Chương 63: Hạ Huyên Bị Bắt Cóc _ 2

* Trong lúc này tại phòng tân hôn của Bạch Tuyết Đan va Lâm Nghiêm hai người vẫn ngủ say, vào lúc này trong giấc mơ Tuyết Đan nghe tiếng có ai gọi tên mình.


" Tuyết Đan à!......con gái của mẹ ra đây đi con! ". Tuyết Đan nhìn ra cửa phòng chân cô liền nhanh bước xuống giường đi ra hướng cửa vì cô thấy mẹ và cha của mình đang đứng ở đó bà mặc chiếc đầm dài màu trắng sang trọng, cha mặc bộ âu phục màu đen lịch lãm như lúc trước ông hay mặc, gương mặt mẹ lo lắng nhìn cô bà nhẹ nói.


" Con mau đi cứu em gái con đi, nó đang gặp nguy hiểm, nhanh lên đi con, mẹ cha rất yêu hai con và luôn bên cạnh các con, nhanh đi cứu em đi con Tuyết Đan à! ".


Lời bà nói xong bà và cha cô liền nhẹ nhàng quay lưng đi ra khỏi phòng và biến mất dần, Tuyết Đan đau khổ cô muốn ôm mẹ lại mà không được cô hai tay đưa ra chỉ ôm được một khoản không lạnh lẽo, cô đau đớn khóc và gào lớn.


" Mẹ ơi! Mẹ hãy ở lại với chúng con đi mà, con rất nhớ mẹ và cha.....mẹ ơi đừng bỏ con mà mẹ ơi! ".


Cũng vào lúc này Tuyết Đan giật mình tỉnh dậy vì được Lâm Nghiêm gọi và lay người khi anh nghe thấy vợ mình nói mớ mà còn khóc rất nhiều. Tuyết Đan tỉnh táo cả người cô đều ướt mèm, cô không nói gì liền đi xuống vào bên trong vệ sinh cá nhân và thay nhanh quần áo gọn gàng, Lâm Nghiêm thấy vậy cũng nhanh làm theo vợ, hai người đã xong Tuyết Đan liền mở tủ lấy hai cây súng bỏ vào túi áo khoác, tay cầm lấy điện thoại hai vợ chồng nhanh đi xuống lầu, rồi nhanh đi sang biệt thự kế bên nơi Hạ Huyên và Gia Khiêm ở, Lâm Nghiêm thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra với vợ nhưng anh lo lắng khi cô đi nhanh như vậy sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng anh lo lắng nói.


available on google playdownload on app store


" Vợ à! Em là đang có việc gì lo lắng sao? Nói cho anh nghe được không vợ! Em đi chậm thôi con đang ở trong bụng em đó! ".
Tuyết Đan vừa nghe chồng mình nhắc đến con trong bụng cô liền đứng lại, cô quay lưng nhìn anh nói.
" Em xin lỗi! Tại em đang lo lắng cho Hạ Huyên nhanh anh hãy bế em sang bên đó được không? ".


Lâm Nghiêm nghe vợ nhờ mình bế anh vui vẻ cười tươi liền bế vợ lên ôm vào lòng bước chân vững chắc của anh bước nhanh về hướng cửa của biệt thự kế bên, vừa mới đến trước cổng Tuyết Đan đã nhìn ra bên trong các anh em đang chuẩn bị việc gì rất nghiêm túc, và khi cô thấy Ngọc Tuệ trên tay cầm khẩu súng nhắm thì Tuyết Đan trái tim bắt đầu hồi hộp, cô bảo Lâm Nghiêm cho cô đứng xuống cô nét mặt uy nghiêm bước từng bước vào bên trong biệt thự.


" Các anh em đang căng thẳng chuẩn bị cho việc đi cứu người nên không chú ý người đang đi vào, bất ngờ giọng nói của Tuyết Đan làm cho tất cả mọi gần như muốn ngất xỉu.
" Chuẩn bị chu đáo không được sảy ra sơ xuất trong việc giải cứu em gái tôi! "
" Dạ chúng em đã rõ thưa lão đại! "


"Hả!......lão.....lão.....đại!....Chị đến khi nào vậy ạ! ".
" Sao! Các người muốn giấu giếm tôi sao? Em gái tôi thế nào rồi? Gia Khiêm anh đâu rồi! ".
Lâm Nghiêm nhìn vợ bị xúc động mạnh anh lo lắng đi đến bên cô ôm chặt vợ vào lòng, bàn tay nhẹ vuốt ve lưng cô anh nói nhỏ bên tai vợ.


" Hãy bình tĩnh đi em cẩn thận con mình trong bụng đó, Tuyết Đan hít thở từ từ để lấy lại bình tĩnh, Gia Khiêm lúc này từ trong nhanh bước ra anh mặc bộ quần áo bó bằng da màu đen, nhìn qua là Tuyết Đan đã biết anh chuẩn bị cho cuộc chiến rồi Tuyết Đan nhanh nói thẳng vào đề.


" Hạ Huyên làm sao bị bắt cóc, bọn nào làm anh điều tr.a ra chưa? ".
Gia Khiêm biết là không thể giấu Tuyết Đan được anh gương mặt buồn bã nhìn Tuyết Đan nói.


" Lúc sáng em ấy bảo đau dạ dày và nhờ hai vệ sĩ chở đi, nhưng không thể ngờ dưới chân đồi có kẻ theo dõi chúng ta từ lâu, vào lúc đó chúng nhìn thấy em ấy ở trong xe, mà chúng tưởng đó là em, nên chúng bất ngờ tập kích vệ sĩ và em ấy khi họ đứng trước cửa nhà thuốc tây, nhà thuốc không xa nơi của chúng ta lắm, anh đã định vị được nơi chúng giam giữ em ấy rồi, bây giờ anh và các anh em sẽ đi cứu em ấy! ".


" Được tôi đi với mọi người"
" Không được! Em hiện đang mang thai, em hãy ở nhà đi bọn anh đi là được rồi " Gia Khiêm thật lo lắng nhìn sang Lâm Nghiêm ý bảo cậu ấy khuyên Tuyết Đan.
Lâm Nghiêm ôm chặt chẽ lấy Tuyết Đan giọng trầm trầm nhanh nói bên tai vợ.


" Em hãy tin tưởng vào Gia Khiêm và các anh em chứ, còn có Ngọc Tuệ Và Đinh Phúc và cả Hy Doanh cùng Phúc Hiên đi nữa nên em hãy an tâm đi mà vợ! "
" Không được! Em sẽ đi theo nhưng em sẽ ở trên xe để chờ đợi và điều hành trận đánh này, chỉ khi cứu được em gái thì em mới an tâm anh có hiểu không? ".


Lâm Nghiêm thấy Tuyết Đan lại xúc động mạnh anh lo lắng cô vì vậy mà ngất mất anh liền nhanh nói hùa theo vợ.
" Được rồi!.....Được rồi anh sẽ đi cùng với em, thôi tất cả hãy nhanh lên xe chúng ta xuất phát thôi ".
" Dạ lão đại! "


Hơn mười chiếc xe chuyên dụng loại hiện đại chống đạn cực kỳ tốt liền nhanh chạy về hướng bến tàu bị bỏ hoang nằm ở hướng nam.


Theo sự chỉ đạo của Tuyết Đan và Gia Khiêm tất cả anh em nhanh vào vị trí bao vây khu vực bến tàu, lúc này Gia Khiêm và Ngọc Tuệ cùng Đinh Phúc cùng ba mươi anh em tài giỏi được chọn lựa đi sâu vào bên trong nơi giam giữ Hạ Huyên, ba người là Gia Khiêm, Ngọc Tuệ và Đinh Phúc nhanh chóng hạ hết đám đàn em canh giữ ở bên ngoài, các anh em liền nhẹ nhàng đi vào bên trong từ các hướng cửa sổ, và mái nhà kho, không khó để các anh em hạ hết bọn tép riu này, Gia Khiêm vào bên trong anh đã nhìn thấy Hạ Huyên bị trói ngồi vào cột nhà, Gia Khiêm ra hiệu cho anh em nhanh chóng hạ những tên còn lại đang đứng gần chỗ Hạ Huyên lúc này Gia Khiêm và Ngọc Tuệ nhanh chóng chạy đến bên cô, không ngoài dự đoán của Tuyết Đan chúng có đặt bơm ở phía sau dây cột tay của Hạ Huyên. Ngọc Tuệ nhanh chóng bắt đầu cho việc gỡ mìn 💣không đầy năm phút Ngọc Tuệ đã mã hóa được trái bơm. Gia Khiêm xót xa khi nhìn thấy trên mặt và thân thể của người con gái anh yêu đầy vết thương bầm tím, có chỗ vẫn đang chảy máu, còn Hạ Huyên thì đã ngất xỉu từ lúc nào rồi, Gia Khiêm liền bế cô vào lòng cùng các anh em nhanh chóng rời khỏi bến tàu, ôm Hạ Huyên lên trên xe có Tuyết Đan và Lâm Nghiêm ngồi vừa nhìn thấy Hạ Huyên, Tuyết Đan liền ôm chầm lấy người em gái mà rơi nước mắt, cô không khóc lớn nhưng những giọt nước mắt không thể ngừng lại, cô nhìn Gia Khiêm nói.


" Hãy cử người chờ đợi ở đây, tôi muốn có được tên đầu sỏ! ".


Gia Khiêm gật đầu anh liền nói với Ngọc Tuệ dặn dò anh em một nửa ở lại cùng Đinh Phúc và Phúc Hiên bắt cho được tên đứng đầu còn sống mang về tổng bộ, rồi nhanh xóa sổ nơi này luôn rồi trở về, Ngọc Tuệ nhận lệnh liền đi làm.


Một lúc sau Hy Doanh và Ngọc Tuệ theo Tuyết Đan và Gia Khiêm trở về tổng bộ trước để cứu chữa cho Hạ Huyên.


Gia Khiêm vẫn luôn ôm chặt lấy người Hạ Huyên không rời anh yêu thương dùng bông thấm nước ấm lau nhẹ những vết máu đã khô nơi khoé miệng của cô, và những vết dơ trên gương mặt xinh xắn bây giờ đang sưng to nhìn mà xót xa, Tuyết Đan nhìn em gái bị như vậy trái tim cô không thể nào chịu nổi, cô chỉ còn mỗi mình nó, mẹ cha cũng đã rất lo lắng cho em ấy nên mới về báo mộng như vậy, cô từ nay phải hết sức cẩn thận để bảo vệ cho em gái mình, bất luận là tên nào thì nó cũng phải trả cái giá rất đắt khi đã tổn hại đến em gái của Tuyết Đan này, cô nghiến răng nhìn Hạ Huyên nói. " Em hãy an tâm chị hai sẽ trả mối thù thù này cho em! ".


_____________()_____________


Trương Diệu Anh kính tặng thêm một chương của bộ truyện này cho quý đọc giả, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và có một giấc ngủ ngon cùng đón một tuần mới may mắn và thành công nhé các cả nhà 💖💖💖💖💖💖💖💖💖💑👩‍❤️‍👩😜👩‍👩‍👦‍👦👩‍👩‍👦👩‍👩‍👧🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝.






Truyện liên quan