Chương 116: Tin hay không, bây giờ tôi liền giết cô!
Yến Thanh Ti kéo Hứa Thiến Hi vào một phòng cất đạo cụ ở gần đó, ấn cô ta ngồi xuống ghế.
Hứa Thiến Hi sợ tới mức chân mềm cả ra: "Mày muốn làm cái gì?"
Yến Thanh Ti sờ sờ cổ: "Làm gì? Tôi lại không phải là đàn ông, đương nhiên không làm được cô được."
Gương mặt Hứa Thiến Hi bỗng nhiên đỏ lên: "Mày... mày... không biết xấu hổ."
Cả đời này đây là lần đầu tiên có người phụ nữ dám nói với cô ta những lời này, Hứa Thiến Hi thấy đôi mắt Yến Thanh Ti thật đáng sợ.
Yến Thanh Ti nắm lấy cằm Hứa Thiến Hi: "Hừm, không phải cô nói tất cả đàn ông đoàn phim đều đã ngủ với tôi sao, người phụ nữ như tôi, còn cần phải biết xấu hổ à?"
Hứa Thiến Hi run rẩy: "Mày đừng có làm bừa, tao... tao có người chống lưng đó..."
Yến Thanh Ti một tay vặn chặt tay Hứa Thiến Hi, tay còn lại thì nắm tóc cô ta giật mạnh, khiến cô ta đau đến phát khóc.
Yến Thanh Ti chậm rì rì nói: "Yên tâm, cô sẽ không đợi được chỗ dựa của cô tới đâu... có muốn thử mùi vị bị phụ nữ cưỡng hϊế͙p͙ không? Hôm nay tôi sẽ cho cô nếm thử?"
"Yến Thanh Ti.... mày là cái thá gì, con chó cái này, mày cứ chờ đấy, mày mà dám làm gì tao, tao sẽ cho mày ch.ết như thế nào cũng không biết..." Hứa Thiến Hi sợ tới mức hoa dung thất sắc, thanh âm chói tai.
Phách......
Một cái bạt tai của Yến Thanh Ti lại giáng xuống, cô ta bị đánh cho sưng cả má, khóe miệng bị rách, trong miệng toàn là mùi máu.
Hứa Thiến Hi sợ tới mức khóc thút thít.
Gương mặt Yến Thanh Ti triệt để trầm xuống: " Hứa Thiến Hi, mẹ mày, đừng có chơi với tao, cũng đừng nghĩ tới chuyện uy hϊế͙p͙ tao, bao nhiêu năm qua Yến Thanh Ti tao chưa từng sợ ai, muốn đấu với tao, mày có tin tao giết mày luôn tại đây không."
Yến Thanh Ti nhìn Hứa Thiến Hi một cách khinh bỉ: "Con chó cái như mày, bà động vào còn sợ bẩn tay, mày thực sự nghĩ tao không biết, tối nào mày cũng chạy vào phòng phó đạo diễn làm cái gì sao? Bị người ta chơi chán rồi còn dám đứng trước mặt tao giả bộ thuần khiết?"
Yến Thanh Ti chưa bao giờ được dạy dỗ đàng hoàng, những thứ cô tiếp xúc, những thứ cô học được đều là những thứ ở dưới đáy xã hội, tối tăm nhất, xấu xa nhất, khốc liệt nhất, tàn bạo nhất.
Hứa Thiến Hi là loại hàng gì, cô vừa nhìn là nhận ra ngay.
Hứa Thiến Hi sợ tới mức lắp bắp: " Cô... cô... cô làm sao mà biết?"
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Bà đây còn biết còn nhiều hơn cô tưởng tượng, sau này, thật thà một chút cho tôi, bớt ra vẻ trước mắt tôi đi, nếu không tôi gặp cô một lần sẽ đánh một lần, có tin là tôi đánh nát cái miệng cô ra không...
Hứa Thiến Hiôm đầu khóc lóc: "Tôi không dám, không bao giờ dám nữa."
Yến Thanh Ti buông cô ta ra: "Đừng có nghĩ giở trò với tôi, người chống đối tôi một là ch.ết mất xác hai là ch.ết ở ven đường."
Hứa Thiến Hi trong lòng chỉ hận không thể băm Yến Thanh Ti thành trăm mảnh, nhưng mà xuất thân là một diễn viên nên trên mặt khóc lóc nức nở, bộ dạng vừa sợ sệt vừa đau khổ: "Tôi biết rồi, tôi thật sự không dám nữa, chị Thanh Ti, tha cho tôi đi, sau này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Yến Thanh Ti bĩu môi, đừng tưởng cô không biết cô ta đang tính toán gì, đúng là tự tìm đường ch.ết.
"Nhớ lấy lời cô nói, cút."
Hứa Thiến Hi ôm mặt, vừa bò vừa lăn ra ngoài.
Yến Thanh Ti chỉnh lại ống áo, chuẩn bị rời đi.
Kết quả là, người đang dựa lưng vào tường ở phía sau dãy quần áo đạo cụ liền bước ra.
Yến Thanh Ti nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên: "Ồ, Tần ảnh đế tại sao lại chạy đến cái nơi yên tĩnh này chơi trốn tìm?"
---
Nhạc Thính Phong: Lén gặp đàn ông sau lưng tôi? Đợi đấy, ông đây mài đao rồi đến!