Chương 2: Tiểu thư là hàn phu nhân
“Bác sĩ, bệnh nhân ở phòng 102 đã tỉnh lại.” Một người đàn ông trung niên vui mừng, tay bấm nút ở đầu giường.
Cô từ từ mở mắt ra, mọi vật xung quanh rất lạ, chẳng lẽ cô đang ở cõi tiên mà thiên hạ tồn tại sao? Những người xung quanh cô, mọi thứ đều xa lạ.
Cô bị một người mặc y phục kì dị màu trắng, trên mặt và cổ đeo thứ gì đó trông rất kì quái lấy một thứ phát soi vào mắt cô khiến cô phải nhắm mắt lại.
“Bác sĩ, tiểu thư nhà tôi không sao chứ?” Người đàn ông trung niên kia lại lên tiếng.
“Bệnh nhân không sao nữa rồi, vết thương chỉ là ngoài da thôi nên không đáng lo ngại. Có thể là thủ tục xuất viện cho bệnh nhân.” Nói xong, bác sĩ đi ra ngoài.
Người trung niên kia cung kính với cô, “Tiểu thư, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cô, sau đó chúng ta sẽ về nhà.”
Cô chưa kịp phản ứng thì người kia đã đi mất, cô có khóc cũng không ra nước mắt mà, “Trời ơi! Tôi không phải là tiểu thư gì đó mà là Linh Dương công chúa, sao không ai nhận ra tôi vậy. Mà những người ở đây kì lạ quá, hoàng huynh ơi…huynh mau tới đây, cứu muội ra khỏi chỗ này đi…”
Đi ra hàng loạt những thứ cổ quái và kì lạ, Linh Dương công chúa giờ đứng trước một cỗ máy to, cô chắc đây là phương tiện đi lại của thần tiên, thì liền chui vào trong xe. Trong này thật dễ chịu, êm ái khiến cho Linh Dương công chúa ngủ lúc nào không hay.
Đang ngủ say giấc, bên tai cô vang lên tiếng nói, “Tiểu thư, chúng ta tới nơi rồi!”
Linh Dương bước ra ngoài, ở bên ngoài khung cảnh rất đẹp, nhưng đây không phải là hoàng cung a! Cô quay sang nhìn người đàn ông kia, “Đây đâu phải nhà của ta?”
Người kia cung kính, “Đúng, nhưng mà từ giờ trở đi, nơi đây sẽ là nhà của tiểu thư, từ giờ người sẽ sống với chồng ở nơi này.”
“Chồng là gì? Là ai sao?”
“Tiểu thư không nhớ gì sao? Chẳng lẽ chiếc đèn chùm rơi trúng đầu đã làm ảnh hưởng đến não của người”
Linh Dương công chúa chẳng hiểu người kia đang nói gì, nhưng cô hiểu ý trước của người đàn ông kia nên cô gật gật đầu.
Người đàn ông kia vẻ mặt lo lắng, nhưng vẫn từ từ nói cho cô biết, “Sáng nay, tiểu thư đã cùng với chủ tịch của tập đoàn Big Sky – Hàn Thiên kết hôn.”
Cái gì mà kết hôn chứ? Tập đoàn? Lại còn Big…big…gì đó nữa, người này nói mà cô chẳng hiểu gì cả!
“Từ giờ, tiểu thư sẽ là Hàn phu nhân!”
Sặc…ặc… Linh Dương công chúa trợn mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, “Ý ngươi nói là ta và tên Hàn…Hàn gì đó đã thành thân, hắn là phu quân của ta?”
Người đàn ông đó gật đầu.
Khi người đàn ông kia gật đầu, cô đứng yên tại chỗ không biết nên làm gì lúc này. Khi còn ở hoàng cung cô sắp được gả đi, giờ ở đây thì lại thành thân rồi. Ông trời ơi, sao người lại đối xử với con bất công vậy trời!!!
Linh Dương công chúa như người mất hồn ngồi xuống mặt đất.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Người đàn ông trung niên kia vội đỡ lấy cô.”
“Đừng động vào ta!” Cô hất bàn tay của người kia ra, lúc này cô mới để ý đến y phục của mình. Chẳng lẽ, khi lên đây, cô tự biến thành y phục giống bọn họ sao?
Giờ cô chẳng muốn nói hay hỏi điều gì nữa, lúc này cô chỉ muốn nghỉ ngơi, “Ta mệt rồi, đưa ta lên phòng!”