Chương 136: Tôi bị oan mà, các người đã nhầm rồi

Mười hai giờ đêm khuya, Hứa Thiến Hi ngồi trong đồn cảnh sát của Cảnh Thành cuối cùng cũng tỉnh táo lại.


Bởi sự việc lần này kể ra thì cũng có hơi nghiêm trọng, Hứa Thiến Hi là một nghệ sĩ nổi tiếng, sự việc lần này phát sinh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh thành phố điện ảnh của Cảnh Thành, nên cảnh sát quyết định thẩm vấn suốt đêm.


Gương mặt của Hứa Thiến Hi vẫn còn đỏ ửng, cô ta vẫn đang đờ đẫn, vẫn chưa rõ ràng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ngây người ngơ ngác nhìn hai vị cảnh sát một nam một nữ đang ngồi trước mặt mình.
Bọn họn rất nghiêm túc, sau cùng thì vị nữ cảnh sát mở miệng hỏi: "Tên tuổi?"


Hứa Tiến Hi ngây ngô hỏi: " Sao....sao tôi lại ở đây?"
Trong đầu cô ta bây giờ là một mớ bòng bong, cô ta chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, đặc biệt là ở phía dưới, cực kì khó chịu.


Cô ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có hai cảnh sát đang ngồi trước mặt cô ta, tại sao cô ta.. lại bị còng tay?
Hứa Thiến Hi cố gắng hồi tưởng lại, những hình ảnh trước đó cứ mơ hồ mờ ảo.


Hứa Thiến Hi không phải là một đứa con gái đơn thuần, cả thân thể cô ta cũng thế, cô ta cũng đoán được đại khái là đã xảy ra chuyện gì, nhưng tại sao lại thế thì cô ta không nhớ nổi?
Cô ta bị xâm hại tại sao cô ta không nhớ gì cả?
Nữ cảnh sát vỗ bàn một cái: “Tên tuổi?”


available on google playdownload on app store


Hứa Thiến Hi run rẩy: “Hứa Thiến Hi…”
Vị cảnh sát còn lại lấy một cái chứng minh thư ra đối chiếu với gương mặt của Hứa Thiến Hi: “Đây có phải là cô không?”
Hứa Thiến Hi gật đầu: “Đúng…là tôi!”


Vị cảnh sát đó nói với nữ cảnh sát bên cạnh: “Ghi lại, tên thật là Hứa Mỹ Phượng.”
Hứa Thiến Hi thoáng chốc mặt mũi đã đỏ hồng, tên thật của cô ta vốn là Hứa Mỹ Phượng, nhưng đã bước vào làng giải trí ai lại dùng cái tên quê mùa như thế.


Quản lý của cô ta lấy cho cô ta một cái tên khác làm nghệ danh, nhưng công việc quá bận rộn, mà quê của Hứa Thiến Hi lại ở rất xa, cho nên không kịp đổi lại tên trên chứng minh thư và sổ hộ khẩu.


Viên nữ cảnh sát hỏi một câu: “Đã tên là Hứa Mỹ Phượng sao còn nói tên khác làm gì? Chúng tôi là cảnh sát chứ không phải là truyền thông.”
Cô ấy lại hỏi tiếp: “Bao nhiêu tuổi?”


Hứa Thiến Hi hốt hoảng: “24 tuổi, đồng chí cảnh sát, tôi…có thể hỏi…rốt cuộc tôi …đã phạm tội gì hay không?”
Viên cảnh sát nữ châm chọc: “Cô không biết à?”
Hứa Thiến Hi lắc đầu, cô ta thực sự chẳng biết gì cả.


Cô cảnh sát đọc một số điện thoại: “137xxxxxx, đây có phải là số điện thoại của cô không?”
Hứa Thiến Hi gật đầu: “Đúng…đó là số điện thoại của tôi.”
Cô cảnh sát ấy lại cầm một tờ rơi khiêu ɖâʍ đưa ra cho cô ta xem, số điện thoại in trên đó là của Hứa Thiến Hi.


“Vậy thì không sai, cô bị tình nghi tổ chức mua bán ɖâʍ, bị chúng tôi bắt quả tang tại trận.”


Trong nháy mắt mặt mũi Hứa Thiến Hi đã trắng bệch, cô ta hét lên thất thanh: “Bán…bán… tôi không có, tôi là một diễn viên, là một nghệ sĩ, tôi sao có thể làm ra những chuyện như thế này? Tôi đang nổi tiếng như thế, tôi đâu có bị điên?”


Nữ cảnh sát cười cười không nói, giới giải trí hỗn loạn như thế nào bọn họ không biết, nhưng từ trước đến nay Cảnh Thành này đã bắt không ít những nghệ sĩ mại ɖâʍ, hút chích ma tuý, đánh bạc rồi đấy.


Viên cảnh sát nữ nói: “Sa ngã không đáng sợ, cái đáng sợ chính là không biết hối cải, cô hãy mau chóng thành thật khai báo sự việc ngày hôm nay, để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.”


Hứa Thiến Hi kích động đến nỗi muốn đứng bật dậy, bởi còng tay bị khoá trên bàn nên cô ta không nhúc nhích được, cô ta gào thét như một con điên: “Tôi không làm gì, các người muốn tôi khai cái gì? Tôi chẳng biết gì hết, trong chuyện này nhất định có vấn đề, các người đã nhầm rồi.”






Truyện liên quan