Chương 103: Dám đánh vào mông cô
Thanh Ti gật đầu: "Vâng, con biết rồi chú... Lúc nghỉ giữa giờ cậu ấy đến tìm con, con cũng không có đáp lại cậu ấy."
"Ngoan lắm, đi, chú mua kem cho con." Du Dực bế Thanh Ti, sải bước ra ngoài, mua cho Thanh Ti cây kem ở quầy bán quà vặt trước cổng trường.
"Hôm nay mẹ không được khỏe, về đến nhà Thanh Ti phải nghe lời biết chưa?"
Thanh Ti nghe xong không muốn ăn kem nữa: "Mẹ làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"
Du Dực do dự: "Cũng không nghiêm trọng, là… bụng hơi đau một chút."
Thanh Ti nghe xong sốt ruột: "Vậy chú, chú lái nhanh một chút, chúng ta mau trở về, trước kia mỗi tháng mẹ đều đau bụng vài ngày, hơn nữa cực kỳ đau..."
Thanh Ti không hiểu đó là đau bụng kinh, thế nhưng nó biết rõ, mỗi tháng mẹ đều có hai ngày đau đến không thể cử động.
Thanh Ti trưởng thành sớm, lúc trước mỗi lần đến thời điểm này, nó đều giúp Nhiếp Thu Sính làm việc nhà, để cho cô có thể bớt bận bịu một chút.
Du Dực xoa xoa đầu Thanh Ti, "Được, chúng ta mau trở về nhà thôi..."
...
Vừa mở cửa, Thanh Ti liền lao vào phòng.
Hai người vừa vào cửa đã ngửi thấy ngay mùi thức ăn xông vào mũi.
Sắc mặt Du Dực ngay lúc ấy liền không tốt, chân dài bước vội qua, chớp mắt liền tiến vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy Nhiếp Thu Sính đang bận rộn bên bếp, sắc mặt cô vẫn chưa tốt, hơi tái nhợt.
Nhiếp Thu Sính nghe thấy tiếng động, quay người nhìn thấy Du Dực đứng ở cửa phòng bếp.
"Hai người về à, mau vào ăn cơm đi..."
Sắc mặt Du Dực âm trầm, đảo mắt đi đến trước mặt Nhiếp Thu Sính: "Không phải anh đã nói, chờ anh trở về nấu cơm, tại sao em lại dậy rồi?"
Trước lúc anh đi đón Thanh Ti, đã dặn Nhiếp Thu Sính, bảo cô nằm nghỉ, không nên cử động, cơm trưa chờ anh về sẽ làm tiếp.
Nhiếp Thu Sinh lúc ấy cũng đồng ý, nhưng kết quả anh về nhà liền nhìn thấy cô vẫn còn trong phòng bếp.
Mặt Du Dực sa sầm xuống, trong ánh mắt đều là giận dữ, Nhiếp Thu Sính bị Du Dực dọa sợ tới mức muốn lui về sau, đằng sau cô là bếp, nồi canh trên bếp vẫn đang sôi sùng sục.
Du Dực lập tức vươn tay, ôm lấy eo của cô, kéo cô về phía mình.
Nhiếp Thu Sính không khống chế được, đầu liền đụng vào trong lồng ngực của anh, mũi vừa vặn chạm vào ngực anh, khiến cô lập tức cảm thấy đau nhói lên.
Nhiếp Thu Sính ôm mũi, hai mắt đỏ ửng, cô nhỏ giọng nói: "Em... thấy bụng không đau lắm, nên mới..."
Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên tay cô bị anh túm lấy.
Mặt Du Dực lạnh lùng: "Tay lạnh thế này, còn nói không sao, lúc đi anh nói gì với em, em quên hết rồi à? Lại còn dùng nước lạnh rửa rau?"
Nhiếp Thu Sính bị anh nói cũng không dám phản bác, ấp úng nói: "Đâu có..."
Du Dực nghiêm mặt, cầm chặt tay của cô không buông, giận dữ nói: "Còn không, sao em còn không nghe lời bằng Thanh Ti vậy?"
"Em thật sự cảm thấy em không sao rồi mà..." Nhiếp Thu Sính muốn di chuyển về phía sau, nhưng eo lại bị Du Dực giữ lấy, động đậy một chút cũng khó khăn, thân thể của cô như dán vào ngực anh, Nhiếp Thu Sính xấu hổ như muốn bốc cháy.
"Còn cãi?" Du Dực gằn giọng, thanh âm trầm thấp, làm cho người ta nghe thấy đều cảm thấy lỗ tai run lên.
"..."
"Anh thấy có vẻ em quên hết lời bác sĩ dặn rồi."
Du Dực thực sự tức giận, quá không nghe lời, nếu như không phải thân thể cô hiện không thoải mái thì anh thật sự muốn đánh vào mông cô.
Nửa thân trên của Nhiếp Thu Sính ngửa ra phía sau muốn lui ra sau một chút, trên người Du Dực quá nóng.
Ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn bên cạnh mà không dám nhìn Du Dực: "Em cảm thấy bây giờ trời nóng, có lẽ...không có việc gì..."