Chương 4
Thời gian qua Nhật rất tôn trọng và chiều nó. Những lúc buồn Nhật luôn bên nó, hễ mặt nó sị ra vì việc gia đình thì Nhật lại chọc cho nó cười, càng ngày nó càng yêu Nhật hơn. Còn cả anh Bảo nữa cũng rất thương nó và còn là người yêu của con bạn nó nữa. Anh Bảo với Thủy yêu nhau cũng được gần 5 tháng rồi. Vì Bảo là bạn Nhật lên hay đi chung nên kết luôn ẻm Thủy dễ thương của nó. Đang ngồi trên thảm cỏ trên bờ hồ thì Nhật gọi nó làm nó giật mình.
- Này vợ, sao không trả lời chồng vậy?
Nó ú ớ trả lời:
- Trả lời gì ạ?
Nhật hơi bực nói lại:
- Vợ yêu chồng không? Vợ có chấp nhận cho chồng tất cả những gì thuộc về vợ?
Nó không nói gì, hơi nhíu mày nhìn Nhật. Bỗng Nhật ôm lấy cái eo thon gọn của nó siết chặt mà áp sát mặt mình vô mặt nó. Nó giật mình tim đập mạnh và đẩy Nhật ra đứng lên nói:
- Muộn rồi mình về thôi.
Rồi quay lưng đi thẳng để Nhật đằng sau nhìn bóng lưng nó đầy tức giận đấm mạnh tay xuông thảm cỏ rồi rít qua kẽ răng.
- Em là của tôi, mãi mãi là của Phan Quốc Nhật này.
Nói xong Nhật đứng dậy nở nụ cười tươi đầy giả tạo chạy theo nó rồi 2 đứa lai nhau về. Đến cổng nó chào Nhật bằng nụ cười tươi khi nó quay lưng lại cũng là lúc nụ cười đó vụt tắt vừa đến cổng nhà nó đã nghe tiếng cãi vã.
- Mày im đi mày ở nhà thì biết đéo gì chứ?
- Mày thì hay lắm rồi làm về cơm tận mồm không có đồ ăn là mày chửi bới. Mày làm được mấy đồng mà to mồm. Thích tao với mày ăn riêng tiền nợ chia ra mà trả.
Cứ như vậy họ cãi nhau ngày 1 lớn. Nó bên ngoài nghe tất. Mặt nó nặng đi và đôi mắt nó vô hồn nhìn họ cứ cãi nhau như vậy. Bỗng người đàn ông kia tát người phụ nữ 1 cái đau điếng rồi nói:
- Mày im đi.
Người phụ nữ nước mắt tủi nhục uất hận bắt đầu rơi và bà nói trong tiếng khóc:
- Bao năm qua mày mày đánh tao tao khổ lắm rồi. Tiền ăn không đủ còn phải mua đồ ăn ngon mày mới ăn. Tao bòn tro đãi sạn dành từng đồng mày có biết gì đâu. Mày lấy thịt đè người đấy mày đánh đi đánh ch.ết tao đi.
Người đàn ông kia trong lúc tức giận lấy cái ghế gần đó dơ lên đánh người phụ nữ. Người phụ nữ chỉ biết nhắm mắt chờ đợi trận đánh mà bà hay phải chịu trong bao năm qua.
Nhưng chờ mãi không thấy gì, chỉ nghe tiếng va đập cùng tiếng đồ gãy vụn. Mở mắt ra, bà thấy đứa con gái mình đang đứng chắn trước mặt và cái ghề đã vỡ tan. Bà ngạc nhiên nhìn đứa con gái bé bỏng của mình. Nó không nói gì chỉ ôm mẹ nó vào nhà khuôn mặt không cảm xúc rồi ra ngoài sân ôm lấy bố nó vẫn còn đứng ngạc nhiên ngoài đó rồi nó mới hé môi nói bằng giọng lạnh băng.
- Ổn rồi.
-----
Tối đó mọi người đang ngồi ăn nó cất tiếng nói làm cả nhà dừng mọi hoạt động nhìn nó.
- Con sẽ làm thêm.
Ba nó nhìn nó 1 lúc rồi nói:
- Lo mà học mày thì làm được gì?
Mẹ nó thêm vô:
- Học thì rốt mà làm làm cái gì? Nghỉ!
Nó chả màng đến những câu nói đó vẫn kiên định nói:
- con sẽ đi làm.
Bố mẹ nó bực tức nói:
- Mày k....
Chưa nói hết câu anh trai nó cắt ngang vì anh hiểu tính đứa em gái bướng bỉnh của mình muốn là làm.
- Em nó lớn rồi để nó tự quyết đi bố mẹ. Dù sao nó cũng 17 tuổi rồi không thể giữ nó mãi được.
Bố mẹ nó không nói gì và tiếp tục ăn cơm. Nó nhìn anh nó với ánh mắt cảm ơn. Anh nó hiểu và cười nhẹ với nó rồi anh em nó ăn cơm dọn bát đĩa xong nó vô học bài.
Tối đó bố mẹ nó không ngủ được vì lo cho nó. Từ bé ông bà luôn bảo bọc nó không nỡ cho nó làm gì nặng nhọc hay đi đâu xa ông bà cả vậy mà giờ nó đi làm như vậy ông bà lo lắm. Nửa đêm ông bà sang giường nó kéo tay áo nó lên để thoa dầu cho con gái họ vì hồi chiều nó đỡ cái ghế cho mẹ nó. Nhìn cánh tay trắng nõn của con gái minh có vết bầm tím mà họ đau lòng 2 hàng nước mắt lăn dài trên khuân mặt gày guộc hốc hác do phơi sương phơi nắng ngoài đồng.
- Bố mẹ xin lỗi con con gái.
Xong họ hôn nhẹ lên chán đứa con gái bé bỏng của mình rồi về giường ngủ. Lúc họ quay đi cũng là lúc mắt nó mở ra và nở nụ cười nhẹ khẽ nói đủ mình nó nghe.
- Con yêu bố mẹ.
Rồi nhắm mắt lại ngủ nụ cười vẫn phảng phất trên môi. Phải bố mẹ nó là như vậy tuy thương con nhưng không bao giờ thể hiện như người khác chỉ dùng từ cay nghiệt cục cằn đó nói với con mình vì vậy mà hộ không hề biết điều mình làm đã vô tình làm đứa con gái mình tổn thương và dần vô cảm. Nó hiểu lên nó thương bố mẹ nó lém ( chỉ lúc nó lớn mới hiểu na còn hồi nhỏ nó chưa hiểu lên nó ghét với giận họ lém)