã hối ba nhiều lần rồi, nếu không đưa được người về đây, chắc chắn bác ấy sẽ phát điên lên.”
Diệp Linh Chi nhổ hạt nho ra: “Ba à, ba nói xem sao bác cả lại như vậy, tại sao nhất định phải gặp người đàn bà đó? Để con xử hả, một là cho tiền rồi biến, hai là xử đẹp luôn, cần gì phải đưa về đây cho chướng mắt?”
“Bác cả con có sắp xếp riêng, con cũng đừng hỏi bậy, mau chóng hối nó để nó đưa người về đây.”
“Được rồi, được rồi, biết rồi, con sẽ hối, phiền ch.ết đi được. Yến Tùng Nam cũng chẳng được tích sự gì, việc bé tí mà cũng không xử xong.”
“Tính khí con cũng phải sửa đi, đã lấy nó rồi mà lúc nào cũng nói vậy thì thằng đàn ông nào chịu nổi, coi chừng nó thay lòng đổi dạ.”
Diệp Linh Chi hừ một tiếng, giọng khinh thường: “Con xem anh ta dám, cái loại giẻ rách như anh ta có mà dám thay lòng đổi dạ ư? Nếu anh ta dám, xem con sẽ xử anh ta thế nào.”
Ông Diệp lắc đầu, không muốn nói gì hơn nữa.