Chương 7: Uy tôi!
Editor: Du Bình
Sáng ngày thứ hai, Nguyên Triệt đúng hạn rời giường, sắc mặt như thường, trên mặt thậm chí còn không có một chút cảm giác của say rượu hay uể oải. Trong lúc ăn sáng, Phương Nho thậm chí còn không phát hiện ra chút gì không ổn, Nguyên Triệt cũng không hỏi đến sự tình say rượu ngày hôm qua.
Phương Nho thầm thở nhẹ ra, xem ra là hắn không nhớ rõ, vạn hạnh!
Thu dọn xong bát đũa, Phương Nho nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. Ngay khi cậu xoay người, Nguyên Triệt bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào lưng của cậu, lộ ra vài tia tìm tòi suy nghĩ.
Trở lại thư phòng, Nguyên Triệt bắt đầu mở máy tính chỉnh lý tư liệu, nhưng căn bản là không thể tập trung được.
Hắn châm một điếu thuốc, suy nghĩ về nụ hôn đêm qua tại câu lạc bộ, còn nghĩ đến cảm giác khi ôm cậu ấy, còn có sự việc say rượu đến phóng túng nữa.
Trên thực tế, Nguyên Triệt rất ít khi uống rượu, kể cả có say thì cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn gắt gao hơn nữa kìa. Nhưng sau khi trở lại nhà, hắn làn đầu tiên mặc kệ chính mình say, ý thức hỗn độn, mặc dù có nhiều chi tiết không nhớ rõ, nhưng lại có thể mơ hồ tìm lại được… Chính là ở Phương Nho mang đến cho hắn cảm giác an tâm.
Đang suy nghĩ mênh mang, ngoải cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của đàn dương cầm.
Nguyên Triệt đứng dậy đi vào phòng khách, tựa vào tường, lẳng lặng nhìn Phương Nho đàn. Đây là lần đầu tiên hắn được nghe cậu đánh đàn, đôi mắt cậu nhắm hờ, biểu tình say mê, những sợi tóc mềm mại lay động theo âm nhạt, dương quang ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ rơi trên người cậu ấy, giống như một tầng hào quang dát lên, như mộng như ảo.
Vừa nhìn vừa nghe, Nguyên Triệt lại sinh ra một cảm giác muốn được chìm vào giấc ngủ mông lung…
Hắn ngồi lên ghế sa lông, thả lỏng thân thể, một cảm giác chìm đắm đánh vào hắn, hắn lại không nguyện ý nhắm mắt lại, ánh mắt thủy chung đọng lại trên người kia…
Một khúc nhạc kết thúc, Phương Nho quay đầu về phía Nguyên Triệt, cười nói: “Cậu chủ! Nếu muốn ngủ thì ngủ đi! Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, cậu nên nghỉ ngơi nhiều một chút, tôi sẽ đàn cho cậu nghe mấy đoạn nhạc nhẹ!”
Theo lời cậu, hắn nhắm nghiền hai mắt, tai lắng nghe âm thanh của đàn dương cầm lần thứ hai vang lên…
Phương Nho một bên đánh đàn, một bên dùng mắt giá Nguyên Triệt. Hắn quả nhiên không ở mặt ngoài thoạt nhìn tinh lực vô hạn, càng say lại càng tạo áp lực áp đảo người khác, luôn mang đến cho người khác gánh nặng. Nguyên Triệt cũng là một kẻ cuồng làm việc, ngay cả ngày nghỉ cũng không có ngơi tay, lại càng giống như đang phát tiết mọi tinh lực của bản thân vậy. Mỗi lúc nóng nảy sẽ càng khiến tinh thần phấn khởi, tư duy sinh động hơn, mà ngủ càng ngắn, lại không có việc gì làm thì sẽ càng khiến cho bản thân mình nổi nóng cùng lo âu.
Hắn thật khó có thể tự chủ việc có thể cho não bộ nghỉ ngơi, càng không thể có được một giấc ngủ trọn vẹn. Cho nên chỉ cần cải thiện được chất ngủ của hắn, Phương Nho đều muốn thử mọi phương pháp.
Chơi đàn ước chừng nửa giờ, cậu dừng lại, nhìn Nguyên Triệt nghiêng người tựa vào ghế, biểu tình thư hoãn, hô hấp vững vàng, hiển nhiên là đang ngủ rất say. Đây là một hiện tượng tốt, đại biểu cho âm nhạc có thể trấn an được hắn.
Phương Nho vào phòng, mang ra một cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên người hắn, sau đó lưu lại một tờ giấy rồi ra khỏi nhà…
Nguyên liệu nấu ăn tong tủ lạnh không còn nhiều lắm, nên cậu đi mua một ít, thuật tiện còn qua tiện ô mai. Tại tối hôm qua bị hắn ầm ĩ nên có chút kinh hãi, tốt nhất là phải phòng tránh trước!
Lúc hắn tỉnh lại, trong nhà trống trơn vắng vẻ. Hắn lau trán, thì thào lẩm bẩm: “Mình cư nhiên cứ thế mà ngủ?”
Thoáng nhìn tờ giấy trên bàn trà, hắn tùy tay cầm lên nhìn thoáng qua. Ra ngoài? Nguyên Triệt liếc đồng hồ, 11 giờ rồi, như thế nào còn chưa có về?
Hắn đứng lên làm cho cái chăn đang đắp trên người nhẹ nhàng rơi xuống, hắn nhặt lên ngắm một hồi, sau đó mới bí mật mang vào phòng mình…
Giữa trưa, Phương Nho làm một bữa khá là phong phú. Nguyên Triệt ăn thực sung sướng, ngay cả bình thường chán ghét rau dưa mà hôm nay cũng gắp liền mấy đũa!
Ăn no ngủ đủ, buổi chiều còn lại hắn đều ở thư phòng bận rộn, chỉnh lý kế hoạch phát triển của công ty trong mấy tháng tiếp theo cùng một số tư liệu hạng mục đầu tư, hiệu suất làm việc phi thường được nâng cao.
Uống trà sữa cùng ô mai cậu đưa tới,hắn lần đầu tiên cảm giác được cảm giác thoải mái khi làm việc là như thế nào. Không tự chủ được mà nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Đến đêm, Nguyên Triệt vào phòng tắm, trong đầu vô ý hiên ra mấy hình ảnh kiều diễm, hắn nhìn nhìn bồn tắm, lại nhìn nhìn vách tường, mơ hồ nhớ tới hắn ở trong này cường hôn Phương Nho? Đôi mắt đẫm nước, cả người sũng nước, hô hấp nóng bỏng, đôi môi mềm mại, da thịt cũng đầy xúc cảm… Nguyên Triệt chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, dục vọng dâng trào…
Hắn che miệng lại, thân thể có chút nóng lên.
Đáng ch.ết!! Chỉ là tưởng tượng mà hắn lại có thể phản ứng!
Mở vòi nước, Nguyên Triệt hung hăng dùng nước lạnh xối vào chính mình.
Đêm đó, Nguyên Triệt mơ thấy mộng xuân. Hắn mơ thấy mình đem Phương Nho đặt ở dưới thân, hôn môi, vuốt ve, tiến vào, hết sức triền miên. Phương Nho mị sắc liêu nhân, phát ra tiếng thở dốc đầy mời gọi, hai chân kẹp lấy thắt lưng hắn, theo hắn lắc lư.
Mãnh liệt mở mắt, hạ thân Nguyên Triệt cứng rắn như sắt, dục vọng bừng bừng phấn chấn, thân thể như lửa nóng.
Hắn nhanh chóng chạy vào phòng tắm, phải một lúc lâu sau mới âm trầm trầm đi ra…
Có phải hay không lâu lắm rồi không giải quyết rồi nên mới như vậy? Nguyên Triệt phiền toái gảy một chút tóc…
Ngẩng đầu nhìn cửa phòng, đối diện chính là phòng của cậu, chắc hẳn giờ này đang ngủ nhỉ?
Nguyên Triệt ra khỏi phòng, đứng trước cửa phòng của cậu, dùng sức đập đập: “Phương Nho! Mau dậy!”Phương Nho bị tiếng rống của hắn đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, mới có bốn giờ sáng thôi mà! Cậu gian nan bò ra khỏi giường, mở cửa, nhìn gia hỏa nửa đêm phát thần kinh đứng trước mặt, buồn bực hỏi: “Cậu chủ, có chuyện gì?”
Nguyên Triệt nhìn bộ dạng ngái ngủ của người kia một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Tôi đói! Mau làm đồ ăn nhẹ cho tôi!”
“Lúc này sao?”
“Không sai! Ngay bây giờ!”
Phương Nho nhận lệnh, hỏi lại: “Cậu chủ muốn ăn cái gì?”
“Đồ giải nhiệt!”
Cậu vào bếp, hắn theo sau…
“Cậu chủ cứ ra phòng khách ngồi đợi đi, tôi lập tức sẽ mang đồ ăn cho cậu!”
“Cậu làm việc của cậu, tôi đứng đây nhìn!” Nguyên Triệt ôm ngực, tựa người vào tủ lạnh.
Phương Nho không còn lời gì để nói, cứ vậy để cho một đứa trẻ to xác đứng cạnh, không khỏi có cảm giác áp bách.
Nguyên Triệt nhìn bóng dáng bận rộn của hắn, đầu mắt nhìn cậu từ đầu xuống chân, đầu, bả vai, sống lưng, thắt lưng, mông, đùi… Cậu có cái mông thật cong, sờ vào một cái hẳn là sẽ có xúc cảm rất tốt; hai chân thon dài, có thể thực nhẹ nhàng quấn quanh thắt lưng của hắn; đối lập với kích cỡ cùng với dáng người của hắn, lúc tiến vào chắc sẽ không dễ dàng, phỉa hảo hảo yêu cầu chuẩn bị tốt. Nhưng chắc chắn cái cảm giác ở trong cậu nhất định sẽ rất tuyệt, khẩn trí mà tiêu hồn…
Ánh mắt hắn từ từ trở nên nóng bỏng, hạ thân cũng bắt đầu rục rịch…
Đúng lúc này, cậu mở miệng nói với hắn: “Lúc này muộn quá rồi, tôi sẽ chỉ nấu cho cậu một bát cháo trắng cùng với trứng bắc thảo, ăn xong sẽ uống một ly nước lê lạnh!”
Cậu dùng thìa quấy trong nồi một hồi, sau đó đưa cho hắn một bát cháo nhỏ, đưa cho Nguyên Triệt: “Cậu nếm thử xem vị thế nào?”
Nguyên Triệt tiếp nhận bát cháo, một hơi liền uống hết.
“A! Còn nóng!!” Phương Nho không kịp ngăn cản, chỉ có thể bất lực nhìn hắn bị nóng đến nhăn nhó cả mặt.
“Cậu cho tôi xem nào?”
Nguyên Triệt vươn lưỡi ra để cho cậu kiểm tr.a một chút. Sau đó lấy trong tủ lạnh lấy ra một ít đá nhỏ, gắp một khối đưa vào miệng hắn: “Cậu ngậm nó đi!”
Nguyên Triệt há mồm, á khẩu ngậm miệng.
Sau đó cậu liền dùng giọng quở trách: “Cậu chủ! Dù gì cậu cũng là giám đốc đứng đầu một công ty! Sao lại có lúc đồng dạng một đứa nhóc to xác vậy? Húp cháo cũng không biết cách hảo hảo mà uống nữa!”
Nguyên Triệt không thể nói lại, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ vẻ kháng nghị.
Phương Nho hoàn toàn không nhìn đến hắn, tiếp tục mắng: “Cậu hãy uống một cốc nước lê trước, qua mấy phút nữa nhìn xem nó có bị phù không?”
Hắn đành nhắm mắt theo đuôi cậu vào phòng khách, rồi lại xem cậu bận việc.
“Đá tan rồi!” Nguyên Triệt đột nhiên mở miệng.
“Cậu ngồi xuống để tôi xem lại!”
Hắn một cước ngồi nguyên còn Phương Nho an vị giữa hai chân hắn, cả người giống như bị hắn vây lại.
“Tốt rồi! Không nghiêm trọng đâu!” Trừ bỏ có chút sưng đỏ ở ngoài, đầu lưỡi cũng không có di trạng khác thường. Cậu yên lòng, cười với hắn: “Đầu lưỡi của cậu thực rắn chắc nha!”
“Ân, cho nên thật thích hợp để hôn!” Hắn thản nhiên đáp.
Giọng cậu lập tức biến thành chế nhạo: “Vậy bạn gái tương lai của cậu thật có phúc a~”
“Tôi cũng cảm thấy vậy đấy!” Nguyên Triệt nghiêm túc gật đầu, nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Thế cậu có muốn thử lại hay không?”
Phương Nho sửng sốt, người này lại muốn trêu chọc cậu sao? Nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, cậu lùi về phía sau, khoát tay: “Không đâu! Tôi còn phải lưu lại để luyện tập với bạn gái!”
“Cậu có bạn gái?” Nguyên Triệt nheo mắt, ngữ khí có chút không vui.
“Còn chưa có! Nhưng mà…” Phương Nho ôn hòa cười cười: ‘Về sau sẽ có!”
Nguyên Triệt hừ lạnh một biếng, biếng nhác tựa vào đằng sau, lệnh cho cậu: “Tôi đói! Mang cháo lại đây!”
Cậu vội đứng dậy vào bếp mang cháo ra.
“Đã nguội rồi, không còn nóng lắm nữa đâu!”
Đem bát cháo đến trước mặt cậu, Nguyên Triệt liếc mắt một cái, nói một câu nhẹ bẫng: “Uy tôi!”
“A?” Phương Nho sửng sốt, có hay không mình nghe nhầm?
“Uy tôi!” Nguyên Triệt nói lại lần nữa “Chiều nay đánh máy nhiều làm tay nhức mỏi, không muốn động!”
Loại lý do này thật đủ gượng ép khiến cậu không còn lời gì để nói.
“Nhanh lên!” Nguyên Triệt vỗ vỗ sô pha, bất mãn: “Mau ngồi xuống! Đừng lãng phí thời gian! Tôi còn muốn ngủ thêm một giấc nữa!”
Nhẫn! Coi như hắn là đứa con cậu phải nuôi đi!! Đây là Phương Nho ở trong lòng tự mình thôi miên.
Trải qua lần say rượu kia, Phương Nho khắc sâu trong tâm mình rằng người đàn ông này có một nội tâm cuồng ngạo ngoan liệt thứ hai trong tính cách. Nếu muốn yên ổn sống với hắn, tốt nhất là nên theo hắn, đừng để hắn phát bực, vậy sẽ không thể dỗ dành được!
Từng muỗng từng muỗng mà uy, Phương Nho không hề chú ý đến khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, gần đến nỗi cái trán của Nguyên Triệt có thể chạm vào tóc của cậu.
“Phương Nho! Từ nay về sau cứ thể ở cạnh tôi đi?” Nguyên Triệt theo dõi cậu, nói.
“Ân?” Phương Nho suy tư một hồi, cười đáp lại: “Chỉ cần cậu chủ không chê…”
“Tôi không chê!” Nguyên Triệt khẳng định: “Cho nên từ nay cứ an tâm làm người của tôi! Không cần lo lắng đến mấy cái loạn thất bát tao kia nữa!”
Hắn nhớ rõ Phương Nho chỉ ký hợp đồng một năm, bây giờ hắn muốn ký lâu dài với cậu, về sau có không hợp nữa thì hắn cũng mặc kệ, nuôi cậu cả đời khiến hắn có cảm giác vui đến không nói lên lời. Bất quá chuyện này phải bí mật tiến hành, tạm thời chưa thể cho cậu biết được!
“Mặt khác, không cần gọi tôi là Cậu chủ nữa! Trực tiếp gọi tên tốt hơn!”
Phương Nho chần chờ một hồi lâu, thăm dò kêu: “Nguyên… Triệt?”
“Cứ như vậy mà gọi!” Nguyên Triệt sờ sờ đầu cậu. Từ lần đầu tiển gặp mặt hắn đã muốn làm như vậy. Tóc Phơng Nho thực mềm, còn hơi xù, tựa như lông của con mèo nhỏ, xúc cảm thật tốt!
Phương Nho nghiêng nghiêng đầu, đứng dậy nói: “Cũng không còn sớm… Cậu… Nguyên Triệt, mau đi ngủ sớm một chút!”
Nguyên Triệt nhìn bóng lưng của cậu, trên mặt lộ ra thần sắc thực thỏa mãn.
“Đúng rồi!” Nguyên Triệt dường như nghĩ đến cái gì đó, hướng về phía phòng bếp, nói với Phương Nho: “Về sau có tiệc gì thì cậu đi cùng tôi đi!”
Hôm trước ở câu lạc bộ, có Phương Nho bên cạnh, hắn cảm thấy mình nổi giận quá nhiều, thậm chỉ cùng người khác thân cận cũng có thể cho qua.
“Được!” Âm thanh đáp ứng của cậu từ phòng bếp truyền ra.
Nguyên Triệt lúc này mới vừa lòng trở lại phòng riêng rửa mặt, rồi ôm chăn của Phương Nho, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Hắn không thể chân chính ý thức được bản thân mình đối với Phương Nho là sinh ra loại dục vọng gì. Chỉ là theo bản năng muốn đem cậu làm vật sở hữu của chính mình, về sau muốn làm cái gì cũng đèu danh chính ngôn thuận!
lâu rồi không ra chương mới nha hic… xin lỗi mọi người TvT
à đây là Cháo trứng bắc thảo mà nửa đêm anh Triệt dựng Nho Nho của chúng ta dậy để “hạ nhiệt” nè =)))