Chương 33: Đám cưới hoàng gia
Chiếc xe BMW đen của Nguyệt Hạo dừng trước cửa biệt thự của Lôi Lạc Dương. Anh nhanh chóng bước vào trong, thì thấy ngoại trừ vợ chồng Lôi Lạc Dương ra còn có Mộc Kha, Tề Mặc, Tề Phúc.
- Có chuyện gì?
- Cậu sẽ đi Anh quốc?
Lôi Lạc Dương lạnh nhạt hỏi.
- Phải.
- Vậy chúng tôi đi với cậu.
Nhược Hy nói với Nguyệt Hạo, cô biết Nguyệt Hạo lo lắng cho Lăng Ngọc nhưng cô cũng lo lắng vậy.
- Được.
- Mộc Kha, cậu ở lại đi.
Lôi Lạc Dương nhìn Mộc Kha, sau đó dừng lại một chút rồi nói tiếp
- Tề Vũ và Tề Phúc sẽ đi cùng.
Quyết định xong mọi chuyện, mọi người đều xuất phát. Họ đi máy bay tư nhân nên đến sớm hơn.
Anh Quốc
Đám cưới của công chúa sẽ diễn ra vào tuần tới, nên cung điện đã được các hạ nhân trang hoàng lộng lẫy. Từ ngoài vào trong cung điện chủ yếu là màu trắng, dọc đường đi sẽ để những chậu hoa lily trắng.
Hôn nay, Lăng Ngọc cùng con trai bá tước đi may đồ cưới nhưng trên mặt cô cơ hồ không có nỗi một nụ cười. Sau khi xong tất cả, Lăng Ngọc đi thẳng về cung điện. Còn Ken anh ta cũng về tòa lâu đài dành riêng cho bá tước. Mà lúc này, đám người Lôi Lạc Dương cũng đã đến nơi. Họ thuê khách sạn để ở và chuẩn bị kế hoạch sẵn sàng cho ngày hôn lễ của Lăng Ngọc.
Ở nơi khác, tại Anh Quốc
- Đã chuẩn bị sẵn sàng?
- Chỉ cần ngày cưới của công chúa là ra tay.
- Được, phải không để lại dấu vết.
Một âm mưu được sắp đặt, đó sẽ là gì? Sẽ có nguy hại gì cho công chúa và nữ hoàng?
Cứ như vậy, một ngày lại một ngày trôi qua cuối cùng đám cưới hoàng gia cũng được diễn ra vô cùng long trọng. Khúc nhạc của đàn vĩ cầm nhẹ nhàng mà sâu lắng vang lên. Lăng Ngọc cùng Ken ngồi trên xe ngựa được hai con bạch mã kéo đi. Lăng Ngọc mặc chiếc váy cưới màu trắng kiểu công chúa trên đầu đội vương niệm tượng trưng cho người kế nhiệm ngôi nữ hoàng tương lại. Còn Ken mặc bộ đồ kiểu hoàng tử màu trắng nhìn vào cũng rất điển trai. Nguyệt Hạo đừng từ xa nắm chặt nắm đấm, tức giận đến nỗi trán nổi đầy gân xanh.
- Bình tĩnh đi.
Nhược Hy liếc xéo Nguyệt Hạo lạnh lùng nói, họ theo đoàn người đi vào nơi tổ chức hôn lễ. Rất náo nhiệt và ồn ào, mọi người không ngừng nói lời chúc phúc. Nhưng đến lúc cô dâu chú rể bước lên để làm lễ thì một tiếng súng nổ lên. Mọi người trong hội trường đều hét lên rồi chạy toán loạn.
- Chuyện gì vậy chứ?
Cả đám người Lôi Lạc Dương cảnh giác nhìn xung quanh, đột nhiên cỡ năm mươi người mặc đồ đen tưt cửa lâu đài bước vào.
- Các người là ai? Lăng Ngọc lạnh lùng hỏi, nhưng đám người đó chỉ cười khinh bỉ
- Hôm nay sẽ là ngày ch.ết của các người.
Nói xong cả đám người lao đến, những người bảo vệ cho nữ hoàng và Lăng Ngọc nhanh chóng bị hạ gục. Lăng Ngọc tức nghiến răng nghiến lợi, cô cột váy lên gỡ hết đồ trên đầu mình ra rồi cũng lao đến. Điều này khiến Ken ngoài dự tính, anh không ngờ cô biết võ nhưng không, anh không dễ dàng đầu hàng.
- Có nên ra giúp không?
Nhược Hy sốt ruột quay sang hỏi Lôi Lạc Dương
- Xem tình hình đã.
Ken lẫn vào đám đông tiến gần lại chỗ nữ hoàng, anh ta đưa súng lên bắn rồi quát to
- CÔNG CHÚA NẾU NGÀI KHÔNG DỪNG LẠI TÔI SẼ BẮN NỮ HOÀNG!
Lăng Ngọc dừng động tác, nhìn về phía Ken. Cô xúc động đến nỗi muốn chém cho hắn ta một nhát
- Cậu làm gì vậy hả? Bỏ súng xuống. Lăng Ngọc gào lên, nên không để ý có người đánh sau lưng cô. Bất ngờ, Lăng Ngọc ngã xuống đất ôm lấy bụng đang quặn đau của, sắc mặt trắng bệch.
Đám người Lôi Lạc Dương rất muốn chạy ra nhưng trước hết phải tiếp cận Ken và lấy được súng của cậu ta. Nhược Hy không nghĩ ngợi nhiều rút trên tóc một cây kim trong đó có chất độc làm tê liệt thân thể. Cô nhắm ngay tay cầm súng của Ken, một phát trúng đích.
"Cạch" cây súng trên tay Ken rơi xuống, anh ta cũng theo đó mà ngã xuống lúc này Nguyệt Hạo chạy nhanh ra đỡ lấy Lăng Ngọc. Tề Vũ và Tề Phúc lo đám tép riu kia. Lôi Lạc Dương cũng nhập cuộc.
Nhược Hy nhìn Ken đến nghiến răng nghiến lợi quát
- Tên khốn nạn, ngươi dám phản bội Lăng Ngọc, ta cho ngươi ch.ết.
Mỗi một câu là một cú đá giáng xuống. Lôi Lạc Dương không ngờ cô vợ bé nhỏ của mình lại bạo lực như vậy.
- Bảo bối, đá nữa cậu ta sẽ ch.ết đó.
- ch.ết hắn càng tốt, ai bảo hắn khi dễ Lăng Ngọc.
- Bảo bối, như vậy em sẽ rất mệt.
-....
- Bảo bối....
-....vẫn im lặng
- Vợ à?
-...má....u...
Lần này Nhược Hy mới mấp máy môi chỉ về phía Lăng Ngọc
Máu! Lôi Lạc Dương theo quán tính nhìn về phía tay cô chỉ.
- ch.ết tiệt! Nguyệt Hạo mau đem Lăng Ngọc đến bệnh viện.
Lôi Lạc Dương hét lên, lúc này Nguyệt Hạo mới để ý hạ thân của Lăng Ngọc chảy máu, nữ hoàng thấy vậy cũng cuốn lên quát
- Người đâu, mau gọi bác sĩ.
- Đứa bé....con của....em.
Lăng Ngọc thều thào nói, Nguyệt Hạo ôm Lăng Ngọc trong lòng đi ra ngoài
- Em nhất định phải cố lên, em không được xảy ra chuyện gì.
Nguyệt Hạo rời khỏi, Lôi Lạc Dương ôm chặt Nhược Hy trong lòng, đau xót nói
- Bảo bối, đừng sợ...
- Không... mẹ...mẹ ơi! Máu nhiều lắm... mẹ ơi.....
Nhược Hy không ngừng gào thét, máu chảy trên người Lăng Ngọc làm cho cô nhớ đến mẹ năm đó. Mẹ nằm bất động trên vũng máu, cho dù cô gào thét thế nào mẹ cũng không dậy. Điều đó đã ám ảnh cô hằng đêm khi ngủ....
- Bảo bối ngoan, không sao. Có anh ở đây với em...
- Em sợ...lúc đó, mẹ em cũng vậy.
- Anh biết, ngoan, đừng sợ.
Nhược Hy mệt mỏi ngủ thiết đi trong vòng tay anh, Lôi Lạc Dương dịu dàng bế Nhược Hy về khách sạn. Còn Tề Vũ và Tề Phúc há hốc mồm kinh ngạc, đây là lão đại của họ ư? Dịu dàng? Ấm áp? Ân cần? Lão đại của họ từ khi nào trở nên như vậy a? Nhưng họ chắc một điều, phu nhân chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng lão đại.
Lúc này, đèn cấp cứu ở bệnh viện vụt tắt. Nguyệt Hạo nhanh chóng chạy lại
- Bác sĩ cô ấy có sao không?
- Cũng may là đưa đến kịp, nên cả mẹ và con đều an toàn.
- Cảm ơn.....hả?! Con? Ý ông nói cô ấy mang thai?!
- Phải, đã hơn một tháng.
Nói xong bác sĩ rời đi, để lại Nguyệt Hạo tâm trạng vừa mừng vừa lo lắng. Chỉ một chút nữa thôi, nếu chỉ chậm trễ một chút thôi có phải sẽ mất đi đứa con không? Mà nữ hoàng nghe thấy thì mới thở nhẹ nhõm, thật tốt quá. Ta cũng nên xem xét lại để truyền ngôi vị nữ hoàng rồi.
Nguyệt Hạo bước vào phòng bệnh thăm Lăng Ngọc, lúc này nhìn thấy cô thật yên ổn. Ước gì thời gian ngừng lại để anh được ngắm nhìn cô như vậy mãi mãi. Cô là mạng sống, là trái tim của anh. Nếu cô xảy ra chuyện gì anh nhất định sẽ ân hận cả đời. Cho nên anh thề, sẽ không bao giờ buông tay cô ra.
- Lăng Ngọc, anh yêu em.
( Cặp này tạm dừng tại đây
đã xong, từ giờ họ sẽ sống hp bên nhau)
Lôi Lạc Dương sau khi đưa Nhược Hy về khách sạn, thì luôn ngồi bên cạnh cô. Nhìn Nhược Hy như vậy anh đau lòng vô cùng.
- Bảo bối, anh sẽ không để quá khứ của em lặp lại.
Như hiểu được lời anh, cô hừ nhẹ rồi ôm chặt lấy anh mà ngủ. Có lẽ Nhược Hy cảm thấy thật hạnh phúc khi anh bên cạnh.