Chương 139: Niềm vui của tôi được sinh ra trên nỗi đau khổ của cô ta
Trong vòng một tiếng ngắn ngủi, tất cả những tin đồn đều biến thành sự thật, công ty quản lí của Hứa Thiến Hi và đám fan của cô ta bị ăn một cái tát vào mặt.
Khi mọi truyền thông đến phỏng vấn người quản lí và công ty quản lý của Hứa Thiến Hi, đều có được một câu trả lời thế này ---- chúng tôi không thể nói gì cả.
Đương nhiên là không thể nói gì rồi, chuyện đã thành ra thế này rồi, quan hệ công chúng còn có tác dụng gì nữa.
Còn về cái ô dù của Hứa Thiến Hi, quản lí của cô ta gọi điện đến xin giúp đỡ.
Người ta chỉ đáp lại một câu thế này: “Tôi vốn bỏ tiền ra để chơi một bông hoa lan, không ngờ đó lại là một bông cứt lợn, tôi giết ch.ết cô ta còn chưa đủ, bảo tôi giúp cô ta?”
Những thứ này Yến Thanh Ti đều đã tính toán hết cả, kẻ có tiền chơi ngôi sao, chính là vì muốn dùng đồ tươi, hàng ngon, hơn nữa khoe ra còn rất có mặt mũi.
Nhưng đến lúc cái hào quang của ngôi sao đã tắt rồi, còn bị gièm pha quấn thân, đặc biệt là cái loại scandal này, ai muốn dính vào?
Yến Thanh Ti lướt một loạt, năm vị trí đầu trong top hot search của weibo đều bị Hứa Thiến Hi chiếm hết, cả cái mạng xã hôi, toàn là ảnh bất nhã đã được làm mờ của cô ta.
Mà những ngôi sao bình thường có quan hệ khá tốt với Hứa Thiến Hi, đều cùng lúc lên tiếng thanh minh rằng thực ra bọn họ không thân thiết gì với Hứa Thiến Hi cả, còn cái gì mà không rõ nữa, bọn họ sợ bị liên luỵ đến mà.
Những tin tức mang có sức công phá cao thế này căn bản chẳng cần ai ở đằng sau thúc đẩy, nó tự động lan truyền đi khắp nơi.
Thấy ‘nó’ hot như thế này, Yến Thanh Ti cũng yên tâm.
Sự cố gắng của tối qua đã thành công.
Đổ đầy xăng, Nhạc Thính Phong tiếp tục lái xe, “Hãm hại người ta có thể khiến tâm tình của em vui đến thế à?”
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Đương nhiên, tôi đạt được mục đích đương nhiên phải vui chứ, niềm vui của tôi sinh ra trên nỗi đau của người khác mà.”
Nhạc Thính Phong nhếch môi, không nói gì.
Mạng xã hội đã nổ tung rồi, nửa cái giới giải trí cũng chấn động, còn Yến Thanh Ti thì ngủ ngon lành trên xe của Nhạc Thính Phong.
……
Trời sáng, Nhạc Thính Phong lái xe cả đêm cuối cùng cũng tiến vào địa phận của Lạc Thành.
Bước sang tháng tư, ánh nắng buổi sớm của Lạc Thành rất đẹp, Yến Thanh Ti mở mắt, nhìn thấy dòng xe cộ tấp nập ở bên ngoài.
So với ba năm trước thành phố này càng phồn vinh hơn, xe cộ càng đông đúc hơn, các toà nhà càng cao hơn, nhưng đối với Yến Thanh Ti mà nói nơi này lại càng trống trải hoang vu hơn.
Trong lòng Yến Thanh Ti lạnh lẽo, cố gắng cảm nhận một lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy sự ấm áp ở cái thành phố này.
Nhạc Thính Phong đột ngột dừng xe lại bên đường: “Tôi đói rồi, đi mua cái gì ăn đã.”
Yến Thanh Ti không nhìn anh thuận miệng “ừ” một tiếng.
Nhạc Thính Phong bĩu môi xuống xe, cách đó không xa có một tiệm bán đồ ăn sáng, có khá nhiều người đang xếp hàng, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Nhạc Thính Phong đi đến đó cau mày nhìn đoàn người xếp hàng dài, có hơn chục người đang đứng, đời này anh chưa bao giờ đi xếp hàng cả.
Thân là một người có tiền, Nhạc Thính Phong nói với người đứng đằng trước annh: “Nói với những người đang xếp hàng đằng trước, ai nhường chỗ cho tôi, tôi cho người đó 100 tệ”
Một giây sau đám người đằng trước tự động nhường chỗ cho anh.
Nhạc Thính Phong hỏi nhân viên của cửa hàng bán đồ ăn sáng: “Có cháo gì tốt cho dạ dày không?”
Nhân viên lập tức nói: “Có chứ, cháo của chúng tôi đa phần đều tốt cho dạ dày, cẩu kỉ sơn tra, bí đỏ củ từ, đều là những món dưỡng vị kiện tì cả.”
Nhạc Thính Phong: “Cho tôi hai suất.”
Người nhân viên đó lại hỏi: “Ở đây còn có tiểu long bao và bánh bao thịt nữa, anh có muốn mua thêm không?”
Nhạc Thính Phong lấy thêm một ít bánh bao nữa, mua xong bữa sáng, anh thuận tay rút một tập tiền ra, chẳng cần biết là bao nhiêu, đưa thẳng cho người đứng đầu tiên: “Mọi người tự chia cho nhau nhé.”
Nói rồi, xách đồ anh đi luôn.
Trong những người đang xếp hàng có người rút điện thoại ra chụp một bức ảnh đăng lên weibo, kèm theo một dòng caption: Sáng sớm ra đường gặp thổ hào*, thổ hào thật đẹp trai.