Chương 42-1: Một lũ vô dụng
Trần Bảo Linh như càng đánh càng hăng, nếu không dùng thứ vũ lực quất vào người cô thì chỉ cần cô mở miệng sẽ tát, nếu không thì lại dùng nước. Trần Bảo Nhi nhìn hoàn cảnh hiện tại của mình thật giống những kiểu tr.a tấn của con gái đánh ghen như thế. Không lẽ cô ta xem ra ảo tưởng sức mạnh thái quá. Nhưng thú thực cô cũng không bao giờ nghĩ mình trong hoàn cảnh này lại kiên cường như thế. Không khóc lóc van xin tha thứ. Cô trong hoàn cảnh này thật sự muốn cho mình là anh hùng mặc dù cô ta đánh mình rất đau. Máu cô chảy nhiều thế kia, thật muốn ngất xỉu ngay, mà cũng sau đó thì Trần Bảo Nhi kiên cường bất khuất liền ngất xỉu.
- Thật tuyệt vời. Quyền lực là thứ vũ khí tối cao.
Trần Bảo Linh cười thỏa mãn nhìn Hoắc Vũ kia.
- Quyền lực là thứ vũ khí tối cao nhưng xem ra em vẫn chưa có thứ vũ khí kia. Yên tâm, anh sẽ nâng em lên làm nữ hoàng.
Bỗng có người chạy đến.
- Hàn... Mặc... Phong đã đến.
Chiếc roi da trên tay Trần Bảo Linh rơi xuống, gương mặt nhỏ tái mét, người không chủ động mà rung lên từng đợt. Hoắc Vũ bình tĩnh hơn cô ta, cầm tay Trần Bảo Linh đưa ra cửa sau.
Hàn Mặc Phong tức giận đạp tung cửa, nhanh chóng bước về phía trước. Chỉ thấy Trần Bảo Nhi tàn tạ đánh thương vô cùng mà lòng không khỏi nhói lên từng đợt đau.
Qua việc vừa xảy ra kia, Hàn Mặc Phong càng biết mình yêu Trần Bảo Nhi nhiều đến nhường nào. Kể cả việc ti tiện nhất cũng dám làm thì tình yêu của boss lạnh lùng quả là vô cùng to lớn. Hàn Mặc Phong lần đầu tiên trong đời tự tay thay quần áo cho người khác, nay lại là phụ nữ lại càng thêm kinh hồn người khác. Hắn đương nhiên không để kẻ khác nhìn thấy thân thể cô. Dù phụ nữ cũng không thể tin được. Thời nay đâu chỉ có nam đồng tính cơ chứ. Là nữ thì càng phải cảnh giác.
- Vết thương chi chít, đầu lại bị va đập. Hàn Mặc Phong, đây là kiểu tr.a tấn của Trần gia : độc ác và tàn nhẫn. Nhưng ra tay lại không đúng bản chất. Nhưng cậu hãy yên tâm, Hoàng Quân đảm bảo sẽ không để phu nhân của cậu trên người có một vết sẹo nào?
- Dám để?
- Nếu muốn chết- Hoàng Quân vỗ vai hắn- Cô ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi.
Hàn Mặc Phong im lặng rồi đẩy cửa bước vào. Rất yên tĩnh. Không ồn ào như khi trước. Chẳng phải lúc trước kia cũng yên tĩnh như vậy sao? Lúc chưa có cô bên cạnh. Nhưng giờ đây hắn thực sự chúa ghét sự yên tĩnh này. Hắn muốn ồn. Ồn vì có cô. Hàn Mặc Phong hận chính bản thân mình khi đẩy cô vào cuộc sống của hắn. Nếu hắn không thực sự có năng lực để tìm ra cô sớm thì không biết hậu quả sẽ kinh khủng như thế nào nữa. Trần gia không ngờ đã để ý con rể nhiều đến như thế. Có lần một thì ắt có lần hai. Người phụ nữ của hắn, hắn sẽ bảo vệ cô đến cùng.
Cốc...cốc...cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên đều đều, sau đó cũng chẳng đợi hồi âm mà tự động đẩy cửa vào. Trên tay Hoàng Quân là một khay thuốc.
- Hàn Mặc Phong, bác sỹ cần thăm khám cho bệnh nhân. Đề nghị người nhà ra ngoài.
- Đặt xuống. Ra ngoài.
- Sao? Cậu không tin tớ à. Thà Lee Sung cậu còn nên làm vậy?
- Là cậu thì tớ càng phải đề phòng ở mật độ cao. Lee Sung chưa là gì cả.
Hoàng Quân nín lặng mà ra ngoài. Âm mưu trong lòng đều đã tan vỡ, vội vã đặt thuốc xuống mà nhanh chóng rời đi trước khi tâm trạng của ai đó thật sự tồi tệ mà nảy sinh chết chóc.
- Thế nào? Tớ đã nói với cậu rồi. Động được vào một sợi tóc của Trần Bảo Nhi trừ phi Hàn Mặc Phong đã chết, mà có khi chết rồi không khéo cũng biến thành âm hồn mà bảo vệ người ta cũng nên.
Lee Sung nhàn nhã nâng ly càng phê lên.
- Đồ ích kỷ như cậu ta, bản thiếu gia tớ không chấp.
Hoàng Quân bực mình ngồi xuống.
- Là cậu ta không chấp cậu, nếu chấp cậu đảm bảo giờ này cậu khỏi ra khỏi phòng luôn.
Hàn Mặc Phong nhìn những chiếc hộp thủy tinh trên khay mà Hoàng Quân bác sỹ vừa mang đến, vốn dĩ Hàn tổng đã mù tịt về y học may lại vì ghen tuông mà không nỡ để người ta động vào nữ nhân của mình. Bây giờ thì gay to rồi không biết phải làm như thế nào nữa. Nhưng vì sự tự tôn của bản thân mà không thể hạ mình nhờ người ta giúp đỡ được. Tự túc là hạnh phúc.
Hàn Mặc Phong nâng người Trần Bảo Nhi cho tựa vào ngực mình. Nhìn tấm lưng đầy vết thương chưa đóng vảy mà đau hết cả lòng. Hàn Mặc Phong bất chợt rung lên lạ thường. Chẳng phải vì sợ hãi mà là vì cô. Sợ cô bị thương, sợ thấy cô đau đớn. Tại sao cô có thể chịu được. .