Chương 10: Hai chiếc xe giống nhau
Cô bước vào, khuôn mặt tuấn tú hiện lên ngay trước mặt cô đôi tay thon dài cầm tài liệu lên xem chăm chú đến mức hình như không để ý cô đã vào.
Cô đang định lên tiếng có giọng nói khàn khàn vang lên “ Em đến rồi? “ dựa vào ghế nhìn cô với ánh mắt khen ngợi cô bé này thực sự lớn lên rất rất xinh đẹp.
9
Vì cả đêm hôm qua anh cho người điều tr.a cuộc sống của cô trong 10 năm qua nhưng rất kì lạ cô bé của anh trong 10 năm qua lại không có 1 tin tức nào cả nên anh đã cho nhiều người của anh đi tr.a tin tức nên cả đêm qua anh cũng không ngủ được.
“ Ừ tôi đến rồi nghe nhân viên phục vụ anh cầm túi của tôi, đến lấy” cô tháo chiếc kính đen xuống rồi nở 1 nụ cười với anh. Anh cảm giác những lúc cô cười có những cảm giác đau xót đến xương tuỷ “ Rốt cuộc anh để túi xách của tôi kẻ đâu?” Anh đang suy nghĩ có giọng nói êm dịu cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“ Túi của em anh để ở nhà nếu em không vội đợi anh cùng anh về nhà lấy túi?” Anh lại cúi người xử lí công việc.
“ Được tôi cũng đang rảnh đợi anh cũng không sao “ cô ngồi xuống vươn tay ra ngồi trên chiếc sofa.
“ Có thể đưa tôi ít đồ ăn sáng tôi không ăn gì liền đến đây rồi “ Cô ôm bụng ỉu xìu nói.
Anh hơi nhíu mày, cô gái này vẫn chưa ăn gì bây giờ cũng đã 10 giờ rồi.
“ Muốn ch.ết đói? “ Anh cầm chiếc áo vét đứng ngoài cửa quay đầu lại nhìn cô, thấy vẻ lười biếng dựa vào ghế sofa của cô không những không cảm thấy thô tục còn tăng lên vẻ đẹp của cô.
“ Anh dẫn tôi đi ăn? “
“ Ừ đứng dậy đi thôi”
“ Có thể gọi về được không thực sự tôi rất mệt “ cô mệt mỏi dựa vài ghế sofa.
“ Không được đi thôi “ anh nhíu chặt đôi lông mày người cô có chút nóng kéo cô dậy rồi đi ra ngoài.
Cô thấy chiếc xe giống mình nhưng màu khác có chút quen mắt nói.
“ Cái xe này có chút giống... “
“ Giống xe của em “ Anh bước vào xe quay ra chỉ chỗ bên cạnh gõ gõ ý bảo cô ngồi.
Cô bước lên xe mà không để ý đến tất cả ánh mắt của mọi người trong công ty kể cả Thẩm Trung.
Tổng gián đốc lại gần nữ sắc rồi thật không thể tin được.
Tổng giám đốc cho cô gái lên xe ngồi thật là bất ngờ.
Trên xe
“ Đúng vậy rất giống màu khác ừm chả nhẽ anh sở hữu chiếc xe cặp còn lại? “ cô trợn mắt nhìn anh cô chỉ biết 1 người có địa vị cao mua nó không ngờ lại là Phương Bạch Dạ.
“ Anh... “ cô đang nói phát hiện vai mình bị 1 vật gì đó đè lên nghiêng đầu vai của cô bị 1 người nào đó dựa vào để ngủ 1 giấc ngon lành lông mày hơi nhíu lại như không ngon giấc cô bất tri bất giác vỗ lên vai anh anh có chút buông lỏng có vẻ anh rất mệt mỏi cô không nói gì để mặc anh dựa vào.
Mắt cô cũng dần dần nặng trĩu cô nhắm mắt dựa vào cửa sổ nhắm hai mắt lại.
Một lúc sau Phươn Bạch Dạ tỉnh dậy thấy cô nghiên vai bị đè ra phía anh ngủ gục về phía cửa sổ môi nhếch lên thành 1 đường cong.
*