Chương 39
Đào An Hinh đứng trước cửa kính sát đất của cửa hàng bán đồ hiệu, nhìn chằm chằm cái váy đang treo ở trong quầy.
Ánh mắt của cô ta hiện ra sự khát vọng.
Mãi một lúc lâu, cô ta thở dài một hơi.
Trên mặt đường phủ đầy tuyết, cô ta đứng chờ ở đầu đường tầm 30 phút thì Hoắc Thành đến.
Nhưng Hoắc Thành nom rất lôi thôi.
Quần áo của hắn ta dính đất, mặt mày sưng húp, khóe miệng có vết máu đông, dáng đi khập khiễng.
Như thể vừa đi đánh nhau về.
Đào An Hinh hẹn Hoắc Thành để đón năm mới cùng nhau, nhưng không ngờ hắn ta không những đến trễ mà còn lôi thôi lếch thếch như vậy.
Cô ta giật mình, chạy chậm lại chỗ hắn ta, “Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao lại thành ra như vậy?”
Hoắc Thành nhớ đến chuyện vừa rồi, lửa giận lại bùng lên.
Vừa rồi hắn ta dẫn theo một đám côn đồ tìm Cừu Lệ để dạy cho thằng chó đó một bài học, đe dọa nó tránh xa Khương Vũ.
Nhưng ai ngờ lại gặp phải cảnh anh anh em em, Khương Vũ còn tặng giày cho nó nữa.
Hoắc Thành điên tiết cực kì nhưng lại không có chỗ trút giận.
Thế là cho đám kia chặn đường Cừu Lệ rồi châm lửa đốt đôi giày AJ khó ưa kia.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng Cừu Lệ như thằng chán sống lao vào ngọn lửa để lấy lại đôi giày.
Không những vậy, nó còn như con ngựa đứt cương mà xoay lại túm lấy cổ áo của Hoắc Thành, đẩy hắn ta ngã xuống đất rồi điên cuồng đấm mạnh thật mạnh vào hắn ta.
Nó điên đến mức mà năm sáu người cũng không thể kéo nó ra.
Hoắc Thành bị đánh cho tơi tả.
Nó lên gối những mấy phát vào bụng hắn ta, nếu như người xung quanh không kéo nó ra thì thể nào hôm nay hắn ta cũng sẽ ch.ết dưới tay Cừu Lệ.
Khó khăn lắm hắn ta mới thoát thân được, cái mạng này xem như thoát khỏi bàn tay Diêm Vương.
Lẽ ra là hắn ta dạy nó một bài học, đâu ngờ nó lại dạy ngược lại hắn ta.
Tâm trạng Hoắc Thành đang tệ khủng khiếp mà Đào An Hinh lại gọi điện liên tục giục vì hắn ta trễ hẹn.
Thế là hắn ta phải vội vội vàng vàng chạy đến điểm hẹn.
Hoắc Thành đã đến nhưng mặt mày lại hầm hầm.
“Có phải cậu lại đánh nhau không?” Đào An Hinh chất vấn.
Hoắc Thành nói thẳng: “Bớt nhiều chuyện đi.”
“Hoắc Thành, dạo gần đây trường học rất khắt khe trong việc bạo lực học đường.
Nếu mà trường biết cậu đánh nhau thể nào cũng xử phạt cậu.”
Trong đầu Hoắc Thành hiện giờ đều là hình ảnh Khương Vũ tặng giày cho Cừu Lệ nên những lời nói của Đào An Hinh như gió thổi mây bay.
Hắn ta bịt tai lại.
Ghen tị, tức giận, không cam lòng…
Cô dựa vào đâu mà dám đối xử với nó tốt như vậy! Hồi ấy cô cũng không đối xử với hắn ta như vậy.
Thằng chó đó là cái thá gì!
Đào An Hinh thấy Hoắc Thành không trả lời lại mình, cô ta bực mình đi đến trước mặt hắn ta, đe dọa: “Hoắc Thành.
Nếu như cậu cứ như vậy thì tôi không thể đồng ý làm bạn gái cậu được.
Tôi là học sinh nghèo vượt khó, là người truyền cảm hứng học tập cho trường.
Danh dự của tôi…”
Cô ta còn chưa dứt lời, Hoắc Thành liếc một cái sắc lẹm về phía cô ta, lạnh giọng nói: “Vậy thì xéo.”
Đào An Hinh ngơ ra.
Cô ta không ngờ Hoắc Thành sẽ nói nặng như vậy với cô ta.
Cái hồi mà Hoắc Thành thích cô ta, theo đuổi cô ta toàn nói những lời nhỏ nhẹ, dịu dàng…
Bây giờ thì thế nào, cứ như người khác vậy!
Trái tim Đào An Hinh như thủy tinh vỡ nát.
Đáy mắt cô ta ngậm nước, giọng điệu tố cáo Hoắc Thành: “Tôi là vì ai hả? Không phải là vì cậu sao?”
Hoắc Thành nhìn nước mắt của cô gái không ngừng tuôn ra mà trong lòng lại không chút gợn sóng.
Thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.
Lúc Khương Vũ tặng quà cho Cừu Lệ, trong ánh mắt của cô bất giác hiện ra sự quan tâm đến đối phương.
Đó mới là sự quan tâm xuất phát từ trái tim.
Nhưng Đào An Hinh thì sao.
Bên ngoài thì là vì tốt cho hắn ta, nhưng từng câu nói lại luôn chứa hàm ý của hai từ ‘danh dự’.
Cô ta đồng ý làm bạn gái hắn ta cũng chỉ vì mặt mũi, vì danh dự mà thôi…
Nghĩ tới đây, Hoắc Thành cảm thấy lòng mình nguội hẳn đi, còn thấy như mình đã nhìn nhầm người.
“Muốn ở lại thì đừng có mà làm ông đây tức giận.” Hoắc Thành lạnh giọng, “Nếu không thì cút lẹ.”
Đào An Hinh không chấp nhận nổi thái độ của Hoắc Thành, cô ta xoay người toan đi thì lại thay đổi suy nghĩa.
Với hoàn cảnh gia đình của cô ta thì có cố gắng thế nào, kể cả đỗ vào một trường đại học tốt đi chăng nữa thì muốn sống trong cuộc sống thượng lưu cũng chỉ có thể thông qua hôn nhân.
Mà Hoắc Thành chính là poker chip của cô ta
Cô khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn nhịn cơn tức này xuống
“Người ta chỉ là quan tâm cậu thôi mà.”
Hoắc Thành nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ta thì lại nhớ đến Khương Vũ.
Ngày xưa, Khương Vũ cũng ra vẻ đáng thương như vậy.
Khi làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của hắn ta, nghe theo lời của hắn ta,…
Nhưng hắn ta lại cảm thấy cô là người không có chính kiến, tiến thoái lưỡng nan.
Khác với Khương Vũ, Đào An Hinh lạnh nhạt lại khiến hắn ta ngày đêm khó ngủ.
Mà bây giờ, mọi chuyện giống như hoán đổi lại
Ánh hào quang của Đào An Hinh bây giờ đã dần phai nhạt.
Mà Khương Vũ – cô gái bị hắn bỏ qua lại trở thành hình ảnh đậm sâu trong lòng.
Trong lòng Hoắc Thành chỉ cảm thấy thật nực cười, hắn ta nhìn biểu cảm Đào An Hinh như Khương Vũ ngày trước, “Được rồi, biết là em quan tâm tôi nên chuyện này xem như bỏ qua.
Sau này nói năng thì chú ý từ ngữ lại.”
Đào An Hinh nhếch mép.
Hoắc Thành nhìn chiếc váy trong cửa hàng đồ hiệu,: “Em muốn cái này?”
Đào An Hinh buồn buồn nói: “Tôi không cần cậu vì tôi mà tiêu tiền.
Nếu tôi muốn thì sẽ tự mình tìm cách mua.”
“Em có kiếm ba đời cũng chẳng mua nổi.”
“Cậu đừng… đừng coi thường tôi.”
“Được rồi, tôi mua cho em.”
“Không cần.” Đào An Hinh rất có kiên định nói: “Tôi không cần cậu tiêu tiền vì tôi.
Người khác mà biết thì sẽ nghĩ tôi đồng ý làm bạn gái của cậu là vì mục đích khác.
Tôi không muốn người khác bàn tán sau lưng tôi.”
“Người phụ nữ của Hoắc Thành mà ngay cả một cái váy cũng không mua nổi thì thật mất mặt.”
Đào An Hinh đánh giá lời hắn ta nói, thấy hắn ta có vẻ thật lòng.
Cô ta không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, “Cái này… Tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Hoắc Thành nhìn cô ta chủ động bước vào cửa hàng bán đồ hiệu, lòng cũng trở nên lạnh ngắt.
*
Tối qua sau khi Khương Vũ gọi điện cho Cừu Lệ thì cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Giác quan thứ sáu cho cô biết là Cừu Lệ có gì đó không ổn.
Sáng sớm hôm sau cô dạy trước cả Khương Mạn Y.
Sau đó cô đến thẳng nhà của Cừu Lệ ở khu Thủy Tịnh Đài.
Cô gõ cửa một hồi lâu mà không thấy ai trả lời.
Khương Vũ không tin mới sáng sớm năm mới mà cậu đã ra khỏi nhà.
Chắc là đang ngủ nướng rồi đây này.
Cô lấy chìa khóa dự phòng trong hộp sữa ở gần cửa rồi mở cửa đi vào.
Vừa vào nhà là cô đã thấy đôi giày cũ của Cừu Lệ nằm lăn lóc dưới sàn nhà.
Sao cậu còn chưa vứt đi nữa.
Khương Vũ cúi người nhặt đôi giày lên rồi để vào trong tủ giày.
“Bạn trai, anh ở nhà không?”
“Cừu Lệ?”
Khương Vũ xỏ đôi dép của Cừu Lệ rồi đi tới phòng ngủ của cậu.
Cô đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy mỗi ánh sáng mờ mờ của sớm mai rọi vào trong căn phòng.
Cừu Lệ mặc nguyên bộ quần áo của ngày hôm qua, trong tay còn ôm đôi giày mà cô tặng cho cậu.
Mệt vậy sao.
Khương Vũ cười cười.
Lúc cô đi vào trong thì thấy vết cháy trên đôi giày, ngay cả dây giày cũng đen thui.
Ngay sau đó cô còn thấy vết bỏng trên cánh tay trái của Cừu Lệ.
Trên phần trên của ngón cái đã phồng rộp cả lên, những phần da xung quanh cũng hồng hồng, tay áo bị cháy xém.
Nhìn là biết là cậu bị phỏng, da cứ như muốn lột hết ra.
Khương Vũ sợ hết hồn, vội lay cậu dạy.
“Tay của anh bị làm sao vậy!”
Cừu Lệ mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Cậu vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô gái nhìn cậu.
Cậu cứ ngỡ là mình đang nằm mơ, cậu bất giác dùng đầu ngón tay chạm vào gương mặt của cô.
Khi chạm được vào làn da mịn màng, lành lạnh của cô, xúc cảm nơi đầu ngón tay truyền đến dây thần kinh của Cừu Lệ.
Lúc ấy, cậu như mới hoàn hồn lại.
Không phải mơ.
Cậu như con chim sợ ná mà lập tức ngồi dậy.
Sau đó cậu lấy ga trải giường che phía dưới của mình, nhưng sau đấy thì thấy mình đang mặc quần áo.
“Sao em tới đây?” Cậu dụi dụi mắt.
Khương Vũ không trả lời lại cậu.
Cô ngồi xuống ở mép giường, sau đó vén quần áo của cậu để kiểm tr.a những chỗ khác trên người cậu.
Cừu Lệ nhìn cô gái đang lo lắng cho mình, cậu nở nụ cười, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô: “Mới mùng Một mà đã chủ động như vậy rồi sao?”
Khương Vũ lập tức buông cổ áo của cậu ra rồi đứng ra bên cạnh giường.
Cô cầm tay cậu lên kiểm tra, “Anh làm gì mà bị phỏng nhiều như vậy.”
“Bị pháo nổ vào tay.” Cậu quơ quơ giày thể thao, “Xin lỗi.
Anh lỡ làm hư giày rồi.”
“Sao anh lại ngốc như vậy chứ!” Khương Vũ tức giận không thôi, “Đốt pháo kiểu gì mà phỏng hết cả tay.
Anh không biết nhờ người khác đốt cho sao!”
“Anh muốn tự đốt để tạm biệt cái cũ chào đón cái mới.”
“Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!”
Cừu Lệ thấy cô tức giận như vậy mà lòng đầy đau khổ.
Cậu lấy tay phải bẹo má cô, “Là anh ngu ngốc…”
Biết đó là đường cùng nhưng vẫn như con thiêu lao vào lửa, vẫn cứ lún sâu vào đó và không tài nào thoát ra được.
Cừu Lệ không nói tiếp.
Cho dù cô chỉ bố thí chút quan tâm nhưng cậu vẫn rất mãn nguyện.
Khương Vũ hối hả chạy ra ngoài, lục tung hộp thuốc để tìm thuốc trị bỏng.
Sau đó cô cầm vào phòng, kiểm tr.a vết thương trên bàn tay Cừu Lệ, “Không được, anh phải đến bệnh viện.”
“Không đi, không cần thiết.”
Bác sĩ nhìn qua cũng biết đây không phải là vết thương do pháo gây ra.
Cậu không muốn để Khương Vũ biết chuyện xảy ra tối qua.
Cậu muốn tự mình xử lý chuyện của mình.
“Phải đi.” Khương Vũ cố chấp nói: “Nhỡ để lại vết sẹo thì sao? Nếu vậy sẽ không xóa được.
Nên anh phải đến bệnh viện xử lý vết thương.”
“Anh không phải là phụ nữ, sợ gì mấy vết sẹo.”
“Đi.”
“Không đi.”
“Anh có đi hay không!”
“Không đi.”
“Anh không đi vậy em đi!”
“Bái bai.”
Khương Vũ thở phì phò đứng lên.
Cô đi tới cạnh cửa, không cam lòng quay lại nhìn cậu.
Cậu vẫn nằm ở trên giường, một tay gối trên ót.
Nhìn như không có ý định cản cô lại.
Khương Vũ dậm chân, không biết phải làm sao để cậu đồng ý đến bệnh viện.
Tại sao lại có người lì lợm đến vậy chứ!
Trong lòng cô vừa tức vừa gấp, nhìn vết bỏng trên mu bàn tay cậu lại đau lòng không thôi.
Cuối cùng, vẫn là Khương Vũ quay trở lại.
Cô ngồi ở mép giường, cầm tay cậu lên rồi bôi thuốc trị bỏng.
Cô cẩn thận từng li từng tí thoa thuốc lên mu bàn tay cậu.
Thuốc trị bỏng lành lạnh, khi thoa lên vết thương lại thoái mái vô cùng.
Khương Vũ dè dặt thoa thuốc cho cậu, vừa cảm thấy đau lòng vừa giở giọng trách cứ: “Anh ở một mình nên chẳng ai quản lí nổi.
Đốt pháo làm gì chứ.
Nếu anh muốn đốt thì cứ gọi em đến đốt với anh.
Ngốc thật! Sau này anh còn không thèm làm suy nghĩ trước khi làm như vậy… Làm sai cũng không ai giúp anh được, giết người cũng không ai giúp anh được…”
Cô vừa nói vậy thì chóp mũi hơi cay cay, khóc nấc lên: “Ngu ngốc!”
Đáy lòng Cừu Lệ bỗng quặn lại.
Cậu đưa tay chạm vào khóe mắt cô, cảm nhận dòng nước mắt ấm áp.
Trái tim Cừu Lệ đột nhiên co chặc, cậu đưa tay chạm vào khóe mắt cô, cảm nhận nước mắt ấm áp.
“Em… Khóc cái gì.”
“Cảm thấy anh ngốc lắm!” Khương Vũ sụt sùi, lên án cậu: “Anh luôn làm sai, luôn bị thương.
Không ai nói nổi anh, sau này phải làm sao đây!”
Trái tim Cừu Lệ như có thứ gì xích chặt lại.
Cậu run rẩy bưng lấy mặt cô, dùng ngón tay cái lau sạch nước mắt ở khóe mắt cô, “Em đừng khóc.”
Khương Vũ hít một hơi, cắn chặt môi dưới, kiềm nỗi đau đang dâng trào trong lòng xuống.
“Em đừng khóc.” Cừu Lệ quỳ ngồi trước mặt cô, lau nước mắt của cô, hốt hoảng nói: “Anh đến bệnh viện.
Tiểu Vũ, anh nghe em.”
Khương Vũ nhìn cậu, không ngờ cậu lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy: “Đến bệnh viện?”
“Ừ, đến bệnh viện.
Anh đi ch.ết cũng đi, em đừng khóc trước mặt anh.”
Cậu không thể sống được mà.
Khương Vũ lấy ống tay áo lau sạch nước mắt, cười cười: “Anh nói sớm có phải hay hơn không.”
…
Cô đưa cậu đến bệnh viện thành phố.
Bác sĩ hỏi làm sao thành như vậy, cậu nói là không cẩn thận nên bị phỏng, không nói là do pháo nổ.
Bởi vì bác sĩ chắc chắn biết được đây không phải là pháo nổ.
Nhưng mà cũng may, Khương Vũ chỉ lo lắng cậu có đau hay không, có phải nhập viện hay không nên không hỏi nguyên nhân vì sao cậu bị bỏng.
Bác sĩ đưa cho cậu thuốc trị bỏng rồi cho y tá băng bó vết thương cho cậu.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cừu Lệ đi đến một tiệm giày rồi tìm dây giày giống y chang với đôi giày của mình.
Tiếp đến là đưa giày cho thợ sửa.
Thợ sửa giày mặc tạp dề ngồi trên ghế nhận lấy đôi giày của cậu rồi nhìn qua một lượt, cau mày nói: “Sao cháy quá vậy?”
“Có thể sửa lại không?”
“Sửa thì cũng khó có thể nhìn giống như trước.” Thợ sửa giày chỉ vào những chỗ bị cháy đen trên giày, “Cậu nhìn xem này, cháy hết cả rồi.
Sửa lại thì nhìn xấu lắm, chắc cậu cũng không vui khi phải mang nó.”
“Bác cứ sửa đi, bao nhiêu tiền cũng được.”
Khương Vũ nghe cậu nói như vậy, bất đắc dĩ nói: “Bỏ đi, em mua cho anh đôi mới đẹp hơn.”
“Anh muốn đôi này.”
Khương Vũ thấy cậu chắc nịch.
Cô biết cậu lì đến mức không ai nói nổi.
Người thợ cố gắng hết sức sửa lại đôi giày, những chỗ bị cháy đen thì đổ màu khác vào.
Mặc dù hơi lem nhem nhưng vẫn mang được.
Cừu Lệ trả tiền rồi ngồi xuống cái ghế nhỏ để mang giày vào.
Khương Vũ ngồi xổm, nhận lấy dây giày trong tay cậu, tỉ mỉ thắt nơ bướm cho cậu.
“Đẹp quá đi.” Cô đánh giá đôi giày rồi ngẩng đầu nhìn Cừu Lệ, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết: “Bạn trai nhà em mặc gì cũng đẹp.”
Cô còn chưa dứt lời thì Cừu Lệ bỗng nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Tựa như sợ xúc phạm đến cô, sợ cô cho mình ăn một cái tát.
Sau khi cậu hôn cô thì lập tức buông cô ra, sải bước ra khỏi tiệm giày.
Khương Vũ đứng lên, hét lên với cậu: “Anh chạy cái gì.”
Tiền sửa giày còn chưa trả đâu!
Khương Vũ quét mã thanh toán rồi chạm lên trán mình.
Trên trán còn vẫn còn lưu lại dấu hôn ấm áp của cậu.
Cô không nhịn được mà bật cười…
Trong lòng thật ngứa ngáy….