Chương 105: Chú à, tôi không hại chú
Hứa Thiến Hi bị tát đến sưng phù cả mặt, khóe miệng bị rách, trong miệng đều là máu, răng đều ê ẩm.
Sau khi quay xong, cô ta căm hận trừng mắt Yến Thanh Ti: "Mày chờ đấy..."
Hứa Thiến Hi muốn nói mấy câu đe dọa, nhưng mới nói được vài từ đã đau chảy nước mắt.
Hứa Thiến Hi vội vàng theo người quản lí đi bệnh viện, sợ bị hủy dung.
Đạo diễn Phùng có ấn tượng không tốt đối với Hứa Thiến Hi, thế nên biết rõ Yến Thanh Ti cố ý đánh Hứa Thiến Hi, ông ta cũng làm như không biết vẫn tiếp tục quay, giới giải trí xưa nay vốn là như thế.
Tiểu Từ đưa nước ấm cho Yến Thanh Ti: "Chị Thanh Ti, chị vẫn ổn chứ?"
Yến Thanh Ti xua xua tay: "Vẫn ổn, chỉ là tê tay thôi."
Tiểu Từ nuốt nuốt nước bọt: "Chị chất lắm."
Yến Thanh Ti xoa xoa tay trái.
Chuyện này vẫn chưa xong đâu, mọi sự mới chỉ là bắt đầu thôi.
Đoàn phim, chính là một chiến trường thu nhỏ, muốn là người chiến thắng đâu có dễ dàng đến vậy.
Hứa Thiến Hi.... thì tính cái gì!
.....................
Phân cảnh buổi tối của Yến Thanh Ti là diễn cùng nhân vật đóng hoàng đế - minh tinh điện ảnh Tần Cảnh Chi, anh ta năm nay ba mươi sáu tuổi, trước đây chỉ hoạt động trên màn ảnh lớn, mấy năm nay mới quay lại màn ảnh nhỏ.
Tuấn Cảnh Chi là một người đàn ông vô cùng anh tuấn nho nhã, từng đạt được nhiều giải thưởng quốc tế về diễn xuất, được xưng là Tần ảnh đế.
Nghe nói người này có bối cảnh vô cùng lớn, gia nhập làng giải trí hơn mười năm, đám chó săn ra sức bới móc hậu đài của anh ta, nhưng đều không có kết quả.
Fan của anh ta có lưu truyền một câu: "Mười dặm gió xuân đường Dương Châu*, không bằng được ngủ với Tần Cảnh Chi!
*Trích từ bài thơ Tặng Biệt của Đỗ Mục, nguyên văn "Xuân phong thập lý Dương Châu lộ, Quyển thượng châu liêm tổng bất như" - mười dặm Dương Châu phồn hoa cũng bằng khuôn mặt để lộ sau tấm rèm châu của nàng.
Tần Cảnh Chi đối với ai cũng rất lịch sự, nói chuyện thì nhã nhặn, bất cứ ai khi nhắc đến vị Tần Cảnh Chi này đều nói: Thầy Tần* là ngôi sao nhã nhặn nhất mà tôi từng gặp qua, là người vô cùng tốt.
*Trong xã hội hiện đại Trung Quốc, khi một người có kinh nhiệm lâu năm hay thành tựu xuất sắc sẽ được mọi người tôn kính gọi là thầy. Đặc biệt là trong làng giải trí, ví dụ MC Hà Cảnh, được mọi người gọi thân mật là thầy Hà.
Nhưng Yến Thanh Ti biết, những đàn ông như vậy, trong lòng lại rất lạnh lùng, nhìn thì cảm thấy anh ta đối với ai cũng tốt, nhưng thực tế, đối xử với ai cũng rất hời hợt.
Nếu không phải như vậy thì đoàn làm phim thành lập lâu như vậy rồi mà chẳng có ai thành công cùng anh ta nói chuyện quá năm phút.
Cảnh quay này là cảnh XXX, thực ra cũng chỉ là nói vài câu đường mật ngọt ngào, sau đó buông rèm, nằm xuống.
Hai người nằm ở trên giường, Tần Cảnh Chi bỗng dưng hỏi: "Cố ý?"
Giọng nói của Tần Cảnh Chi êm tau, anh ta đóng phim trước nay đều dùng âm thanh của chính mình, khi nói chuyện cũng giống như khi đọc lời thoại, êm tai đến nỗi khiến người ta chìm đắm vào trong đó.
Yến Thanh Ti biết anh ta đang hỏi chuyện gì, nhướng mày: "Đúng là cố ý, anh có ý kiến gì sao? Có ý kiến gì thì cứ nói."
Yến Thanh Ti không muốn ôm bắp đùi của Tần Cảnh Chi, bởi vì những người trông càng hòa nhã thì nội tâm lại càng lạnh nhạt, càng hời hợt.
Cho nên, Yến Thanh Ti cũng chẳng nghĩ tới việc gây ấn tượng tốt với anh ta làm gì.
Tần Cảnh Chi cười, anh thật không ngờ Yến Thanh Ti lại nói như vậy, cô ta cùng với những nữ diễn viên khác đúng là không giống nhau, kể cả những cô gái mà anh từng gặp qua nữa, hoàn toàn khác biệt.
Tần Cảnh Chi nói: "Cô gái, cứ như vậy không tốt lắm đâu, đàn ông thích những người phụ nữ mềm yếu."
Yến Thanh Ti ghét nhất là những người lớn tuổi cậy già lên mặt mà giở giọng khuyện bảo, họ sẽ khiến cô nhớ đến Yến Tùng Nam, Yến Thanh Ti xoay đầu lại, nhìn Tần Cảnh Chi: "Chú à, tôi tốt hay không tốt, chẳng liên quan gì đến chú, dù sao... cũng không hại gì đến chú, chú đừng có ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng."
Tần Cảnh Chi.....
Hừm, cái tiếng "chú" này nghe không thoải mái chút nào?
"Em với ai cũng hay xù lông như vậy à?"