Chương 23: Sinh bệnh
Editor: Du Bình.
Nguyên Triệt không thể quản được sự phản pháng của Phương Nho, nhưng kế hoạch chiếm lấy cậu thất bại làm một bụng phẫn uất với bất mãn cứ thế tích góp lại. Hắn không nói không rằng hầm hầm lái du thuyền quay ngược trở lại, tựa hồ tính toán lúc về sẽ làm cậu sau!
Nhưng mà, hắn phải thất vọng rồi. Phương Nho do “may mắn” nên sinh bệnh. Trước đó uống dược quá liều, tiếp tục anh dũng nhảy xuống biển, kết quả chỉ có một là cảm mạo, phát sốt nằm úp trên giường hết cả hơi.
Nguyên Triệt tiễn bác sĩ về, rồi bưng một bát cháo đến cạnh giường, mặt mày bình tĩnh kêu: “Thân thể em sao yếu ớt quá vậy? Có một chút thôi đã ốm rồi!”
Là do ai hại chứ? Phương Nho cúi đầu suy nghĩ, lui vào trong chăn không rên lên một tiếng.
“Được rồi, ăn bát cháo rồi hãng ngủ!” Nguyên Triệt không cưỡng lại dáng điệu hề hề đáng thương được, tính tình cứ thế tự giác thu liễm một ít.
Phương Nho chậm rì rì ngồi dậy, tiếp nhận lấy bát cháo loãng, từ từ từng ngụm nhỏ một.
“Cột điện” Nguyên Triệt sừng sững đứng bên giường, mắt không chuyển cứ thế chằm chằm nhìn. Phương Nho bị ốm nên cả người đều mềm nhũn, hai má phát sống đến ửng đỏ, không có ôn nhu tươi cười thường ngày, lại chọc người thêm vài phần thương tiếc, điềm tĩnh cùng nhu thuận. Nguyên Triệt nhìn đến phát ngứa trong lòng, đặc biệt tưởng nhớ thời điểm yêu thương ôm cậu vào trong ngực.
“Em nghỉ ngơi cho tốt! Mấy chuyện trong nhà không cần quản, trước mắt phải hết bệnh đã!” Nguyên Triệt cầm cái bát không đi khỏi.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Phương Nho chui vào trong chăn lần nữa, nhắm mắt lại không thèm nghĩ cái gì nữa. Cậu tính toán ngủ một giấc thoải mái, rồi được hưởng thụ sự chăm sóc của người ta.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến một trận binh binh lác cách. Phương Nho mệt mỏi mở mắt, thả chân xuống đi dép rồi ra khỏi phòng nhìn xem, đột nhiên một cái gối ôm từ phòng khách bay tới, bi thảm đập vào tường rồi rơi xuống.
Lại làm sao vậy? Đã lâu lắm rồi Nguyên triệt không động kinh lên ném đồ, chẳng lẽ lại tái bệnh rồi?
Phương Nho đi dọc theo vách tường, lặng lẽ tới gần phòng khách, hơi thò mặt ra. Ngờ đâu vừa lúc hắn quay đầu lại, tầm mắt hai người đối nhau.
Nguyên Triệt nháy mắt khôi phục sự trầm ổn, bước tới phía cậu, không vui hỏi: “Sao lại chạy ra đây?”
Phương Nho nhìn hộp cơm chịu khổ trên bàn, hỏi ngược lại: “Anh sao thế?”
“Không, cơm bên ngoài không hợp khẩu vị!” Nguyên Triệt ôm lấy cậu, bế về phòng: “Đi nằm mau! Tôi gọi thêm một phần rồi chúng ta cùng ăn!”
Phương Nho lần nữa trở về với chăn êm, nệm ấm.
Ước chừng qua nửa tiếng, Nguyên Triệt mang ***g cơm tới, để tất cả lên tủ đầu giường rồi mở ra.
Phương Nho nhìn kỹ, đồ ăn đều là rau củ tương đối nhẹ nhàng. Khẩu vị Nguyên Triệt chỉ thích thịt, mấy cái màu xanh này hắn nuốt thế nào được?
“Sao anh không gọi mấy món mình thích nữa?”
“Phiền! Có ăn là tốt rồi!” Nguyên Triệt tùy ý trả lời.
Chấp nhận? Cái tên hay bới lông tìm vết, soi mói như anh mà cũng có hai từ “chấp nhận” sao?
Trên thực tế, trước khi Phương Nho đến, đồ ăn cung cấp cho hắn luôn được đầu bếp phụ trách, hắn chưa từng tự tay gọi cơm. Sau đó đến lượt Phương Nho bồi dưỡng dạ dày, hắn lại càng lười hao tâm tổn trí nghiên cứu cái gì ăn được cái gì không. Lần này hắn chỉ nói mỗi đồ ăn người ốm ăn, nhà hàng đưa cái đống này đến đấy chứ!
Cậu vừa ăn cơm vừa quan sát biểu bình của hắn, thấy vẻ mặt người kia cực kỳ trầm trọng, không khỏi làm cậu muốn cười. Nếu là trước kia, hắn đã sớm bỏ bát đũa chạy lấy người rồi, bây giờ có thể kiên trì nuốt xuống đã là tiến bộ lớn rồi!
“Ăn xong nhớ uống thuốc!” Nguyên Triệt dặn dò.
“Ừ, tôi biết rồi!” Phương Nho ngược lại mình bệnh lâu hơn nữa, tránh cho Nguyên Triệt đại phát thú tính.
Thời điểm rạng sáng, Phương Nho mơ mơ màng màng nghe thấy cách vách lại truyền đến một trận bang bang không ngừng.
Cậu đem gối ấn lên đầu, cố gắng không để ý đến nữa. Nhưng cái thanh âm phiền phức kia cứ duy trì không ngừng, ruỳnh ruỳnh đến nỗi nội tâm cậu không thể yên nổi.
Phương Nho hít một hơi, ủ rũ đứng lên, theo tiếng đi đến.
Trong phòng tập, Nguyên Triệt thân trên xích lõa chuyên chú luyện quyền, hai chân có tiết tấu tiến lùi, tay liên tục đánh vào bao cát phát ra tiếng trầm đục. Cơ bắp trên người theo từng động tác cơ thể mà dao động, mồ hồi rơi từ trên trán, ánh mắt lợi hại, tràn ngập dã tính, cùng với nghiêm cẩn thường ngày hoàn toàn bất đồng.
Nguyên Triệt ngừng đấm, ánh mắt chuyển qua Phương Nho sững sờ đứng nơi cửa, nhíu mày hỏi: “Phiền em sao?”
“Không, tôi vừa vặn tỉnh!” Phương Nho tự nhiên cầm khăn mặt đưa cho hắn.
Hắn nhận lấy, một bên lau mồ hôi, một bên hỏi: “Hiện tại em thấy thế nào? Có khá hơn không?”
“Đỡ nhiều rồi!” Phương Nho theo dõi hắn, nói: “Sao anh còn không đi ngủ đi?”
“Không ngủ được…” Nguyên Triệt xị mặt, biểu tình cứng ngắc.
Đúng lúc này, mấy tiếng kỳ quái vang lên từ bụng hắn.
Hắn… đói bụng?
Hai người không có lời gì để nói.
Lát sau, cậu thở dài: “Đói đến thế sao anh không kiếm gì mà ăn?”
“Muộn rồi, không gọi được!” Nguyên Triệt theo Phương Nho ra khỏi phòng tập.
“Trong nhà hết thực phẩm rồi à?” Phương Nho vào bếp, mở tủ lạnh, bên trong không dư lại gì…
Cậu quay đầu nhìn hắn.
Nguyên Triệt nhún nhún vai, bình tĩnh nói: “Ăn hết rồi!”
Trưa nay hắn mang đến công ty, một lần diệt sạch!
Phương Nho bất đắc dĩ cười: “Anh đi tắm đi, tôi nấu cho anh!”
“Ừ…” Tâm tình hắn cực tốt, ôm lấy cậu, cọ cọ một thân toàn mồ hôi lên cậu. Đúng là Phương Nho vẫn đau lòng hắn!
“Người toàn mùi hôi! Anh nhanh đi tắm!”
Đuổi hắn đi, Phương Nho nhu nhu cái trán có chút chóng mặt, bắt đầu nấu mỳ cho hắn.
Nguyên Triệt tắm xong, theo mùi hương hấp dẫn quay trở lại phòng bếp, tựa cửa lẳng lặng nhìn bóng dáng bận rộn của Phươg Nho. Tiếng dao chạm thớt, nước sôi lộc cộc, chỉ là một hình ảnh rất đơn giản nhưng lại ấm áp đến diệu kỳ. Nguyên Triệt cực kỳ quyến luyến phong vị này, đây là hương vị của gia đình.
“Được rồi, anh mau lại đây ăn!” Phương Nho cẩn thận bê bát ra phòng khách.
Nguyên Triệt nháy mắt hóa thành con chó bự tung tẩy đuôi đi theo.
Đặt bát canh lên bàn, Phương Nho vô ý ngẩng đầu, lập tức ngây người. Mới có một ngày, làm sao phòng khách lại thê thảm thế này? Báo chí rơi lả tả trên đất, giấy ăn đã dùng tùy ý ném bừa, gối ôm nằm đáng thương ở một góc, bàn trà còn có cả quần áo dính dầu mỡ, tây trang bị cởi rồi quăng lên sopha đến nhăn nhúm…
Đúng là một tên vương bát đản được chiều hư sinh ra thói quen xấu mà! Phương Nho dùng ánh mắt u buồn nhìn kẻ đang chúi mặt, nghiêm túc ăn mỳ. Trước mặt xã hội thì áo mũ chỉnh tề, bộ dáng soái soái tinh anh, nhưng về đến nhà lại biến hình thành đứa trẻ hư hỏng, không biết kiêng nể viết thế nào!
Phương Nho không quen sự bừa bộn, bẩn thỉu, đành cầm lấy đồ dùng lau dọn bắt đầu công cuộc quét tước.
Nguyên Triệt ăn mỳ sợi hầm hập nóng, lông mày đều giãn cả ra, nhìn cậu, mở miệng: “Em cứ để đấy, ngày mai tôi gọi người đến giúp!”
“Tôi là người chịu trách nhiệm sinh hoạt thường ngày của anh, việc làm vệ sinh là phận sự!” Phương Nho tự động trả lời.
“Em đang ốm!”
Quý ngài còn nhớ tới tôi đang bệnh tật nha! Phương Nho đau đầu không thôi! Người này lúc nào cũng không an phận, thường thường bày ra đủ loại tình trạng ngược đời, rốt cuộc còn có thể nháo được đến đâu nữa?!
Vốn tưởng rằng bệnh tình tâm lý của hắn trên cơ bản đã khỏi, nhưng hiện giờ chỉ sợ còn phải chú ý nhiều hơn! Cậu đúng là đã quá vội vàng, chỉ nghĩ đến nhanh chóng chấm dứt công việc, nhưng đã quả qua tỉ mỉ, nghiêm cẩn quan sát và phân tích.
Dục chiếm hữu của Nguyên Triệt đối với cậu đã vượt qua phạm trù bình thường, tùy khời súng cướp cò gây ra sát thương khác nhau. Hiện tại cậu có chút tiến thoái lưỡng nam, cũng không thể kết hợp trị liệu ở trên giường đâu? Chính cậu cũng không thể bỏ mặc hắn được, đây đã hình thành thói quen đối với hắn quan tâm, chăm sóc. Trước những chuyện vô lý sẽ phản kháng, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng ăn ở thất thường của hắn lại lập tức mềm lòng. Hắn sợ mất cậu, đại khái cũng bởi vì sợ mất đi một người sẵn sàng ở bên an ủi đi?
Phía trước phía sau bận việc nửa ngày trời, cuối cùng cũng trả được cái phòng khách về nguyên trạng của nó. Uống xong một ly nước ấm, tùy ý chúc hắn ngủ ngon liền lắc lắc lắc về phòng, ngã xuống giường ngủ luôn.
“Phương Nho? Phương Nho?” Nguyên Triệt đi theo, ngồi bên giường nhẹ giọng kêu.
Phương Nho mơ mơ màng màng nỉ non vài tiếng, không tỉnh lại.
Hắn đưa tay sờ trán cậu, phát hiện hình như nhiệt độ rất cao?
Trong lòng hắn căng thẳng, lập tức lấy điện thoại gọi cho bác sĩ riêng đem ông ta từ chỗ của Chu Công chui ra, lệnh trong vòng mười phút phải có mặt!
“Trạng thái tinh thần của Phương tiên sinh không tốt lắm! Bệnh tình có dấu hiệu nặng thêm, nếu đêm nay không hạ sốt, tôi đề nghị cậu chủ mang cậu ấy tới bệnh viện!” Bác sĩ nói.
“Em ấy uống thuốc đủ liều, ngủ mười mấy tiếng, vì cái gì mà ốm thêm?!”
Bác sĩ hơi rét, cẩn thận trả lời: “Tôi nghĩ chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm! Đang trong giấc có bị đánh thức không? Hay rời giường rồi nhiễm lạnh?”
Nguyên Triệt trầm xuống, sắc mặt âm trầm.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt của hắn cũng đoán được đại khái, tiếp tục giảng giải: “Người bệnh yêu cầu được tĩnh dưỡng, chú ý nhiệt độ trong phòng, không thể làm việc quá sức được!” Mấy từ cuối cùng còn được gia tăng độ nhấn nhá. Trên người Phương Nho còn dấu hôn lẫn lộn mờ mờ, lừa ông được chắc!
“Tôi biết rồi!” Nghe xong dặn dò, Nguyên Triệt không kiên nhẫn, bắt đầu đuổi người: “Ông có thể đi rồi!”
Thật đúng là! Gọi tới liền tới, đuổi người liền đi! Trong lòng ông tràn đầy nước mắt. Bất quá hôm sau nhận được phong bì đỏ hắn gửi tới đã an ủi được tâm hồn già nua phần nào.
Nguyên Triệt ngồi bên giường, kinh ngạc ngắm cậu, trong lòng lên men chút cảm xúc khó chịu.
Hắn nghiêng người nằm xuống, động tác cẩn thận đem cậu ôm vào trong ngực, cảm nhận nhiệt độ trên người cậu, trầm thấp nói: “Anh xin lỗi…”
Hắn không biết cách chăm sóc người khác, cũng không ý thức được hành vi bản thân đã làm thương tổn cậu. Cẩn thận ngẫm lại, Phương Nho luôn luôn bao dung, thông cảm, không một chút để ý đến sự nóng nảy của hắn. Dần dà, hắn càng ngày càng trở nên tùy ý hơn. Chỉ cần ở bên cạnh cậu, hắn tự nhiên không còn cảm thấy áp lực nữa, có thể tùy tâm sở dục bạo phát tâm tình.
“Phương Nho… Em là của anh!” Hắn không cho phép cậu được biến mất, dù là ch.ết cũng phải ở cạnh hắn! Người này đối với hắn mà nói, là thiết yếu!
Ngày hôm sau Phương Nho đỡ hơn không ít. Nguyên Triệt kiếm một người giúp việc đến chăm cậu, còn mình thì đến công ty để cậu có được sự thanh tĩnh tuyệt đối. Hắn biết nếu mình ở nhà thì Phương Nho không cách nào tĩnh dưỡng an ổn được!
Nhưng mà, nhân viên chỗ làm đồng loạt đều bị dọa sợ! Nguyên Triệt mang tâm tình nóng nảy ra giận chó đánh mèo, khiến cho cả công ty từ cao đến thấp đều không ngừng bất an, tản mát không khí quỷ dị. Hai ngày liên tục tăng ca, xuất hiện vài tên tinh thần tiều tụy, khuôn mặt ảm đạm không nhìn ra người nữa!