Chương 32

Chuyển ngữ: An Thuần (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Trường trung học Duật Hi là trường tư nhân cho nên hằng năm đều tổ chức tiệc cuối năm.
Nhà trường mời rất nhiều người nổi tiếng đến tham dự, tiện thể tìm thêm các nhà đầu tư tài trợ.


Vì vậy mà cách thức tổ chức tiệc cuối năm rất chuẩn mực.
Phía nhà trường yêu cầu mỗi lớp phải có ít nhất hai tiết mục thì mới đủ điều kiện tranh giải.
Dĩ nhiên là Đào An Hinh sẽ không bỏ lỡ cuộc thi này.
Hồi học cấp 2, cô ta đã từng học qua một lớp năng khiếu vũ đạo.


Sau này vì chuyên tâm học tập nên chọn từ bỏ nhảy múa.
Tuy là đã bỏ nhảy múa từ lâu nhưng ít nhất vẫn còn chút nền tảng.
Hơn nữa cô ta cũng rất thông minh, chăm chỉ cố gắng tập một bài để trở thành người đạt được giải thưởng.


Trong bữa tiệc cuối năm mỗi năm, cô ta đều múa một bài, tài nghệ vì thế mà càng ngày càng thành thạo.


Vì là học sinh nghèo vượt khó của trường nên bất cứ khi nào có trợ cấp hay học bổng, nhà trường đều đưa thông tin về hoàn cảnh gia đình và thành tích học tập của Đào An Hinh cho bên tài trợ xem.
Nhờ đó mà mỗi năm Đào An Hinh đều lấy được giải đặc biệt của tiệc cuối năm.


Tiền thưởng dao động từ 30 đến 50 nghìn tệ.
Mà mỗi lần sau khi nhận thưởng, Đào An Hinh khéo léo tìm cơ hội tặng quà cho cô Tần ở bộ phận quản lý văn hóa và giải trí của trường.


available on google playdownload on app store


So với những bạn đồng trang lứa có gia đình khá giả mà nói, thì Đào An Hinh – người có gia đình bình thường nhưng do ảnh hưởng từ bố mẹ nên vô cùng hiểu rõ đạo lý đối nhân thế.
Lúc chủ nhiệm lớp lập danh sách học sinh tham gia cuộc thi, chỉ có một mình Đào An Hinh giơ tay.


Cô ta giơ tay, những bạn học có lòng muốn thử đều “ch.ết tâm”, không muốn tham gia nữa.
Dù sao thì chỉ cần có Đào An Hinh tham gia, những bạn học khác xác định sẽ không giành được giải thưởng.
Thứ nhất, cô ta có quan hệ rất tốt với cô Tần của bộ phận quản lý văn hóa và giải trí ở trường.


Thứ hai, cô ta dựa vào thân phận học sinh nghèo vượt khó nên nhà trường cũng hài lòng khi trao giải đặc biệt cho cô ta, thậm chí còn lấy điều đó làm gương tuyên truyền.
Vì thế bọn họ không cần thiết phải tham gia góp vui.
Đào An Hinh thấy mọi người không giơ tay thì không còn cảm giác thú vị gì nữa.


Thắng quá dễ dàng khiến cho cô ta không có cảm giác thách thức.
Cô ta muốn có một đối thủ ngang tài ngang sức, như vậy khi thắng sẽ càng sảng khoái hơn.
Bởi vậy, cô ta đánh chủ ý vào Khương Vũ.
“Khương Vũ, nghe nói cậu học múa, chúng ta cùng tham gia cuộc thi tiệc cuối năm đi.


Vừa hay phần múa của mình là bài múa đôi.”
Khương Vũ đang vò đầu bứt tai đọc sách giáo khoa ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, chợt nghe thấy Đào An Hinh gọi tên mình, cô mới giật mình ngẩng đầu lên: “Hả?”


Đào An Hinh cười nói: “Mình nghe Hoắc Thành nói cậu đang học múa, cậu có muốn lên sân khấu biểu diễn không?”
Ngay khi cô ta lôi tên Hoắc Thành ra, các bạn học trong lớp bắt đầu trao đổi ánh mắt đầy thâm thúy với nhau.


Ai cũng biết Hoắc Thành thích Đào An Hinh, cầu mà không được nên mới chọn Khương Vũ làm người thế thân.
Tuy nhiên, khoảng thời gian này Hoắc Thành và Đào An Hinh có vẻ thân mật, nghe nói hai người đã xác lập mối quan hệ người yêu.


Lúc này Đào An Hinh cố tình nhắc tới Hoắc Thành, ít nhiều đều có ý tuyên chiến với tình địch.
Các bạn học khác bỗng trở nên hào hứng, bày sẵn tư thế quần chúng hóng hớt xem kịch vui.


Thật ra Khương Vũ không nghĩ nhiều giống họ, nghe thấy lời mời của Đào An Hinh mới bừng tỉnh nhớ ra ngày hôm nay của kiếp trước.
Kiếp trước, Đào An Hinh cũng “mời” Khương Vũ, dù sao thì cô cũng được xem là “thế thân” của cô ta.


Trước kia Khương Vũ vì tự ti nên nếu không vì yêu cầu bất đắc dĩ thì cô cũng sẽ không bao giờ múa trước đông người.
Bởi vì là người tự ti cho nên điều khiến cô sợ hãi nhất là trở thành tâm điểm trong mắt người khác.


Điều này cũng làm hạn chế năng lực biểu diễn và sức hút của cô.
Vì vậy mà cô trở thành người bình thường trong lớp múa.
Do vậy, dù là cô học múa ba lê nhưng trước giờ đều không nhắc đến với bạn bè.
Bởi cô sợ ánh nhìn của mọi người.


Kiếp trước, Đào An Hinh cũng mời cô múa cùng, nhưng vì quá căng thẳng nên cô thường xuyên mắc lỗi khiến bản thân vô cùng mất mặt.
Ngược lại, vũ đạo của Đào An Hinh vốn dĩ không quá xuất sắc nhưng vì đặt cạnh cái nền đối lập như cô mà khiến cho màn trình diễn của cô ta trở nên xuất sắc.


Chuyện này đã trở thành đả kích rất lớn đối với Khương Vũ, làm cho cô vỡ mộng với ba lê rồi dần dần từ bỏ ước mơ trở thành vũ công múa ba-lê chuyên nghiệp.
Có thể nói, chuyện này đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời của Khương Vũ.


Nhớ đến những cảnh tượng kinh khủng ở kiếp trước, thật sự rất thảm hại!
Nếu cô có thể nhờ vào app [Đã biết] để giúp người khác thay đổi những tiếc nuối và sửa chữa sai lầm, làm lại từ đầu thì những điều cô hối hận cũng nên cho qua thôi.


Khương Vũ lập tức đồng ý lời mời của Đào An Hinh: “Được, chúng ta múa cùng nhau.”
Các bạn trong lớp ngạc nhiên nhìn Khương Vũ, không nghĩ rằng cô sẽ thoải mái nhận lời Đào An Hinh.
Tuy rằng họ có nghe nói Khương Vũ học múa nhưng cô là một người hướng nội.


Lúc trước đi học, mỗi lần phải đọc diễn cảm thơ cô đều căng thẳng đến nỗi đọc sai liên tục.
Lần này cô đồng ý múa chung với Đào An Hinh trước mặt biết bao nhiêu khán giả, không biết có mắc lỗi gì không nữa.


Sau khi tan học, Đào An Hinh tìm Khương Vũ thương lượng chuyện hợp tác biểu diễn: “Chúng ta đều phải phát huy thật tốt, nỗ lực đạt được kết quả xuất sắc nhất có thể.”
Khương Vũ gật đầu: “Được.”


Đào An Hinh lấy điện thoại di động mở video cho Khương Vũ xem: “Cậu chỉ cần múa một đoạn thôi, học múa theo video này nhé.
Cậu có nền tảng cơ bản rồi nên học một đoạn múa với cậu chắc là sẽ không khó.”
“Không thành vấn đề.”


Khương Vũ thu dọn ba lô, chuẩn bị về nhà: “Có cần tập cùng không?”
“Không cần.” Đào An Hinh vốn dĩ không muốn phát huy tốt bài múa cùng cô, chẳng qua là muốn cô làm nền cho cô ta nên cô ta không muốn phí thời gian luyện tập với cô.


“Cậu chỉ cần học múa đoạn này thuần thục là được, không cần để ý tới mình.”
Khương Vũ về nhà xem video.
Trong video có hai người múa nhưng nói trắng ra là múa đơn, là cần cô làm nền.
Cô chỉ cần xuất hiện trên sân khấu hai phút, làm người múa đệm cho Đào An Hinh.


Nhưng mà không sao cả, dù là có hai phút nhưng cũng đủ để cô thể hiện thật tốt.
Giải thưởng thi đấu chia ra làm bốn giải, gồm: giải đặc biệt, nhất, nhì, ba.
Các giải nhất, nhì, ba sẽ không có tiền thưởng mà chỉ được trao cúp lưu niệm.


Chỉ có giải đặc biệt là có tiền thưởng và trao cúp lưu niệm.
Vì thế, mỗi người tham gia thi đấu, mặc kệ là vai chính hay vai phụ thì đều có cơ hợi giành được giải đặc biệt.


Chỉ cần giành được giải đặc biệt là có 30 đến 50 nghìn tệ do doanh nghiệp tài trợ, dễ lấy hơn những nhiệm vụ của app [Đã biết].
Tuy rằng học phí năm đầu của Esmeralda được miễn, nhưng khi đã bước chân vào một trường nghệ thuật như vậy, học phí chỉ là một phần nhỏ, còn nhiều khoản phải chi tiêu.


Khương Vũ không chỉ muốn rửa nhục, mà chi phí theo học của trường nghệ thuật Esmeralda cũng làm cô phải nghĩ đến thực tế.
Quan trọng hơn nữa là Khương Vũ muốn dùng số tiền này để mua quà cho Cừu Lệ.
Cô muốn đáp lại tấm chân tình của cậu khi mua cho cô đôi giày múa quý giá ngày đó.


Vì thế, cô nhất định phải giành được giải đặc biệt.
…..
Theo thông lệ, trường trung học Duật Hi sẽ phát thiệp mời tiệc cuối năm đến các doanh nghiệp nổi tiếng trong thành phố.
Nhưng, thường thì không có mấy người đến.


Những giám đốc điều hành cấp cao của các doanh nghiệp ai mà chẳng gặp cảnh tiệc tùng quấn thân.
Cho dù từ chối một số buổi tiệc, thì những vị này cũng không dành thời gian tham gia tiệc tối dành cho học sinh như này.


Thế nhưng hôm nay, thiệp mời phát đi toàn bộ đều được hồi âm, hầu hết mọi doanh nghiệp nổi tiếng đều tới tham gia tiệc tối.
Nguyên nhân là… Tạ Uyên đồng ý lời mời tham dự tiệc tối.
Hiệu trưởng cũng không ngờ rằng một ông lớn như Tạ Uyên lại đồng ý tham gia kiểu tiệc tối như này.


Mà Tạ Uyên tới đây, các vị tai to mặt lớn khác nhận được thiệp mời cũng sôi nổi đến tham dự.
Đây là cơ hội hiếm có để gặp được Tạ Uyên, bình thường phải hẹn trước ba tháng cũng chưa chắc gì đã gặp được Tạ Uyên.


Vì vậy mà buổi tối hôm nay, hội trường của trung học Duật Hi rất náo nhiệt.
Ngày hôm nay, nhà trường rất coi trọng các tiết mục biểu diễn trong tiệc tối.
Họ còn mời cả đội trang điểm chuyên nghiệp trang điểm cho các học sinh tham gia biểu diễn ở sau cánh gà.
Hai chuyên viên trang điểm đang trang điểm Đào An Hinh.


Một người đang giúp cô ta đánh nền, người còn lại thì làm tóc cho cô ta.
Đào An Hinh là học sinh nghèo vượt khó của trường, vì vậy mà tiết mục múa của cô ta cũng trở nên long trọng hơn.
Khương Vũ làm vai phụ cho tiết mục của cô ta nên không có người trang điểm cho cô.


Cô cầm theo hộp trang điểm của Khương Mạn Y, một mình đi vào hành lang, dựa vào ánh sáng từ giếng trời chiếu xuống để trang điểm cho chính mình.
đây nà giếng trời nè.
Sau khi trang điểm xong, Khương Vũ nhìn thấy cửa bên cạnh hội trường mở ra, Cừu Lệ bước vào.


Cô quay đầu lại, giơ tay về phía cậu mà vẫy vẫy: “Bạn trai, em ở đây này.”
Cừu Lệ đi đến bên cạnh cô, thấy hôm nay cô không mặc trang phục thiên nga giống mọi hôm mà lại mặc một chiếc quần ống rộng màu trắng đơn giản cùng với một đôi giày thể thao.


Tuy nhìn dáng người Khương Vũ có vẻ gầy nhưng Cừu Lệ từng cõng cô nên biết thật ra cơ thể cô rất rắn chắc, có cơ, chỉ vì tỷ lệ mỡ trong người ít nên trông có vẻ gầy.
Dáng người như thế dù là mặc gì cũng đẹp, và tỏa ra khí chất đặc biệt của bản thân.
“Không múa ba lê?”


Khương Vũ dặm phấn lên mặt, đáp: “ Hôm nay không múa ba lê, nhưng mà em sẽ thêm vào một vài động tác ba lê, kết hợp một chút.”
“Em còn biết múa những điệu khác sao?” Cừu Lệ lo lắng: “Người bên ngoài ngồi đã chật ních, nếu múa không tốt sẽ rất mất mặt.”


“Đừng lo lắng quá.” Khương Vũ thoáng nhìn cậu: “Sẽ không làm mất mặt anh.”
“Cũng đúng, nếu em xấu mặt thì tôi sẽ nói với người khác là tôi không quen em.”
Khương Vũ cảm thấy lời nói của cậu hơi khó nghe, bất mãn mà lẩm bẩm: “Mất công em nuôi anh ăn lâu như vậy.”


Cừu Lệ thấy đống cọ trang điểm của Khương Vũ rất phong phú, vì thế ngồi xuống cạnh cô, lấy cọ ra chấm chút má hồng, vẽ lung tung lên mặt cô.
Cậu cảm thấy thế rất thú vị.
Khương Vũ đẩy tay cậu ra: “Đừng quấy rối em.”
Cừu Lệ vẫn muốn làm cái gì đó.


Cậu bỏ cọ má xuống, sau đó ngồi xổm xuống, cởi giày thể thao của cô ra rồi đi lại cho cô một cách cẩn thận.
Cô cảm giác được mu bàn chân hơi tê dại, tay dừng động tác trang điểm lại, cúi đầu nhìn cậu.


Đôi tay thon dài xinh đẹp của chàng thiếu niên nghiêm túc mà thắt dây giày cho cô, sau đó còn buộc nơ con bướm.
Trong mắt cậu hiện ra sự dịu dàng hiếm có, như thể cậu dành tất cả mọi sự chuyên chú để làm việc này.


Thắt dây giày xong mà vẫn chưa thỏa mãn, cậu lấy một thỏi son trong hộp trang điểm, mở ra muốn tô lên môi cô.
“Anh làm được sao?”
“Có thể học.”
Cừu Lệ cầm son môi, thoa từng chút một lên môi Khương Vũ.
Khương Vũ cũng không ngăn cản cậu.


Cô đưa mặt lại gần Cừu Lệ, nhắm mắt lại hưởng thụ sự “phục vụ” của cậu.
Sau khi tô xong, đầu ngón tay lạnh ngắt của Cừu Lệ xoa môi cô.
Cô mở mắt ra nghi hoặc: “Làm gì vậy.”
Đầu ngón tay Cừu Lệ có một vết ửng hồng, xoa lên môi của mình, ɭϊếʍƈ nó.
“Thật ngọt.”
“….”


Khương Vũ mặc kệ cậu, đứng lên dọn dẹp đồ trang điểm để chuẩn bị làm nóng người.
“Bạn trai.
Nếu anh nhàn đến nỗi không có việc gì làm thì cầu nguyện cho đêm nay em không bị té ngã đi.”
Ngày hôm nay của kiếp trước, cô đã rất mất mặt.


Cừu Lệ nhìn bóng lưng cô một cách chân thành: “Té ngã cũng sẽ không mất mặt.”
“Vì sao”
Cậu dịu dàng cười nói: “Vì bạn trai của em sẽ lên sân khấu nhanh nhất, sau đó che mặt và bế em đi.”.






Truyện liên quan