Chương 105: Ngang nhiên chiếm tiện nghi

Anh ấy sao có thể... sao có thể làm chuyện này với cô, lại còn đánh... đánh vào mông cô.
Cô cũng không phải trẻ con, sao có thể làm vậy với cô chứ?
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Du Dực, cả người đều choáng váng, "Anh... anh..."


Sắc mặt Du Dực nghiêm túc, đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn, tựa như chuyện vừa rồi hoàn toàn không phải do anh làm.
Du Dực thoáng liếc cô một cái: "Đã nói rồi, đừng có lộn xộn, ngã một cái thì biết làm sao?"


Mặt Nhiếp Thu Sính đỏ tới tận mang tai, cô cảm thấy Du Dực hoàn toàn không giống với lúc ban đầu, hồi mới quen anh rất có quy củ lễ phép, cả người đều giống như đóa hoa ngạo nghễ mọc trên núi cao, hôm nay... sao lại như vậy?


Cô lại liếc nhìn Du Dực, khuôn mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nhìn gương mặt này, trông thế nào cũng không giống người làm ra loại chuyện đó.
Làm Nhiếp Thu Sính cứ cảm thấy không biết có phải vừa rồi cô... nghĩ sai rồi không?
Du Dực thả Nhiếp Thu Sính xuống: "Ăn cơm đi."
"Nhưng em còn chưa có rửa tay mà."


Du Dực quay người vào toilet cầm một cái khăn ấm cho Nhiếp Thu Sính: "Lau đi."
Nhiếp Thu Sính cắn cắn môi, nhận lấy khăn lau tay, bụng của cô chỉ có đau một chút mà thôi, cũng không phải tàn phế, sao anh ấy lại...


Có điều, cô cũng hiểu là do Du Dực quá quan tâm cô thôi, cô cũng chưa từng được người nào quan tâm như thế, trong lòng vừa cảm động lại vừa có chút không thích ứng.
Thanh Ti chạy đến phòng bếp cầm đũa ra, bày lên bàn.
"Mẹ, ăn cơm thôi."


available on google playdownload on app store


Nhiếp Thu Sính vừa nghĩ tới toàn bộ quá trình vừa rồi đều bị con gái nhìn thấy, càng cảm thấy không còn mặt mũi nhìn nó, đỏ mặt nói: "Ừ, ăn cơm thôi."


Du Dực trước tiên gắp một miếng bụng cá cho Thanh Ti, gỡ hết xương rồi đặt vào bát Thanh Ti: "Thanh Ti, ăn nhiều vào cho béo lên một chút, buổi tối chú sẽ mua đùi gà cho con."
Thanh Ti gật đầu: "Vâng."


Du Dực lại gắp một miếng cá cho Nhiếp Thu Sính, gỡ hết xương cá rồi mới bỏ vào bát cô: "Đừng có lần nào cũng ăn ít như thế."
Nhiếp Thu Sính sững sờ, nhìn miếng cá trong bát, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống.


Từ lúc cô bắt đầu ghi nhớ được mọi chuyện đến giờ, đều không trải qua được những ngày tốt lành, hồi còn nhỏ, ba mẹ đều rất tốt với cô, thế nhưng nhà lại quá nghèo, còn sau khi kết hôn thì cô thậm chí không muốn nhớ lại nữa.


Những ngày qua rời khỏi Yến gia, đây thật sự là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong đời cô kể từ lúc sinh ra, không phải làm việc tay chân vất vả, không cần lo lắng ngày mai ăn gì, buổi tối không cần sợ hãi sẽ có người đàn ông khác làm loạn phá cửa mà vào, cô thật sự cảm thấy mình đã tới thiên đường.


Cô biết rõ có được những ngày như bây giờ đều là Du Dực cho, nên mỗi một ngày đều rất quý trọng.
Thế nhưng... Du Dực quá tốt với cô, ngay cả xương cá cũng nhặt giúp, chuyện như vậy chỉ có anh sẽ làm, anh cũng là người đàn ông đầu tiên gắp thức ăn cho cô.


Nhiếp Thu Sính vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân, cô là người sắp ly hôn, còn mang theo một đứa bé, là cô gái bị hủy mất nửa đời người rồi, người như cô nhất định sẽ không xứng với Du Dực, chắc chắn anh cũng sẽ không thích mình, người ta giúp cô cũng chì vì thấy cô đáng thương mà thôi.


Nhưng, có phải Du Dực quá tốt với cô rồi không?
Việc anh làm, đôi khi lại khiến cô có ảo giác rằng anh có tình ý với cô.
"Nghĩ gì thế, còn không ăn cơm đi."
Tiếng của Du Dực vang lên bên tai, Nhiếp Thu Sính hồi thần lại, ngẩng đầu mỉm cười: "Không có gì, anh cũng ăn đi, Thanh Ti, nếm thử canh cá ba nấu đi."


Nhiếp Thu Sính cầm lấy bát của Thanh Ti múc thêm một bát canh cá hấp trắng như sữa.
"Cảm ơn mẹ..."






Truyện liên quan