Chương 21: Tự trách 2
” Em rốt cuộc làm sao, sao lại uống nhiều như thế? Lái xe còn rất nhanh “ Anh nói giật lại chai rượu trong tay cô.
Mắt cô lại đỏ hoe nước mắt bắt đầu rơi dựa vào lồng ngực anh khóc như một đứa trẻ.
Anh đưa đôi tay to lớn lên vuốt đôi tóc mềm mượt của cô mặc cho cô khóc. Cô khóc rất lâu anh cúi xuống thấy chiếc áo sơ mi đắt tiền của mình bị cô làm ướt thành một mảng lớn.
Cô dường như rất mệt đã ngủ thiếp đi. Anh bế cô ra ngoài đưa cô vào trong xe của cô rồi đến ghế lái. Anh lái xe đến biệt thự củ mình sai người chuẩn bị để anh lau mặt cho cô.
Ở bẹnh viện Hoàng Quý Khiêm cầm tay cô gái nằm trên giường bệch khuôn mặt xinh đẹp vẫn đang ngủ yên nhìn chăm chú.
“ Kiều Kiều anh xin lỗi đáng nhẽ năm đó anh nên ở bên cạch em, anh sai rồi em tỉnh lại với anh có được không? Chúng ta cùng đi ngắm biển mà em thích cùng đi siêu thị mua đồ, rồi sinh một cô con gái nhé?” Anh nhìn cô con người lạnh lùng bây giờ đã không còn bây giờ là con người hòn toàn trái ngược yếu đuối, đau lòng, lo lắng.
“ Em còn nhớ lúc em ôm anh, nói mùa đông em lúc nào cũng sẽ bám đuôi anh không rời. Còn nữa em nói sau khi chúng ta kết hôn chúng ta sẽ hưởng tuần trăng mật tại bãi biển Vaadhoo ở Maldives xem biển phát sáng không? Em tỉnh dậy chúng ta cùng làm có được không?” Anh biết anh sai rồi Kiều Kiều em tỉnh lại cho anh. Anh gục xuống sức lực cạn kiệt hốc mắt có 1, giọt nước mắt chảy ra.
Phương Bạch Dạ đang lau mặt và tay cho cô tuy là làn đầu tiên chạm vào phụ nữ nhưng anh lại rất khéo léo.
Tay cô giật giật tay rút ra khỏi tay anh nắm lồng ngực thật chặt mồ hôi lại bắt đầu vã ra cô đau đớn kêu lên “ A a a a a....” 2 mắt cô vẫn nhắm chặt chân không ngừng đạp tay kia xiết chặt tấm ga giường.
Anh hơi giật mình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia trông rất đau đớn anh ngồi lên méo giường đem cô ôm vào trong ngực.
Anh lay nhẹ cô dậy từ trong cơn ác mộng cô bật dậy thở hồng hộc giường như rất đau đớn túm chặt lấy cổ áo anh.
” Hôm nay em sao lại thành ra thế này?”
” Bạn tôi bị tai nạn giao thông hung thủ chạy mất hiện tại đang trong trạng thái thực vật nếu tôi biết cô ấy tâm trạng không tốt nhất định sẽ đi cùng cô ấy” Cô thật sự rất mệt.
” Không phải lỗi của em để tôi giúp em có được không?” Anh vuốt mái tóc của cô an ủi. Anh rất thích cái cảm giác được ôm cô vào lòng.
Cô gật đầu không nói gì nữa vẫn nắm chặt cổ ái anh.
” Vừa nãy là do chuyện cô bạn của em nên em đang ngủ mới như thế sao?” Phương Bạch Dạ thấy có vẻ không đúng vì chuyện đó cô mới phát ứng kịch liệt như vậy.
” Có phải anh thấy tôi nắm lồng ngực như rất đau đớn rồi còn kêu rất thảm thiết “ cô bây giờ mới từ từ buông lỏng cổ áo anh ánh nắng càng trầm xuống.
” Không phải là chuyện của bạn tôi từ lúc tôi bên Mỹ đêm nài cũng sẽ bị như thế, một cơn ác mộng rất đau đớn” Lực ở cô tay anh mạnh hơn nắm chặt vai cô rốt cuộc cô đã làm những cái gì bên Mỹ anh làm cách nào cũng không tr.a được.