Chương 12: Xóa sổ (2)
Tuyết Đan nhìn thấy anh mình đã bất tỉnh, cơn tức giận của cô đã đến đỉnh điểm, giọng cô trở nên lạnh lùng nhìn Đinh Phúc: đưa anh ấy vào bệnh viện, ở đây tôi lo được,cậu mau đi!.
Đinh Phúc nhận lệnh, anh gọi thêm hai người khiêng Lâm Nghiêm lên xe liền rời đi.
Tuyết Đan thấy xe đã rời khỏi, lúc này cô cầm lên cây súng thục vác lên vai, mắt ngắm nhắm về phía bọn kia bóp cò..Đùng..đùng, hai phát liên tục, một màu đỏ rực xé cả một bầu trời nơi đó, để cây súng qua một bên cho đàn em, cô rút từ hai bên hông ra hai cây súng, lớn tiếng ra lệnh: tiến vào trong!..Đoàng..đoàng..đoàng.
Theo sau đó là những tiếng súng nổ vang dội, Tuyết Đan ung dung đi vào, hai tay cầm súng bóp cò liên tục, những xác người đổ gục xuống liên tục vì mỗi khi cô ra tay bắn là trúng ngây điểm ch.ết, cô không hề để uổng phí một viên đạn nào, trong lúc tứ phía là đạn bay, mắt cô nhanh nhẹn vừa thấy một viên đạn lao đến vào người một đàn em của mình không do dự cô phóng tới xô ngã người đó, viên đạn gim vào trên lưng cô, Tuyết Đan khẻ châu nhẹ chân mày, đôi mắt lóe sáng cô nhắm đến tên vừa bắn mình..đoàng..kết liễu hắn, cả thân người hắn gục xuống không kịp chớp mắt, cô tiếp tục tiến lên như mình chưa từng bị trúng đạn vậy.
Cả đám đàn em nhìn cô cảm kích, lẫn lo lắng vì lão đại của họ đã bị thương, từ trước đến giờ chưa từng có ai mà làm lão đại bị thương được, vậy mà hôm nay vì cứu đàn em mà cô bị thương, lúc này Tuyết Đan nhìn sang những đàn em đang sững sờ nhìn mình, cô nghiêm giọng nói: sao còn không tiến vào, các người muốn bọn chúng giết ch.ết hết các người sao hả?.
_Mau kết thúc đi, ta phải vào bệnh viện xem nhị lão đại nữa, nghe cô nói cả đám liền tỉnh táo, tay cầm chắc súng hùng dũng đi lên phía trước, ý họ muốn che chắn cho lão đại.
Bên trong nhà máy cả đám như ong vỡ tổ kiếm đường tháo chạy, bọn chúng chạy ra lối cửa sau, nhưng chúng không ngờ lối thoát cuối cùng cũng đã bị bao vây, chúng không ngờ hôm nay là ngày cuối cùng bọn chúng sống trên cõi đời này.
Cuộc xóa sổ đã kết thúc Tuyết Đan giao lại hiện trường cho một số đàn em thu dọn, còn cô cùng Đồng Nhan,Ngọc Tuệ và Hy Doanh lên xe vào ngay bệnh viện, nhưng có một điều không ai ngờ trong số bọn kia còn một người sống xót, vì tên này ra ngoài mà đồ ăn và rượu cho đồng bọn, cũng nhờ vậy mà hắn thoát ch.ết, hắn liền trốn đi khi trở về nhìn thấy một màn thảm xác như vầy.
Vào đến bệnh viện Tuyết Đan chạy đến ngay phòng mổ, lúc này Đinh Phúc đang nóng ruột chờ bên ngoài, thấy lão đại và mọi người đến anh liền cuối đầu chào lão đại, cô liền hỏi: anh ấy thế nào rồi? Đinh Phúc cuối đầu liền đáp: đã vào đó hơn một tiếng nhưng vẫn chưa xong thưa lão đại.
Tuyết Đan quay sang Hy Doanh nhẹ nói: em vào đó đi! Ta chỉ tin vào em thôi, Hy Doanh gật đầu, chân liền mở cửa phòng mổ bước vào trong.
Thấy Hy Doanh bước vào các y tá vội cuối chào cô và chuẩn bị mọi thứ cho cô bắt tay vào phẫu thuật,vì đây là bệnh viện của Bạch Gia, nên với việc Hy Doanh là bác sĩ không ai mà không biết cả.
Thời gian trôi qua gần nửa tiếng sau ca mổ kết thúc, Hy Doanh mệt mỏi trán đầy mồ hôi bước ra khỏi phòng mổ, cô nhìn Tuyết Đan cười nhẹ liền nói: lão đại!tất cả đều tốt đẹp, anh ấy sẽ sớm tỉnh lại, vẫn đẹp trai và năng động như thường ngày thưa chị, Tuyết Đan khẻ gật đầu, miệng liền nói: cảm ơn em! Ta vào với anh ấy được chứ? Hy Doanh liền gật đầu.
Không nói thêm gì chân liền mở cửa bước vào bên trong, thay đồ đã tiệt khuẩn,đeo khẩu trang cẩn thận xong chân liền đi đến bên giường nhìn anh, cô nhìn sắc mặt nhợt nhạt của anh lòng cô chợt giận dữ, cũng tại anh cố chấp nên mới ra cớ sự, mà cũng vì anh bảo vệ cho cô nên mới thế, cô nhìn anh, cầm lên bàn tay của anh miệng cô lầm bầm nói:"anh thật là ngốc mà, tại sao lại làm như vậy chứ, ai cần anh bảo vệ,nếu mà anh sảy ra chuyện gì, thì em đây sao dám đối diện với papa chứ" đúng là đồ ngốc mà, anh mau sớm khỏe lại cho em đó, nói rồi cô cuối xuống hôn lên trán anh, liền quay lưng bước ra ngoài,cô bước đi được nửa đường, đầu bỗng dưng choáng váng, cô gượng lại, lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo, chân bước lẹ hơn đi ra ngoài cô muốn về nhà sẽ xử lý vết thương sau, cô ghét mùi bệnh viện nhất.
Lúc này từ phía hành lang hai nam nhân vội vàng đi đến, cũng vừa lúc Tuyết Đan vừa ra khỏi phòng mổ, Gia Khiêm nhanh đến trước mặt cô liền hỏi: Lâm Nghiêm anh ấy thế nào rồi em?.
Tuyết Đan nhìn anh khẻ nói: anh ấy vừa được phẫu thuật xong, đã tốt hơn rồi cảm ơn anh, Gia khiêm có hơi buồn bực vì cô không cho anh theo, nếu có anh thì đâu đến nỗi như vậy, Gia Khiêm nhìn Tuyết Đan dò xét hỏi: em không có bị thương ở đâu chứ, cô chột dạ liền lắc đầu lia lịa nói: em không có bị thương, đầu cô hiện giờ đang quay cuồng, nhưng cô cố gắng gượng, cô không muốn bọn họ lo lắng cho mình.
Gia Khiêm nhìn mặt cô có chút nhợt nhạt anh lo lắng lại hỏi lần nữa: em thật sự là không bị thương chứ? Tuyết Đan giọng nói iếu ớt đáp: thật sự là em không sao mà, nhưng lúc này đây cánh tay trái chợt rung rung,và những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền gạch trắng tinh đã tố cáo cô mất rồi, Gia Khiêm nhanh mắt đã nhìn thấy anh lo lắng nói lớn: Tuyết Đan! em đã bị thương mà còn cố giấu sao?
_Thật là tức ch.ết mà, hai cánh tay anh muốn ôm lấy cô,nhưng cô ngang bướng lắc đầu nói: em không có sao anh đi về đi, lời vừa dứt cùng lúc đó cả thân người của cô ngã xuống bất tỉnh, Gia Khiêm nhanh tay đã ôm được cô, anh hoảng hốt nói lớn:
_Mau lên cô ấy cần kiểm tr.a ngay,tất cả mọi người lúc này đều hết hồn, họ không biết lão đại bị thương, Hy Doanh lên tiếng nói: anh bế lão đại vào đây dùm tôi, dứt lời Gia Khiêm ôm Tuyết Đan chạy nhanh vào phòng mổ.