Chương 47-1
Trần Bảo Nhi khẽ đạp chân một phát. Cô thì đương nhiên không chê sofa của phòng đặc biệt bệnh viện này chật hẹp, kém chất lượng mà là vì cô nằm ở một tư thế đúng là hơi khó coi nên khi duỗi chân thì sẽ không tránh khỏi việc va chạm với thành sofa kia. Hai ba phút sau tỉnh lại, Trần Bảo Nhi lật sấp người rồi ngẩng đầu lên y chang một đứa bé mấy tháng tuổi bắt đầu tập lật. Nhưng chiếu vào mắt cô chính là hình ảnh một Hàn thiếu đang nhíu chặt lông này nhìn thứ vô cùng quỷ dị.
Không sai. Hai mắt Trần Bảo Nhi cô không có nhìn lầm. Đúng là Hàn Mặc Phong đang cầm gói bánh cô ăn cách đây vài tiếng. Nực cười hơn khi đó lại là vỏ, vỏ mà cô đã vứt xuống sàn nhà từ lâu. Nhưng hiện tại thì hắn giống như đang suy nghĩ cái quái gì đó.
- Thứ này!
Hắn cất giọng.
- Thành phần dinh dưỡng quá nghèo nàn, chưa kể vô cùng rẻ tiền. Nhưng nếu em thật sự thích thì anh tất nhiên sẽ chiều.
Nói rồi, hắn vứt thẳng vài chục gói lên người cô.
- Trần Bảo Nhi, ăn xong nên dọn dẹp sạch sẽ. Bệnh viện chứ không phải là bãi rác để em tuỳ tiện xả rác.
- Hàn Mặc Phong. Anh từ lúc nãy đến bây giờ nghiên cứu thứ đồ ăn vặt này.
Trần Bảo Nhi ngây ngô đẩy gói bánh vừa bị tấp xuống mặt mình kia.
- Đương nhiên. Không lẽ em nghĩ tôi chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật sao? Thật ấu trĩ.
- Hả?
Trần Bảo Nhi ngạc nhiên nhìn hắn có chút uể oải tiến về giường.
- Anh không ngủ sao?
- Không!
- Anh... Lẽ nào.
- Đúng. Tôi ngồi đó suốt ba tiếng nhưng không phải nhìn em ngủ.
Hàn Mặc Phong ngồi tựa trên giường. Căn phòng trở nên u tối bởi những tấm rèm dày, che khuất ánh sáng bên ngoài và bên trong thì cũng không bật đèn. Quả thật là một không gian ảm đạm vô cùng. Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt thẳng lên gương mặt tuấn mỹ của Hàn Mặc Phong. Thứ ánh sáng duy nhất và cô độc kia phản chiếu ngũ quan cương nghị thêm chút ma quái.
Cô mường tượng mình thậm chí là có thể đọc được những từ hắn lên trong võng mạc hắn.
- Thông tin rất nhanh. Sức mạnh của cha em không hề nhỏ. Xoay bại thành thắng. Rất đáng học hỏi.
Trần Bảo Nhi đương nhiên biết hắn đang nói với cô chuyện gì, dù cho hắn nói cái kiểu không đầu không đuôi không ý nghĩa kia thì cô cũng đã quá quen rồi. Mà nói không chừng, cô hiện tại cũng có kiểu ăn nói kia.
Cha cô- Trần Uy đương nhiên cũng là chủ thối Trần gia ở thời điểm này đã lấy việc công khai thân phận con gái suốt mười mấy năm trời thất lạc để tạo ra một cơn sóng trong giới tài chính, khẳng định thế đứng vững như bàn thạch của Trần gia khi Trần Bảo Nam xảy ra tai nạn, bên cạnh là cũng để lấy được nhiều sự tin cậy hơn. Cuối cùng thì điều mà Trần Bảo Nhi muốn che dấu suốt thời gian qua cũng bị lộ ra.
Việc công khai cô tương đương với việc thách thức Hàn gia, tuyên chiến và đối đầu mà chiến binh kia không ai khác chính là cô.
Cô không thể phủ nhận việc cha mình là thế, muốn cô biết thực sự đau là thù, đâu là bạn. Ông biết rất rõ, rất rõ cô và hắn đã từng xảy ra chuyện gì. Hẳn nếu lúc đó Trần Bảo Nam không nhúng tay, giờ này hai người chắc hẳn hai người đã thành gia lập nghiệp. Nhưng đã nói số phận không cho phép thì cô và hắn cũng tan tác chim bay, kẻ bắc người nam, kẻ nước người lửa. Khó có chuyện sống hoà bình trừ phi một là Trần gia huỷ diệt hoặc Hàn gia biến mất. Và cô và hắn thì sẽ trơ mắt đứng nhìn hai gia tộc của mình bị hủy diệt. Trên vai họ sớm đã mang nặng trọng trách, cả đời khó mà rũ bỏ nổi.