Chương 50: Rời Đi
* Tuyết Đan vừa khóc vừa hét lớn, Bạch Lâm Nghiêm nhìn một cảnh này trái tim anh co thắt đau đớn vì anh nhìn thấy Tuyết Đan rơi lệ, từ trước đến nay cô ngoại trừ lần đầu tiên được ba đón cô về biệt thự sau biến cố xảy ra tại gia đình, cô vừa ăn cơm vừa khóc vì nhớ người thân, cho đến hôm nay đã mười mấy năm trôi qua cô vẫn luôn che giấu cảm xúc đau khổ của mình bằng nét mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng hôm nay cũng vì chuyện gia đình, mà cũng là lỗi của anh nên Tuyết Đan mới bùng nổ cảm xúc đến như vậy, Lâm Nghiêm xót xa hai tay vương ra ôm chặt lấy người Tuyết Đan vào trong lòng mà giỗ dành.
" Tuyết Đan em đừng khóc nữa mà, anh hối hận lắm rồi, anh chỉ suy nghĩ đơn giản là muốn giúp em bớt đi nỗi đau buồn đã theo em bao lâu nay mà thôi, anh chỉ muốn em được sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng không ngờ lại làm cho em đau lòng đến như vậy, anh thật sự rất hối hận Tuyết Đan à ".
Tuyết Đan im lặng cô không còn khóc nữa, cô nhẹ dùng tay đẩy người Lâm Nghiêm cách xa mình, đưa tay vào túi áo khoác lấy ra điện thoại rồi bấm vào số đã được ghi nhớ, tiếng chuông điện thoại reo lên hai tiếng bên kia có người bắt máy.
Bạch Tuyết Đan nghiêm giọng nói " Đinh Phúc cậu chuẩn bị xe chờ tôi năm phút, gọi Ngọc Tuệ cùng đi".
Lâm Nghiêm nghe Tuyết Đan nói vậy anh liền lên tiếng hỏi cô.
" Em định đi đâu vậy? ".
Tuyết Đan liếc mắt nhìn sang Lâm Nghiêm cô không trả lời anh, ánh mắt cô nhìn anh có hơi chút luyến tiếc, nhưng cô cũng nhanh trở lại trạng thái lạnh lùng, cô quay lưng ra hướng cửa ý muốn rời đi, Lâm Nghiêm lo sợ nhanh chân đi đến ôm chặt lấy thân thể cô, anh đẩy cô vào sát tường môi anh nhanh chóng ngậm lấy môi cô mà hôn ngấu nghiến, Tuyết Đan vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, nhưng thật sự cô không nở làm bằng hết sức lực vì Tuyết Đan vẫn nhớ anh bị trọng thương chỉ mới vừa hồi phục vẫn chưa khỏi hẳn.
Lâm Nghiêm thấy cô vùng vẫy anh càng tức giận và nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, bàn tay anh cũng không còn nghiêm túc nữa, anh thật sự mấy hôm nay anh rất nhớ cô, cuộc hôn hít của hai người không dừng lại ở đó, Lâm Nghiêm nhanh chóng cởi ra y phục của hai người, anh nhanh chóng đưa vật cao ngạo của mình vào bên trong của Tuyết Đan mà ra sức luật động.
Tuyết Đan mặc dù đang rất giận anh nhưng đụng vào vấn đề này cô thực sự buông tay đầu hàng với anh, vì trong lòng của cô cũng rất nhớ anh, nên giây phút này cô cũng phải nín nhịn.
Trải qua gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng Lâm Nghiêm cũng lên đỉnh lần thứ ba, anh hạnh phúc bắn ra những mầm mống của mình vào bên trong của cô, anh rất mong muốn cô mang thai con của hai người, những giọt mồ hôi hạnh phúc của cả hai ướt cả trên chiếc ghế nệm, anh yêu thương ôm Tuyết Đan vào bên trong nhà vệ sinh để rửa, cũng may là phòng họp có nhà vệ sinh nên lúc này mới thuận tiện cho họ.
Sau khi tắm xong anh ôm chặt lấy cô vào lòng nằm trên một chiếc ghế nệm khác để nghỉ ngơi, nằm thêm khoảng hai mươi phút lúc này Lâm Nghiêm vì mệt nên đã ngủ rất say, Tuyết Đan nhẹ nhàng đứng lên, cô mặc vào quần áo chỉnh tề, cô nhìn vào gương mặt của anh một lúc rồi đi đến chỉnh lại nhiệt độ cho trong phòng ấm áp hơn để anh ngủ lúc này cô mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng họp.
Trước khi lên xe cô gọi cho Đồng Nhan và Trúc An vào trong phòng họp mà bảo vệ cho Lâm Nghiêm, bàn giao xong cô nhẹ nhàng lên xe rời khỏi tổng bộ đi về hướng nhà lấy ít đồ cần thiết, rồi lại lên xe đi về hướng đông của miền tây nước Anh. Tuyết Đan ánh mắt nhìn hai người đang ngồi kế bên mình, cô nhẹ giọng nói.
" Chưa có sự cho phép của tôi thì các người không được để lộ hành tung của tôi ra ngoài, kể cả Lâm Nghiêm hãy nhớ đó, còn về công việc Ngọc Tuệ em hãy nói với Hy Doanh hổ trợ cho anh tôi làm đi ".
" Dạ lão đại! "
Chiếc xe chở Tuyết Đan đi đến nơi cô muốn, lúc này cô bảo Đinh Phúc chạy vào một khách sạn năm sao cô muốn thuê phòng ở đây, Đinh Phúc nhanh chóng đưa xe vào bãi rồi cả ba đi vào bên trong khách sạn, Đinh Phúc đến quầy lễ tân đặt hai phòng VIP kế bên cạnh nhau, Tuyết Đan cũng bảo tính tiền trước vì cô muốn ở đến ba tháng, nếu thích cô sẽ ở thêm, Ngọc Tuệ vừa nghe Tuyết Đan nói xong cô giật mình vì quá bất ngờ, nhưng hai người cũng không dám nói gì chỉ lặng lẽ mà làm theo lời Tuyết Đan mà thôi.
Cả ba đi theo lễ tân lên lầu 2 nhận phòng, số phòng là 201, 202, Tuyết Đan ở phòng 202, còn cặp Đinh Phúc và Ngọc Tuệ thì ở phòng đầu để tiện mà bảo vệ lão đại của họ.
Tuyết Đan vào phòng cô mệt mỏi nằm lên giường tắt điện thoại di động, cô an ổn nhắm mắt ngủ, vừa chìm vào giấc ngủ thì những hình ảnh của vụ thảm sát lại hiện ra, cô thấy mẹ mình người đầy máu, đôi mắt mẹ vẫn nhìn về phía mình, trong khóe mắt của mẹ những giọt nước mắt không cam lòng rời xa con mình, giọt nước mắt bất lực cùng đau đớn, từng giọt, từng giọt mà chảy xuống, cách đó không xa thân thể ba của cô vẫn ôm chặt lấy em trai để che chở cho em, nhưng không thể vì bọn khốn đó đã bắn vào đầu em rồi, cô đau đớn cắn nát đôi môi đến chảy máu chỉ vì mẹ không muốn cô bị bọn kia phát hiện nên cô phải giữ im lặng, và khi bọn người đó rời đi xa cô thấy mình đã bò ra, bò đến bên thi thể của cha và mẹ cùng em trai mà gào thét đau khổ.
Cũng cùng lúc này Tuyết Đan thét lớn rồi giật mình ngồi bật dậy, cả người cô ướt đầy mồ hôi như vừa mới tắm xong.
Bên phòng hai người nghe thấy tiếng hét của lão đại, họ nhanh chóng chạy qua gõ mạnh cửa và gọi lớn.
" Tuyết Đan ơi, chị sảy ra chuyện gì vậy mau mở cửa ra đi chị Tuyết Đan! ".
Sau mấy tiếng gọi của hai người, cánh cửa phòng đã được mở ra, Tuyết Đan mệt mỏi nhìn hai người nói.
" Tôi không sao, chỉ là gặp phải ác mộng thôi, hai người về phòng nghỉ ngơi đi, khi nào đói chúng ta cùng đi ăn ".
Nói xong Tuyết Đan nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, hai người Đinh Phúc và Ngọc Tuệ cũng nhẹ bước trở lại phòng của họ.