Chương 32-2
Hàn mặc phong im lặng ngồi bên giường. Cảm giác nhói đau bất tận giày vò khiến hắn khó khăn. Điều duy nhất hắn chỉ có thể làm lúc này chính là ngồi nhìn trần bảo nhi đang nằm yên lặng trên giường. Dường như hàn mặc phong vẫn chưa hiểu được bản chất cứng đầu của cô. Nếu không phải đêm qua hắn có cuộc hẹn với một nghị sỹ quốc hội thì hắn đảm bảo sẽ không đi vội như thế, càng không để cô nghĩ rằng hắn ruồng rẫy cô. Bản thân hắn tin rằng cô không hề liên quan đến vụ việc kia, một giả thiết mà hắn tin chính là cô có thể vơ nhầm mà bỏ vào balo mình.
- cậu có ngồi kè kè bên cạnh cô ấy như thế thì người cũng không dậy được đâu.
Hoàng quân cau mày khó chịu.
- hàn mặc phong, cậu đúng là biết làm phiền người khác đúng lúc. Cậu có biết lúc cậu gọi là một giờ ba mươi phút sáng không! Lúc đó tớ đang ngủ đấy.
Lee sung nhanh chóng phàn nàn vì sự làm phiền của hàn mặc phong.
- vào phòng làm việc.
Hàn mặc phong một mực rời đi. Hai người kia cũng mau chóng đi theo. Hoàng quân và lee sung ngồi nhìn hàn tổng kia mà muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
- hàn mặc phong, tại sao cậu lại có thể kẻ chuyện vừa ngắn gọn vừa súc tích lại vừa hấp dẫn đến như thế. Chốt lại cho cậu một câu comment: tớ chẳng hiểu gì cả.
Nghe qua giống điệu cũng biết là lee thiếu mồm mép kia nói ra.
- nghĩa là theo xu hướng như cậu nói, mọi thứ đều đổ lên đầu cô ấy.
- hàn mặc phong, cậu dám nghi ngờ em gái tớ.
- gỡ hai từ em gái xuống.
Hàn mặc phong nhăn mặt.
- tớ sẽ cố gắng nhưng cậu phải cho tớ thời gian.
- thời gian của cậu ta là đến khi cậu im lặng mãi mãi.
Hoàng quân lập tức phản bác.
- hoàng quân, hãy đợi đấy.
- tớ toàn đợi cậu, có bao giờ cậu đợi tớ. Chúa rùa.
- cậu nghĩ sao?
Hàn mặc phong nhìn hoàng quân, người được xem là chính chắn, ít nhất là hơn lee sung.
- nếu theo lời cậu kể, tại sao cô ấy cho khám balo rồi lại không mặc dù biểu hiện của cô ấy là một điều chứng tỏ cô ấy không hề lấy. Một là cô ấy che giấu quá giỏi hai là cô ấy hoàn toàn bị vu oan.
- từ đã, hoàng quân, cậu dám không tin em gái tớ.
- gỡ xuống.
Hàn mặc phong thêm một lần nhắc nhở.
- vô hiệu hóa. Nếu em gái chính là nội gián thì hàn mặc phong đã sớm xuống mồ từ lâu. Chỉ cần một chút mưu mẹo nhỏ cũng đủ ra tay. Tại sao phải kỳ công như thế. Em gái ở gần cậu như thế thì mạng cậu e là đã sớm xuống địa ngục. Trần gia cũng không thích chơi trò dây dưa lâu dài như thế bao giờ. Cậu chết thì hàn gia chẳng khác gì rắn mất đầu, việc gì đối với trần gia mà nói cũng thuận buồm xuôi gió. Theo đó thì bọn họ chính xác là mong cậu chết sớm từng nào thì hay từng đó. Tại sao tớ lại có thể đưa ra những suy luận tuyệt vời như thế, chắc nghề tay trái của tớ chính là luật sư hoặc thần thám.
- chó khen chó lắm lông.
Hoàng quân tựa người vào ghế.
- hoàng quân, đêm qua có cô nàng nào không chịu lên giường với cậu sao?
- cậu đấy.
- tớ không có tâm trạng đùa.
Hàn mặc phong liếc nhìn hai kẻ đang thảnh thơi đùa giỡn kia.
- kết luận chính là cô ấy bị hãm hại. Vậy ai là người hãm hại cô ấy, mục đích là gì? Cô ấy có thù hận với ai? Nhưng rất người trong phòng đó không hề quen biết cô ấy cho tới tận ngày hôm nay.
- có kẻ giật dây phía sau- lee sung tiếp lời- hàn mặc phong, cậu đi đâu vậy.
- hai cậu có thể về.
Đối với hai người kia, hắn nghĩ họ có thể nghĩ ra một thứ gì đó khác hơn so với những gì hắn đã định hình từ trong đầu rất lâu. Nhưng lại không ngờ tới, họ cũng chỉ nghĩ được đến đó mà dừng lại. Thì vốn dĩ mọi việc là như thế. Trần bảo nhi một chút cũng không muốn tỉnh lại. Rõ ràng là như thế, tốt nhất là cứ như thế. Vì như thế hắn mới có thời gian bình tâm nghĩ về mối quan hệ của hai người, nghĩ về tình cảm của hắn giành cô . Tất cả là như thế nào. Trước tiên hắn cần làm như thế, cần biết cô đối với hắn quan trọng như thế nào. Hàn mặc phong hắn việc gì làm cũng chắc chắn, kể cả việc tình cảm càng thêm phải chắc chắn gấp trăm ngàn lần.