Chương 46-1: Hôn phu của tôi. em ngày càng hài hước
Cửa phòng cấp cứu.
Trần Uy ngồi trên ghế chờ, gương mặt bình tĩnh đến cực độ. Ngoài mặt vị trưởng lão kia vẫn xem như không có chuyện gì khiến người ngoài nhìn vào mà tưởng là Trần Bảo Nam chỉ hắt hơi sổ mũi mà được đưa vào cấp cứu chứa không phải là tai nạn giao thông nguy kịch như báo chí đưa tin.
- Ba.
Trần Bảo Nhi quỳ xuống trước mặt Trần Uy, gương mặt đầy nước, vẻ yếu đuối hiện rõ khi nỗi đau phá bỏ lớp băng dày đặc được cô cố xây dựng suốt ba năm qua.
Trần Uy nhìn Trần Bảo Nhi, mang một tha thuật sự thất vọng vô cùng. Trần Bảo Nhi đứng dậy, dùng tay lau nước mắt.
Ở một khoảng cách đó không xa mấy. Hàn Mặc Phong thực sự kinh ngạc với tốc độ thay đổi gương mặt nhanh siêu tốc của cô. Vài giây phút trước, bộ dạng yếu đuối khiến hắn đau như muốn chết song vài giây sau, gương mặt kia lại mất hết bi thương, một chút cũng không có, lẳng lặng và trầm tư ngồi xuống bên cạnh.
- Bảo Nam xảy ra chuyện, Trần gia hiện tại như rắn mất đầu. Bảo Nhi, ba năm qua ta thật sự đã chiều theo ý con một chút cũng không phản đối mọi thú thích của con. Nhưng bây giờ thì phải quay lại rồi, về ngồi lại vị trí của con.
- Nhưng...
- Ba năm qua, con không muốn học đại học danh tiếng, ta đồng ý. Làm việc tại Hàn gia, ta chấp thuận, nhưng bắt đầu từ giờ phút này con buộc phải trở thành tiểu thư của Trần gia, bắt đầu nắm giữ vận mệnh của con từ khi sinh ra. Từ mai đến công ty, thân phận của con cũng sẽ chính thức được công bố.
- Con hiểu.
- Chưa hết, từ ngày mai ngồi lên ghế tổng tài thay Bảo Nam. Ta tin con không phụ ta.
Trần Uy đứng dậy, hướng người rời đi, mặc cho Trần Bảo Nam có đang còn ở trong kia.
Trần Bảo Nhi nắm chặt tay, Trần Đông Phong ngồi bên cạnh, khẽ ôm lấy cô như che chở.
- Nếu em không làm được...
- Em làm được. Ba nói đúng, em chơi đủ rồi.
Trần Bảo Nhi đứng dậy, đi lại phía cửa đang đóng kia.
Cô thật sự muốn nhìn vào trong nhưng không thể. Cô muốn nhìn thấy Trần Bảo Nam.
Ba cô đã rời đi. Ông luôn như thế, ngoài mặt có thể không quan tâm, mà người ta vẫn hay nói ông có vẻ thương yêu con cái, dường như đối mặt với ông thấy ông thật sự quá vô tâm. Nhưng cô hiểu rõ, ông thật sự yêu thương con hơn bất cứ người bí nào trên đời này.
- Anh giúp em xử lý công việc trong ngày hôm nay được không. Ngày mai em sẽ trực tiếp xử lý.
- Còn em.
- Em chờ anh ấy ra.
Trần Đông Phong đặt một tay lên vai cô như an ủi rồi rời đi.
Trần Bảo Nhi vẫn đứng yên tại đó, vẫn đứng yên để chờ con người phía trong ra.
- Em hạnh phúc không?
- Anh mau đi xử lý công việc đi.
- Loạn luân vui chứa. Có thai với anh trai. Trần Bảo Nhi, em đang kể chuyện cười với tôi sao?
- Anh...
Trần Bảo Nhi quay người mới nhận ra người đàn ông phía sau là ai.
- Hôn phu của tôi. Em ngày càng hài hước.
- Nếu anh đã biết rồi. Phiền anh đi khỏi nơi này.
- Làm sao có thể. Anh vợ anh còn ở trong kia.
Hàn Mặc Phong mang chút châm biếm trong lời nói. Hắn cuối cùng thì vẫn mù quáng. Tại sao ngay từ đầu không nghĩ đến khả năng này chứ. Cô chính là tiểu thư cành vàng lá ngọc quả kim cương rễ hồng ngọc của Trần gia cơ chứ. Tên hai người kia cũng quá giống nhau. Hắn đúng là ngu si mà.
- Anh không có quyền nói như thế. Phiền anh cút.
Hàn Mặc Phong nhàn nhã ngồi xuống, trong bộ đồ bệnh nhân kia, hắn giống như hề. Bình thường hắn đương nhiên lúc nào cũng âu phục thẳng thớm đẹp đẽ của một tổng tài, nay lại mặc đồ bệnh viện vừa rẻ tiền lại vừa không hợp với dáng người kia thì rất chỉ là buồn cười. Dù sao hắn hình như cũng là lần đầu tiên mặc thứ trang phục này, trong lòng hắn thầm cảm tưởng với lần học hỏi đầu tiên này chính là giống như mặc váy phụ nữ, mà lại là phụ nữ béo tốt quá khổ.