Chương 11
Thiên đạo ch.ết tiệt rất chi là có tâm, không cho họ thoát dễ dàng đến thế. Đúng là muốn hại ch.ết bổn cô nương mới thôi mà.
Lúc Từ Mặc bám vào thang định leo lên thì cơ quan lại hoạt động, cửa hố bắt đầu di chuyển lên trên định đóng miệng bẫy lại nhốt hai người trong đó. Cái thang vì bị cửa đẩy mà xô ra khỏi miệng hố đổ xuống. May mà lúc đó Từ Mặc phản ứng nhanh, hắn nhảy từ trên thang gỗ xuống chỗ Tiếu Vy đang đứng nếu không giờ đã trở thành mồi ngon cho rắn rết rồi.
Tiếu Vy đứng ở đó âm thầm giơ ngón giữa.
Thiên đạo cũng thật ác nha, dám để nữ chính đẩy ta xuống dưới này. Thiên đạo cứ đợi đấy, chống mắt lên mà xem con cưng của ngươi bị ta hành cho tới bến nhá.
Mẹ kiếp, dám đẩy ta vào ổ rắn rết, được lắm, thù này không trả không làm người.
Lúc đó Tiếu Vy vừa soi đèn đã nhìn thấy một đống rắn rết đang lổm ngổm bò về phía bọn họ. Đám rắn đó đủ màu sắc sặc sỡ khác nhau nhìn cũng biết là rắn độc còn cái đám rết kia thì thôi không nói cũng biết có độc hay không. Cái bẫy đó quả thực rất rộng, đám rắn lại cuộn mình ẩn hết vào các góc tường nên lúc cô rơi xuống mới không thấy con nào.
Một đám rắn rết độc đủ màu bò loằng ngoằng trên mặt đất, bò trên cả những bộ xương trắng của cả người lẫn động với cùng một đôi mắt đỏ sáng rực trong bóng đêm chỉ trực vồ thẳng vào người cô cắn xé. Tiếu Vy lôi kiếm ra, cô vừa lôi kiếm thì cũng có con tăng tốc bò nhanh đến chỗ cô, chúng thực sự đang rất đói và cô chính là miếng mồi ngon béo bở. Ngay lập tức cô cầm kiếm lia vài đường trên không trung khiến mấy con rắn có ý định tấn công lập tức bò chậm lại chúng đang thăm dò cô từ xa vì sự uy hϊế͙p͙ trắng trợn của thanh kiếm trên tay cô.
Ha! Kiếm của ông đây không tạo uy thì còn kiếm của ai mới tạo uy được nữa.
Máy chủ {...} Ai kê đơn bắt mạch bệnh tự kỉ cho con nhỏ khùng nhà tôi với.
Ta tự kỉ đấy thì làm sao? Trùm tự kỉ đang đứng trước mặt máy chủ ch.ết tiệt nhà ngươi đây này, giỏi ra mà kê đơn bắt mạch để xem ta có chém ch.ết ngươi không.
Máy chủ {...} ta vẫn là không đấu lại được với kẻ không có mặt mũi như cô. Offline.
Hừ! Đấu không lại thì rụt cổ vào đúng là đồ con rùa.
Máy chủ nhà tôi là rùa rụt đầu.
Tiếu Vy không thể ngồi yên để chờ mấy con rắn rết này xông vào cấu xé được, còn phải vác mặt đi trả thù nữ chính nữa cơ mà, còn phải đi vênh váo với thiên đạo nữa cơ mà. Cô nhanh chóng kéo Từ Mặc đứng sát vào một bờ tường, đưa cho hắn thanh kiếm đang cầm trên tay cùng với một cái đèn pin "Con nào lao đến chém không tha." rồi đưa mắt nhìn lên cửa bẫy đã đóng kín từ lúc nào.
Từ Mặc nhận lấy kiếm và đèn soi xung quanh, đứng chắn trước mặt cô, nói một câu chắc nịch "Anh sẽ bảo vệ em."
Tiếu Vy không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Đã bảo rồi, tên này thả thính còn nhiều hơn cơm bữa. Vài giây sau cô lôi ra một quả lựu đạn, rút chốt ném thẳng vào cửa bẫy.
Từ Mặc "..." người hắn thích hình như tàng trữ rất nhiều thứ nguy hiểm.
Này thì bẫy, bẫy gì thì bẫy cũng vẫn phải thua lựu đạn của ông hớ hớ hớ!
Ầm...
Cả không gian rung chuyển một trận, cánh cửa dày cộp làm từ đất đá nứt toác ra những đường chằng chịt như mạng nhện. Từng tảng đá nặng nề rơi xuống rầm rầm đè ch.ết không biết bao nhiêu rắn rết đang vây xung quanh hai người, đám rắn rết bò tán loạn vào góc hố bẫy, chúng chen chúc, bò lên nhau, cuộn người vào để bảo toàn tính mạng. Bụi bốc lên mù mịt, Tiếu Vy đi về phía trước, khua khua bụi bặm trong không khí, nhanh nhẹn bắc thang gỗ lên chỗ vừa nổ, vẫy vẫy Từ Mặc.
Cuối cùng cũng thoát được ra khỏi cái nơi tối tăm bụi bặm đó. Thiên đạo lăn ra đây cho ông chém mi cái nào.
Cô cẩn thận băng bó lại cho Từ Mặc. Tên này không chịu quan tâm đến mạng của mình, lúc nào cũng chỉ biết đến an nguy của cô. Ngốc. Vì hắn ngốc nên mới phải lo lắng cho hắn như vậy. Hình như cô sắp bị tên ngốc này nắn thẳng thật rồi.
Không, không được để bị nắn thẳng...
Không được để bị nắn thẳng...
Không được...
Tiếu Vy cứ ngồi lảm nhảm đi lảm nhảm lại như niệm thần chú cho đến khi băng bó xong xuôi.
"Xong rồi."
"Cảm ơn em." như sực nhớ ra điều gì đó, hắn bất giác đưa tay lên sờ môi, vành tai bắt đầu đỏ ửng lên. Từ Mặc bần thần "Chuyện vừa nãy..." hắn vẫn thấy loáng thoáng cái dư vị của nụ hôn đó. Nó mềm mại, ngòn ngọt và thoang thoảng hương tường vy dịu nhẹ. Thật thích.
Tiếu Vy thừa biết Từ Mặc nhắc đến chuyện gì, trừng mắt với hắn một cái. Cướp đi nụ hôn đầu của cô, hắn cũng to gan lắm ý. Cô đã định lơ đi rồi mà còn thích nhắc lại, muốn bị cô đập cho một trận lắm à.
Từ Mặc bị cô trừng cho một cái, mí mắt trùng xuống, đáy mắt hắn lóe lên một tia buồn rầu, hắn mím môi "Nếu em không thích từ giờ nếu không được sự cho phép của em sẽ không chạm vào em nữa."
Aizzzz, bộ dạng này của Từ Mặc cô đỡ không nổi mà, thực sự là đỡ không nổi đâu. Cái tên một lời không hợp liền tủi thân này muốn cô phải làm sao đây a~
Tiếu Vy không nói gì vì đơn giản là không biết nói gì cứ thế đi thẳng về phía trước để Từ Mặc đi phía sau. Hắn đã nói thế rồi còn gì nữa. Nhưng cô đi vài bước rồi, quay lại vẫn thấy hắn đứng ở đấy như trời trồng.
Hắn cắn môi, hơi cúi mặt "Em sẽ không ghét anh chứ?" hắn thực sự rất mong chờ câu trả lời của cô. Hắn không muốn bị cô ghét. Nếu cô rời xa hắn, hắn có thể bắt nhốt cô lại, ép cô ở bên cạnh hắn nhưng nếu cô ghét hắn, hắn thực sự không biết nên làm thế nào.
"Không." anh cứu ông mấy lần liền như thế bảo ông ghét anh thế nào đây?
Cô trả lời rồi mà Từ Mặc vẫn không chịu nhúc nhích đi tiếp, ánh mắt hắn vẫn hiện rõ sự rối rắm, phân vân. Vì vậy Tiếu Vy đành phải quay lại nắm tay hắn kéo đi khẳng định lại một lần nữa "Em nói không ghét anh thì chính là không ghét anh, anh nghĩ ngợi cái gì hả? Em cũng có cấm anh chạm vào em đâu, vừa nãy là anh tự nói mà."
Từ Mặc nghe vậy khuôn mặt anh tuấn lộ rõ sự vui vẻ, im lặng đi theo Tiếu Vy. Chỉ cần cô không ghét hắn thì sao cũng được hết.
Hai người tiếp tục đi, nhưng cẩu thiên đạo kết hợp với bà tác giả giăng không biết bao nhiêu bẫy để giết cô khiến Tiếu Vy bực bội, gặp bẫy chỗ nào, chỉ cần chém được, cho nổ được đều chém hết, nổ hết.
Đi không biết bao lâu, họ mới tới một căn phòng lớn. Trong phòng khắc rất nhiều hoa văn mang đường nét cổ quái, dị thường xen lẫn với những kí tự kì lạ. Còn kì lạ hơn nữa đó là giữa phòng đặt hai chiếc quan tài bằng gỗ lớn, nắp quan tài cũng khắc những thứ quái dị như trên tường, xung quanh căn phòng cũng dựng đứng không ít những quan tài gỗ, chỉ có điều chúng không được chăm chút như hai cái quan tài kia mà trên nắp chỉ khắc những hình người giống hệt nhau.
Nghe có vẻ đây là một lăng mộ, thiết kế còn có chút giống lăng mộ của các Pharaông ở Ai Cập mà thi thoảng cô nhìn thấy trên TV, chỉ khác một điều, họ đang ở trong núi chứ không phải trong kim tự tháp.
Rốt cục cô lạc trôi vào nơi nào rồi...máy chủ!!! Không phải mi là máy chủ hay sao Mau lăn ra đây giải thích mớ lộn xộn này cho ta!!!
Máy chủ vô tội cho hay {Đây là một hòn đảo không có trong bản đồ, được thiên đạo ở thế giới này tạo ra từ rất lâu, nay vốn đã không dùng đến nhưng vì sự hiện diện của cô mà thiên đạo dùng hòn đảo này để giết cô.}
Ối! Giết một con kiến như ta mà cũng phải huy động một lực lượng lớn chân cầm dị thú đến vậy sao?! Đập bàn à nha. Ông đây chưa thèm làm gì nữ chính mà đã muốn đuổi giết ông đây thế là có ý gì!!
Máy chủ {...} ai bảo cô một hai đều muốn giết nam nữ chính nhà người ta. Cô giết nam nữ chính, không gian bị nguy hại, ảnh hưởng đến thiên đạo nên thiên đạo đuổi giết cô cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Máy chủ, mi nói thử xem, không giết nam nữ chính thì ta trả thù kiểu gì?
Máy chủ {Mượn tay người khác giết, không ngờ não cô ngắn đến vậy.} ấy ấy, khoan đã hình như nó đang ủng hộ người chơi đi giết người hay sao ấy. Không được, nó là một máy chủ xinh đẹp như hoa, hiền dịu, thanh lịch, tao nhã sao giờ lại mở mồm nói chuyện giết người với người chơi. Không được rồi, phải quay về chấn chỉnh bản thân thôi.
Á à, giờ còn biết chửi ta nữa cơ đấy, về đến không gian ta sẽ tắm nước sôi nhà mi, vặt lông, luộc chín rồi cho mi lên bàn thờ để xem mi có còn thanh lịch, tao nhã, hiền dịu được nữa không.
Máy chủ {...} ta có phải là gà đâu mà cô tắm nước sôi, vặt lông, luộc chín để lên bàn thờ.
Cứ phải là gà thì mới làm thế được à? Có luật quy định kiểu ý sao?
Máy chủ {...} ta vẫn nên nằm xuống tránh đạn, cô gái này không có khái niệm đi theo lẽ thường.
Ta biết ngươi cãi không lại liền rụt cổ mà. Nhắc lại lần nữa, máy chủ nhà ta là rùa rụt đầu.
Tiếu Vy kéo theo Từ Mặc đi vào căn phòng đó, dẹp đống quan tài ở một góc phòng sang một bên rồi ngồi vào đó lôi đồ ăn ra, dù gì cũng đã đi rất lâu rồi, cũng nên ăn một chút. Hai người ăn trong im lặng.
Nhưng có một điều quan trọng là, thiên đạo không im lặng. Lão thiên không thể ngồi yên làm một thiên đạo im lặng được.
Hai người đang ăn thì nắp của một chiếc quan tài trong góc phòng đối diện chỗ hai người đang ngồi ăn khẽ động đậy. Nơi này vốn dĩ rất im lặng nên tiếng động dù rất nhỏ Tiếu Vy vẫn phát hiện ra. Cô bất giác nắm chặt thanh kiếm cầm ở tay. Thiên đạo thối không biết trước đây đã làm cái gì mà ở hòn đảo này lại có nhiều thứ kì quái đến vậy.
Nắp của chiếc quan tài vẫn tiếp tục không ngừng động đậy, tiếng cọt kẹt ngày càng rõ ràng hơn. Sau đó không chỉ mình chiếc quan tài đó mà một số khác cũng bắt đầu động đậy.
Tiếu Vy và Từ Mặc cùng lúc đều đứng lên đưa mắt nhìn xung quanh với sự cảnh giác cao độ. Bàn tay cầm kiếm siết chặt. Căn phòng này có hai cửa, hai người nhanh chóng đi về phía cửa thông với đoạn đường kế tiếp. Vẫn là chạy trước tốt nhất, ai biết được lão thiên nhét trong quan tài đó thứ gì.
Thiên đạo giết người có đầu tư cũng thật đáng sợ.