Chương 25: Tham quan Paris

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Versailles


Lâu đài Versailles tọa lạc ở phía Tây Nam thành phố Paris, lâu đài Versailles hay còn gọi là Cung Điện Versailles được xây dựng từ thời Phục Hưng. Versailles là một trong năm lâu đài đẹp nhất và lớn nhất thế giới.
Versailles gồm 700 phòng, 67 cầu thang, 6.000 bức tranh, 5.000 vật trang trí nội thất, nghệ phẩm và 2.100 bức tượng.


Khi tham quan Versailles không thể bỏ qua khu vườn rộng 250 mẫu Anh, được thiết kế rất đẹp và hoành tráng. Phía sau lâu đài, có hai con kênh theo hình chữ thập giá, tạo nên một mặc nước rộng đến 23 hecta. Riêng con kênh lớn dài 1.6km...


Vẻ đẹp kỳ diệu của Versailles bất chấp sự bào mòn của thời gian và những phá hoại của con người vẫn mãi lộng lẫy, xoa hoa như cuộc sống của những bậc vua chúa.
Nhược Hy nhìn kiến trúc của lâu đài Versailles mà không khỏi há mồm, thật to lớn.
- Đẹp quá!!!


Lôi Lạc Dương đi bên cạnh Nhược Hy, thấy tâm trạng của cô vui thì anh cũng thấy vui không kém. Họ tham quan hết Versailles thì đã đến chiều tối.


- Về thôi. Lôi Lạc Dương vuốt mái tóc đen của Nhược Hy, cầm tay cô đi ra ngoài xe rồi về khách sạn. Khi về đến khách sạn đã là chín giờ tối, hai người nhanh chóng đi tắm rồi ăn tối. Ngắm cảnh về đêm ở Paris. Gió ban đêm thổi nhẹ làm mái tóc Nhược Hy bồng bềnh theo gió, có chút se lạnh. Lôi Lạc Dương thấy thế liền cởi áo khoác đấp lên cho cô


available on google playdownload on app store


- Vào trong không thôi sẽ bị cảm lạnh.
Nhược Hy lắc đầu, nũng nịu với Lôi Lạc Dương
- Em muốn ở đây thêm lát nữa.
- Chỉ năm phút nữa?
- Dạ.


Lôi Lạc Dương ôm Nhược Hy vào lòng để sửi ấm cho cô, Nhược Hy cũng vòng tay ôm lấy hong của anh. Nhưng chưa đầy hai phút, Lôi Lạc Dương đã nghe tiếng hít thở đều của cô gái nhỏ trong lòng. Anh yêu thương bế cô vào, đặt trên dường, đấp chăn cẩn thận cho cô rồi tắt điện đi ngủ. Lôi Lạc Dương một tay để Nhược Hy gối một tay ôm cô vào lòng ngủ đến sáng.


Sáng hôm sau


Lôi Lạc Dương đã dậy từ sớm nhưng anh không muốn rời giường. Anh muốn cứ như vậy mãi để được ở bên Nhược Hy không lo lắng gì. Nhược Hy động người, lông mi run run mở đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông trước mặt. Nở một nụ cười dịu dàng, hai tay ôm hong Lôi Lạc Dương chặt hơn nói


- Ông xã, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng.
Lôi Lạc Dương cười híp mắt, rồi hôn vào trán Nhược Hy. Sau đó rời giường, nhưng cô vẫn nằm lì trên giường nhăn mặt
- Ôm.


Lôi Lạc Dương thấy Nhược Hy làm nũng thì phì cười, cô thật đáng yêu. Anh lại gần chỗ cô nằm, ôm Nhược Hy đi đánh răng rửa mặt. Nhược Hy vui vẻ ôm lấy cổ Lôi Lạc Dương, miệng không ngừng nở nụ cười.
Cả hai cùng ăn sáng rồi tiếp tục đi tham quan các nơi nổi tiếng ở Paris.


Ngày thứ hai họ đi đến Khải Hoàn Môn
Ngày thứ ba họ đến bảo tàng Picasso
Ngày thứ tư họ đến nhà thơ Đức Bà Paris...
Cứ như vậy, họ đi đến nơi này đến nơi khác để tham quan. Họ rất hạnh phúc khi sống những ngày tháng bình yên trôi qua.


=•=•=•=•=•= dải ngân hà phân cách Tập đoàn Thần Vũ=•=•=•=•=•=


Tề Vũ nhìn mấy cổ đông trước mặt mà hỏa khí đầy người. Nếu không phải Mộc Kha đi nước ngoài gặp đối tác thì anh cũng không phải chủ trì cuộc họp gấp này. Thân là phó giám đốc nên Tề Vũ phải họp khi cả tổng tài và tổng giám đốc đều không có ở đây.


- Nói, tại sao hạng mục lại bị tiết lộ ra ngoài. Tề Vũ lạnh giọng nói, ánh mắt liếc về mấy cổ đông và nhân viên trong công ty.


- Chúng tôi không biết. một trưởng phòng mạnh dạng mở lời. Làm sao họ biết được hạng mục trong công ty bị tiết lộ ra ngoài? Cũng may tổng tài không có ở đây. Đó là suy nghĩ của mọi người lúc này, nhưng rất nhanh ý nghĩ đó bị dập tắt vì cuộc gọi điện thoại kia. Giọng lạnh lùng ở đầu giây bên đó làm nhiệt độ trong phòng họp giảm xuống


- Ai đứng ra giải thích cho tôi.
- Ách.. tổng... tài...
- Tổng tài, chuyện này vẫn còn đang điều tra. Tề Vũ nhanh chóng ổn định tinh thần nói với Lôi Lạc Dương, anh là rất sợ đại boss này nổi giận nha.
- Khi tôi về, muốn nghe được câu trả lời.


Nói xong, Lôi Lạc Dương gác máy để lại một đám người lo lắng. Tề Vũ xoa huyệt thái dương, lần này đại boss nổi giận thật rồi.
Mà ở bên kia, Nhược Hy thấy anh tức giận thì biết có chuyện xảy ra.
- Có chuyện gì sao?
- Ừ, hạng mục công ty bị lộ ra ngoài.


Lôi Lạc Dương thở dài, vuốt mái tóc mềm mại của Nhược Hy nói.
- Vậy phải làm sao?
- Đừng lo, tất cả sẽ ổn.
- Hay chúng ta về đi.
- Em không muốn ở lại chơi nữa à?!
Lôi Lạc Dương biết cô lo lắng, nhưng anh không muốn ép buộc cô về. Nhược Hy lắc đầu


- Không, nhưng công ty đang có việc nếu anh về sẽ giải quyết nhanh hơn.
Cô ôm lấy hong anh, đầu cọ cọ nói. Nhưng cô không hề biết chỉ một động tác nhỏ đã khơi dậy dục vọng của anh.
- Bà xã, đừng đùa với lửa.


Giọng Lôi Lạc Dương có chút khàn, Nhược Hy nhận được sự khác lạ của anh nên không dám nhúc nhích chỉ ngồi im trong lòng anh.
- Vậy ngày mai chúng ta về.
- Dạ.


Dù gì thì họ chơi cũng hơn nữa tháng, nên về cũng không có gì tiếc nuối... Lôi Lạc Dương hôn nhẹ lên mái tóc Nhược Hy, anh ngửi lấy mùi hương tường vi quen thuộc trên người cô. Tâm trạng cũng bình ổn hơn.
Trong khi đó, ở tổng bộ của bang Hắc Ưng.


Tề Phúc nhìn đám thuộc hạ đang quỳ dưới đất, mà thở dài. Bang đã có quy định như vậy sao họ còn làm trái với bang quy?
- Các cậu biết lỗi chưa?
- Chúng tôi chỉ thiếu tiền để lo cho gia đình nên mới làm như vậy.


Một người trong số đó lê tiếng, Tề Phúc thở hắc ra. Bang không thể giúp họ sao? Sao phải nhận tiền của người ta rồi đi đánh người, khiến cho hắn sắp ch.ết nữa chứ?
- Không nói nhiều, đưa họ vào rừng "Tử Thần" ba tháng, nếu sống sót sẽ được bỏ qua.


Sắc mặt Tề Phúc không đổi nói, mà mấy người kia khi nghe thấy hai chữ "Tử thần" thì xương cốt đã mềm nhũn ra. Nhưng còn đỡ hơn lão đại, nếu phạm vào bang quy thì dựa theo mức độ mà xử lý. Bỗng điện thoại của Tề Phúc vang lên, đầu giây bên kia gấp rút nói
- Tam đương gia, lô hàng bị cướp rồi.


- Có biết là ai làm không?
- Theo như em đoán là do bang Bạch Hổ làm.
- Hừ, nhanh chóng chịu tập anh em đợi tôi ở đó.
- Vâng.


Tề Phúc nhanh chóng rời khỏi tổng bộ bang Hắc Ưng. Anh thật không hiểu nổi hôm nay là ngày gì mà xui vậy chứ, để lão đại biết có phải anh sẽ bị biến vào "Tử Thần" mấy tháng hay không? Tốt nhất xử lý trước khi trước khi lão đại biết. Nghĩ đến đây, Tề Phúc tự khen mình thông minh, tâm trạng tốt lên hẳn nhưng anh đâu biết người nào đó đã biết.


Ngay ngày hôm sau, Nhược Hy cùng Lôi Lạc Dương lên máy bay trở về nước. Hai người không đi máy bay tư nhân nên thời gian về sẽ chậm hơn.


Ở trên máy bay mấy cô gái nhìn thấy Lôi Lạc Dương thì hai mắt rõ sáng, dù sao cũng là lần đầu tiên họ gặp soái ca. Nhược Hy khó chịu làm mặt lanh liếc Lôi Lạc Dương một cái.
- Yêu nghiệt.


Lôi Lạc Dương cười cười nhìn cô, anh cưng chiều nhéo mũi của Nhược Hy. Rồi kéo đầu của cô dựa vào vai anh để Nhược Hy được thoải mái hơn, những cô gái xung quanh đều ghen tị không thôi.


Sau mười mấy tiếng bay, cuối cùng cũng hạ cánh. Nhược Hy được Lôi Lạc Dương trở về biệt thự còn anh đến thẳng công ty.






Truyện liên quan