Chương 44: Cái tên của cô
Trần Bảo Nhi nằm gọn trong lòng Hàn Mặc Phong, hai mắt không dời khỏi chiếc nhẫn lấp lánh trên tay. Đến nỗi hắn cũng phải cau này.
- Em không hài lòng ở chỗ này hay sao?
- Không. Anh không cần phải tặng những thứ đắt đỏ như thế.
- Em không thích.
- Đương nhiên là thích. Nhưng mà vẫn cứ nghĩ mọi việc như một giấc mơ. Nếu tỉnh lại anh sẽ biến mất.
- Xin lỗi. Anh không thể biến mất được.
- Em không cần vật chất.
- Nhưng em rất cần tiền, đúng không?
Hàn Mặc Phong nhướm mày.
- Anh... Em chính xác là cần trái tim của anh.
- Thứ lỗi. Anh không thể cho em xem.
- Anh không cho em.
- Không cho.
- Đồ ích kỷ. Cút đi. Ngày mai em phải đi về trại trẻ lấy một số đồ.
- Nhớ về sớm.
Trại trẻ mồ côi. Không thay đổi là mấy. Những ký ức thật sự đau lòng vẫn còn hiện diện rất rõ, vô cùng rõ trong mắt cô hiện tại. Cô không quên, sẽ không quên những ngày tháng địa ngục và tăm tối của một tuổi thơ không tiếng cười. Gần hai mươi tuổi, cô quay lại đây với một con người khác. Để thoát khỏi nơi tối tăm đó, chính cô đã phải cố gắng vô cùng nhiều. Cố gắng như một kẻ điên vậy. Trần Bảo Nhi dừng lại, hướng mắt ra đám trẻ trên sân đang bắt nạt một đứa bé gái. Có giống cô khi đó không, cô còn thảm hại hơn nhiều. Trần Bảo Nhi tiến lại, đám trẻ thấy người đang đến gần liền chạy đi thật nhanh. Đứa bé gái nhìn cô rồi lại cúi đầu xuống, nhìn rồi lại cúi đầu.
- Chị thật xinh đẹp.
Cô khẽ cười.
- Bảo Nhi. Con đến rồi sao?
Tiếng gọi quen thuộc khiến lòng cô như có một dòng suối thật ấm áp chảy qua. Vô cùng dịu kỳ.
Người phụ nữ đứng tuổi với gương mặt hiền lành. Cô mỉm cười, gọi một tiếng.
- Mẹ.
Người phụ nữ trung hậu nhìn cô, ánh mắt mang chút xúc động nhìn vào bàn tay của cô. Chiếc nhẫn ánh lên dưới nắng vàng, màu của hạnh phúc. Trần Bảo Nhi như nhận ra sự đánh giá trong ánh mắt mẹ nuôi, thẹn thùng muốn giấu ngay lập tức. Dù gì cô hiện tại cũng chưa tròn hai mươi tuổi.
- Mẹ chúc con hạnh phúc.
- Con chưa có. Chưa hề có.
Trần Bảo Nhi xua tay như muốn phủ nhận ngay lập tức. Nhưng mà ánh mắt người kia thì quả thực khó mà che giấu được mất.
Mẹ nuôi cô không nói gì, trực tiếp đi đến tủ gỗ cũ kỹ, đem ra một chiếc hộp nhỏ trước mặt cô.
- Đây chính là bộ đồ con mặc lúc đến đây. Con đã không cho bất kỳ ai động vào, ta cũng không hề làm gì nói cho đến bây giờ.
- Con...
- Con có muốn biết vì sao con lại mang tên như thế?
- Không.
- Đó là cái tên sinh ra vốn đã thuộc về con.
Trần Bảo Nhi kinh ngạc nhìn mẹ nuôi kéo váy lên, lớp bên trong, rõ có ba chữ tên cô viết bằng máu đỏ thẫm.
Trần Bảo Nhi phút chốc im lặng. Trái tim quặn đau từng hồi. Cô chưa từng bị bỏ rơi. Chưa từng.
Trên con đường, phía hai bên đều là dốc đứng, cỏ lau mọc um sùm như nệm cỏ dày vô tận. Chẳng hiểu tại sao chân cô như bị cứng lại, mắt ngu ngơ nhìn xuống mặt đường. Cả người cũng từ từ mà ngồi xuống, sờ lên mặt xi măng xám bạc, miệng mấp máy.
- Mẹ à.
---
Hàn Mặc Phong ngồi trong văn phòng, tay không hiểu bất cẩn thế nào lại đánh rơi ly càfê. Hàn Mặc Phong vô cùng khó chịu đi vào phòng thay đồ. Chiếc áo vừa bị dính bẩn là áo của cô tặng hắn.
Chiều. Hắn về nhà nhưng một sự thật khiến hắn khá không vui chính là cô vẫn chưa về nhà, lại thêm một lần hắn thấy lo lắng. Hàn thiếu xuống nhà, tính đến trại trẻ thì đã thấy hai ông tướng xui xẻo chặn ngay ở cuối cầu thang. Hoàng Quân hướng thẳng hắn, trên tay một phong thư màu trắng đưa đến trước mặt hắn. Sắc mặt Hàn tổng đột nhiên trở nên vô cùng khó coi. Tiếp nhận phong thư khiêu chiến trắng trợn.
- Thư từ Trần gia. Cậu thấy sao.
Hàn Mặc Phong mở thư. Rõ ràng mặt giấy trắng tinh rộng lớn chỉ có vẻn vẹn ba chữ.
Trần Bảo Nhi.
Lee Sung và Hoàng Quân cũng thấy ba chữ đó rất rõ ràng. Thậm chí chẳng thiếu một nét nào cả. Người như run lên từng hồi vô thức nhìn tờ giấy bị vò nát trong tay hắn.