Chương 41-3: Sắp đến rồi
Một lát sau, Hàn Mặc Phong bước vào, ném thẳng vào người Trần Bảo Nhi mà ra lệnh rằng.
- Đeo vào.
Trần Bảo Nhi mở hộp. Những thứ trang sức này.
- Không cần cảm thán. Valentine không lẽ Hàn Mặc Phong này không thể tặng nổi cho em một chút như thế sao?
- Nhưng đồ hồi nãy của em.
- Vứt. Đồ của đàn ông khác, em dám nhận. Anh chưa hỏi tội em là đã quá may mắn. Không lẽ em muốn anh làm gì?
Hàn Mặc Phong nheo mày nhìn cô.
- Không dám.
Thấy cô vẫn không chịu đeo vào những thứ mình tặng kia, mặt hắn xuất hiện một vệt đen rõ lớn.
- Trần Bảo Nhi, em muốn tự đeo hay để anh đeo cho em.
- Đương nhiên là anh đeo cho em.
Hàn Mặc Phong phì cười. Rõ đúng là biết cách làm nũng người khác mà. Hàn Mặc Phong đem cơ thể cao quý kia quỳ dưới chân người đẹp vô danh Trần Bảo Nhi.
- Hài lòng chứ?
- Hàn Mặc Phong, anh nói xem em có hài lòng không?
- Dám không hài lòng.
Trần Bảo Nhi mỉm cười tủm tỉm. Rồi mới chợt nghĩ ra một điều gì đó mà không kìm được lên tiếng.
- Anh có phải đang ghen hay không?
- Ghen. Anh không có.
- Rõ ràng là anh đang ghen nên mới đọ quà với người ta. Anh xem anh chẳng có thành ý chút gì cả.
Trần Bảo Nhi mạnh mẽ phê bình.
- Trần Bảo Nhi, mắt nào em thấy anh không có thành ý. Anh quỳ dưới chân em là vinh hạnh mấy nghìn đời nhà em tu luyện mới được. Đừng đòi hỏi quá đáng. Bằng không người phải quỳ là em.
- Ồ. Hàn thiếu gia, anh mới như thế hóa ra tổ tông nhà em cầu phúc cho em từ thời vượn cổ nguyên thuỷ à. Lúc đó ăn còn chưa có, ngồi cầu nguyện chắc chắn chỉ có nhà anh.
- Em câm lại cho anh.
- Không.
- Không làm được thì để anh làm.
Hàn Mặc Phong lập tức dùng miệng chặn người. Phong cách thì không sai vào đâu được.
Sau ngày valentine, lớp trưởng Kin gương mẫu không biết vì tội lỗi gì mà ngay lập tức bị triệu tập lên phòng kỷ luật của nhà trường. Thật là tội nghiệp cho người ta. Trần Bảo Nhi cũng chỉ biết đứng nhìn. Cô là đầu sỏ cho việc ngày hôm nay nhưng kẻ châm pháo là hắn. Hàn Mặc Phong trong ghen tuông cũng dùng đến quyền lực của mình. Đáng khinh. Quá đáng khinh.
---
Trần Bảo Linh nhẹ nhàng gõ cửa.
- Anh. Em có chuyện muốn nói.
- Vào đi.
Căn phòng rất tối, tối còn hơn cả bầu trời bên ngoài kia. Chỉ duy nhất một ánh đèn bàn được bật sáng. Giống như một không gian khiến người ta vừa nhìn đã thấy ngay sự cô đơn của người chủ. Bên cửa sổ lớn. Một bóng lưng rất lớn, cao. Một người hoàn mỹ từ phía sau đang nhìn ra bên ngoài mà không biết đang nhìn về hướng nào.
- Anh?
- Tôi không phải anh cô.
Giọng nói kia vang lên như một lời nhắc nhở khó chịu.
- Hắn ta đang gần gũi với một cô gái. Phải làm như thế nào ?
- Một đứa con gái, cô không tự xử lý được sao? Kẻ sinh ra vốn không phải nữ hoàng thì đừng với cao. Cô cho dù cả đời này có cố gắng đến chết cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt trong xã hội này.
- Anh...
- Sao, tôi nói không đúng à. Trần tiểu thư.
- Em biết anh khúc mắc nhiều chuyện trong lòng. Em biết mình sai. Nhưng em chỉ mong một ngày anh có thể nhìn vào đứa em gái này.
- Không bao giờ vì cô không xứng đáng.
Trần Bảo Linh trầm mặc bước ra. Bao nhiêu năm. Đã là cả một phần cuộc đời rồi. Ai hiểu được cô khao khát mình có thể trở thành một nữ hoàng như thế nào. Người con trai phía trong xoay người, cầm khung ảnh trên bàn lên, nhìn như ngây dại.
- Sắp đến rồi.