Chương 53: Giải Cứu!
* Một tháng sau!
Trong một phòng họp tại nhà hàng " Dinrer by Heston Blumenthal" có chi nhánh tại miền đông nước Anh trong phòng tiệc họp Bạch Tuyết Đan cùng Đinh Phúc và Ngọc Tuệ đang cùng đối tác bàn về công việc sắp tới của hai công ty với mảng hợp tác là đá quý 💎, tổng tài của công ty đối tác là một người nam trung niên 32 tuổi, anh có tên là Carl người quốc tịch Anh, hiện vẫn chưa có gia đình, Tuyết Đan lúc này tay cầm ly rượu vang đỏ nâng lên cụng nhẹ vào ly của Carl cô nở nụ cười nhẹ giọng ngọt ngào nói.
" Chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ nhé anh Carl ".
Carl cũng rất vui anh cười tươi tắn với cô rồi liền uống cạn hết ly rượu, phục vụ nhanh chóng đi đến rót thêm rượu vào ly cho anh, Carl liền đi chung quanh mời mọi người có trong phòng.
Lúc này điện thoại của Ngọc Tuệ bất ngờ rung liên hồi, cô nhanh tay lấy ra điện thoại xem ai nhắn, vừa mở ra màn hình Ngọc Tuệ liền giật mình khi thấy hình ảnh của nhị lão đại đang bị trói, toàn thân cùng mặt mày đều là máu, bên dưới có dòng chữ ghi " em đưa cho lão đại xem ngay đi, nhị lão đại bị bắt cóc vào tối hôm qua tại quán bar KG, bọn chúng vừa gửi hình ảnh cho chúng ta đó ".
Đọc xong tin nhắn bàn tay Ngọc Tuệ hơi rung, thật sự cô không biết phản ứng của lão đại sẽ ra sao khi nhìn thấy hình này nữa, cô đi sang Đinh Phúc rồi đưa tin nhắn cho anh xem, Đinh Phúc liền trợn trừng đôi mắt, hai bàn tay nắm lại thành quyền để kìm hãm sự tức giận của mình lúc này, anh nhìn Ngọc Tuệ nói.
" Để anh sang nói với Tuyết Đan cho, anh biết là em lo cho em ấy, nhưng dù có lo lắng thì chúng ta cũng phải báo cho em ấy thôi ".
Ngọc Tuệ gật đầu với anh, cô quay lưng đi đến gần bên Tuyết Đan, Ngọc Tuệ ghé miệng nói nhỏ vào tai Tuyết Đan.
" Chị chúng ta vào nhà vệ sinh em có chuyện rất gấp cần báo ạ ".
Tuyết Đan gật đầu hai người liền bước đi vào nhà vệ sinh, Ngọc Tuệ đi kiểm tr.a hết các phòng xem còn có ai trong đây không, thấy tất cả các phòng đều trống cô mới nhẹ nhàng lấy ra điện thoại mở ra màn hình đưa tin nhắn vừa nhận được sang cho Tuyết Đan xem, cô nhỏ giọng nói.
" Chị tin này từ Đồng Nhan vừa gửi cho em, chị hãy bình tĩnh xem ạ ".
Tuyết Đan cầm lấy điện thoại cô bấm vào tấm hình trên tin nhắn, vừa nhìn vào tấm hình lúc này được phóng to ra cả người Tuyết Đan liền chao đảo, nét mặt cô từ hồng liền chuyển sang xanh mét, đôi mắt gần như ngấn lệ nhưng đã được cô kịp thời kìm chế lại không cho nó chảy ra ngoài, cô đọc xuống những dòng chữ của Đồng Nhan viết, trái tim cô lúc này như bị bóp nghẹt, hơi thở cô hơi khó khăn mệt nhọc, Tuyết Đan cơn giận dữ đang bốc cháy trên đỉnh đầu, cô hít thở một chút để ổn định tinh thần, giọng nói cô trở nên trầm xuống, hai hàm răng nghiến lại vì tức giận cô chậm rãi nói.
" Xong tiệc này trở về Bạch gia ngay, bây giờ thì đi ra tiếp tục dự tiệc đi, đừng để chuyện lọt ra ngoài ".
" Dạ em hiểu".
Tuyết Đan nói xong cô quay lưng bước đi, nhưng cơ thể cô lúc này hơi nghiêng ngả, Ngọc Tuệ liền nhanh tay đở lấy người lão đại cô lo lắng lên tiếng.
" Chị mệt rồi đi về khách sạn nghỉ ngơi thôi, em sẽ ra xin lỗi ông Carl một tiếng rồi đưa chị về nghỉ ".
Tuyết Đan liền lắc đầu phản đối cô từ từ nói.
" Chị không sao, chỉ hơi nhức đầu chút thôi, chị sẽ không uống rượu nữa là được, chúng ta phải tôn trọng đối tác chứ em, được rồi đi ra ngoài thôi ".
Ngọc Tuệ nghe lão đại nói vậy cô đành phải nghe theo, tính cách của lão đại xưa nay vẫn vậy, công tư phân minh, tôn trọng đối tác, chữ tính luôn làm đầu, cô nhẹ đưa tay nhàng diều lão đại đi ra bên ngoài.
Cuộc tiệc hợp cuối cùng cũng xong, mà xong sớm hơn dự tính vì Carl cũng mệt anh ta không uống được nhiều rượu. Đinh Phúc lúc này đang thu xếp tất cả đồ cho Ngọc Tuệ, còn Ngọc Tuệ thì thu xếp đồ cho lão đại, Tuyết Đan vẫn đứng yên bên cửa sổ ánh mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng đầu óc cô đang nhớ về hình ảnh trong điện thoại của Lâm Nghiêm cả người anh toàn là màu đỏ, cô không biết anh mặc áo màu gì nhưng lúc này chỉ thấy toàn màu đỏ mà thôi, gương mặt thì sưng úp, đôi mắt anh nhắm nghiền, cánh môi mềm của anh bây giờ đã dập nát, rách da, máu nơi đó vẫn còn đang chảy ra, càng nhớ trái tim cô gần như không thể thở được, cô xót xa khi anh bị như vậy, mặt dù cô là đang giận anh, nhưng tình yêu cô dành cho anh là không hề giảm, anh vừa lành vết thương lần trước bây giờ lại bị như vầy cô lo sợ anh sẽ chịu không nổi sẽ mất mạng, nghĩ đến đây cô tức giận nói lớn tiếng.
" Ngọc Tuệ em làm gì mà lâu vậy? ".
Ngọc Tuệ nghe cô nói lớn tiếng cô liền bị giật mình, cô nhìn qua lão đại nói.
" Dạ em đã xong rồi thưa chị "
Tuyết Đan nhìn qua Ngọc Tuệ cô không nói gì, liền quay lưng đi ra cửa, lúc này Đinh Phúc cũng vừa qua tới nơi, Tuyết Đan liếc mắt nhìn Đinh Phúc cô nhẹ nói.
" Về " nói xong cô liền bước đi về phía trước ra hướng thang máy, Ngọc Tuệ nhìn sang Đinh Phúc cả hai nhìn nhau liền thở dài, rồi nhanh đi theo lão đại vào trong thang máy đi xuống bên dưới.
Ngọc Tuệ bàn trả phòng xong cả ba người liền ra xe mà nhanh chạy về Bạch gia, ngồi trong xe Tuyết Đan im lặng một hồi lâu, cô bất ngờ lên tiếng nói với Ngọc Tuệ.
" Em gọi về thông báo cho tất cả anh em một tiếng nữa họp tại tổng bộ, gọi mấy đàn em hôm đó đi theo anh Lâm Nghiêm vào họp với tôi ".
" Dạ em đã rõ ".
Ra lệnh xong Tuyết Đan lại ngồi im lặng, nét mặt cô lạnh lùng, tỏ rõ sự tức giận của cô đã đạt đến giới hạn rồi như có thể giết người bất cứ lúc nào, Ngọc Tuệ nhìn mà rung rẫy cô suy nghĩ " thôi rồi không biết bọn kia là ai, có máu mặt thế nào, nhưng đã chọc giận lão đại đến như vầy, thì bọn này phải ch.ết thảm, máu tanh lại sắp đỗ rồi ".
Không bao lâu họ đã về đến trước cổng Bạch gia, các vệ sĩ nhanh chóng mở cổng và tất cả sắp hai hàng ngay ngắn để chào lão đại trở về, cô gật nhẹ đầu với anh em rồi bước nhanh vào biệt thự.
Trong phòng khách Bạch Lâm Vũ đang đi qua đi lại, cả người ông cũng rung lên vì tức giận quá độ, đứng gần đó là Đồng Nhan và Trúc An, hai người thấy Tuyết Đan bước vào cả hai liền cung kính cuối đầu chào.
" Lão đại chị đã về "
Lâm Vũ vừa thấy Tuyết Đan ông liền đi đến ôm cô vào lòng, giọng ông nghèn nghẹn nói.
" Con khỏe không? Lâm Nghiêm nó".
Nói đến đây Lâm Vũ không nói được vì xúc động, Tuyết Đan ôm ông, cô liền lên tiếng động viên ba mình.
" Ba cứ an tâm tối nay con sẽ đi cứu anh ấy, ba về phòng nghỉ ngơi đi ba, con nhìn ba ốm hơn trước rồi đó ".
Lâm Vũ ôm con gái giọng nhẹ nói.
" Con cứ điều người bên ba đi cùng con, con nhớ phải tự lo cho an toàn của mình nữa, ba muốn hai đứa con bình an trở về nhà ".
" Dạ con hứa với ba mà ".
" Ừ vậy ba về phòng chờ tin của các con ".
Nói xong Lâm Vũ bước đi về phòng mình, Tuyết Đan lúc này nhìn sang Trúc An nói, em đã định vị được anh ấy hiện bị nhốt ở đâu chưa, theo tín hiệu của con chíp định vị được cài trên người của anh ấy đấy ".
" Dạ đã tìm ra, ở miền tây nước Anh hướng ngoại ô, nơi đó là một kho bãi bị bỏ trống đã lâu ".
Tuyết Đan nhìn Đồng Nhan hỏi.
" Tụi nó đòi hỏi gì?"
" Dạ chúng bảo ta phải nhường lại những mối giao dịch vũ khí của chúng ta đang có cho chúng thì chúng mới thả người ".
Vừa nghe xong Tuyết Đan liền cười lớn " ha.....ha.....ha.....ha, bọn này có lá gan cũng lớn lắm, dám ra tay bắt người của ta, để giở trò mặc cả ah, bọn này thật không biết trời cao đất dày là gì mà, tất cả mau về tổng bộ ngay ".
" Dạ lão đại "