Chương 92: Yến Thanh Ti, cô đúng là đồ Vô liêm sỉ

Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ lắc đầu, trông là biết người này căn bản không nghe lời anh nói vào tai rồi.
Bác sĩ truyền nước cho Yến Thanh Ti, sau đó viết đơn thuốc, bảo y tá tiêm thuốc cho cô, Tiểu Từ cầm bình nước truyền, đỡ Yến Thanh Ti ra ngoài hành lang ngồi.


Nước truyền chảy chậm, sau khi truyền hết nước trong bình thì cũng đã hơn một tiếng sau, Yến Thanh Ti cuối cùng cũng cảm thấy dạ dày của cô đỡ hơn nhiều.
Trong một tiếng đồng hồ này, tâm trí cô chỉ hiện lên gương mặt của Nhạc Thính Phong.
Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ta như vậy.


Dù cho Nhạc Thính Phong là người mà cô không thể chọc vào, cô cũng sẽ xông lên, dù sao cô cũng chẳng còn gì để mất thì sao phải sợ chứ.
Điều mà Yến Thanh Ti biết rõ nhất chính là cô sẽ cô đơn cả đời này.


Tiểu Từ thấy nước trong bình truyền sắp hết, vội nói: "Sắp truyền xong rồi, để em đi gọi y tá tới rút......"
Cậu còn chưa nói xong, đã thấy Yến Thanh Ti tự rút đầu kim đang được cắm cố định trên mu bàn tay của cô ra, tự... nhổ ra nên vết kim đâm trên mu bàn tay cô vẫn có chút máu chảy ra ngoài.


Tiểu Từ hét lên: "CHỊ!"
Yến Thanh Ti đứng dậy: "Đi thôi."
Tiểu Từ nuốt nước bọt: "Vâng....... vâng........"
Tiểu Từ nhanh chóng rút ra hai chiếc khăn giấy đưa cho Yến Thanh Ti: "Chị, lau vết máu đi kìa."


Yến Thanh Ti ấn bừa lên vết truyền, tờ giấy lập tức ướt sũng, Tiểu Từ nhìn thôi cũng thấy đau, nhưng trên mặt Yến Thanh Ti lại chẳng có biểu hiện gì cả.
Yến Thanh Ti ném giấy vào thùng rác, lấy khẩu trang ra đeo, chưa đi được mấy bước....
"Yến Thanh Ti........"


available on google playdownload on app store


Yến Thanh Ti nghe thấy có tiếng người gọi phía sau, cô quay lại thì thấy người phía sau đang cười.
"Trùng hợp quá, không ngờ ở đây mà cũng có thể gặp được anh rể..... Ờ, tôi nhớ ra rồi, anh tới thăm Tiết Tranh hả, vị tiểu tình nhân kia của anh thế nào rồi, mặt vẫn ổn chứ."


Xem ra, Lạc Cẩm Xuyên có vẻ vẫn ổn, không ốm đau gì, tuần trước Tiết Tranh bị Yến Minh Châu đánh cho nhập viện, dù gì Lạc Cẩm Xuyên cũng phải tới thăm là đúng rồi?


Lạc Cẩm Xuyên bước chậm tới trước mặt Yến Thanh Ti: "Tấm ảnh lần đó là do cô cố tình bảo người khác chụp, sau đó đưa cho Minh Châu muốn để cô ta hiểu lầm người trong bức ảnh là Tiết Tranh đúng không? Đây đều là kế sách tỉ mỉ của cô cả, phải không Yến Thanh Ti?


Lạc Cẩm Xuyên rất bình tĩnh, Yến Thanh Ti đánh giá anh ta một hồi, mấy ngày này, Tiết Tranh nhập viện, Yến Minh Châu chắc cũng phải làm ầm lên với anh ta mới đúng, thật không ngờ, có vẻ như anh ta lại chẳng sao cả, quả nhiên là anh ta chẳng có tình cảm gì với Yến Minh Châu hết.
Người đàn ông này, cũng chẳng ra gì.


Có điều, cũng đáng đời Yến Minh Châu thôi, ai bảo cô ta có mắt như mù chứ.
Yến Thanh Ti cũng không định giấu giếm, nhận luôn: "Phải, là tôi, là tôi chụp đấy, thì sao nào, có phải tôi chụp anh rể đẹp trai tới mê người rồi không?"


Lạc Cẩm Xuyên nghe xong cũng không tức giận, ngược lại càng thấy húng thú hơn, "Cô không sợ tôi nói với nhà họ Yến rằng cô đã trở về rồi sao?"


Yến Thanh Ti chìa tay làm động tác mời: "Tùy anh thôi, anh cứ bảo với họ người trên tấm hình là tôi, để họ biết thằng con rể tương lai nhà họ vừa ngủ bên cạnh con gái họ, vừa quyến rũ cô em vợ, nếu anh không thấy mất mặt, tôi cũng không ngăn cản anh đâu."


Lạc Cẩm Xuyên tuy không thích Yến Minh Châu, nhưng người như hắn, mặt mũi rất quan trọng.
Nếu không phải nắm được điểm yếu này, Yến Thanh Ti chắc cũng không dám to gan trước mặt Lạc Cẩm Xuyên như vậy.


Lạc Cẩm Xuyên thấy dáng vẻ lưu manh của Yến Thanh Ti, bỗng nhớ lại hình bóng cô ba năm trước, khi hắn tiễn cô ra sân bay.
Lạc Cẩm Xuyên cười, khóe mắt mang theo một tia ác độc: "Cô vẫn vô liêm sỉ y hệt như ba năm trước.”






Truyện liên quan