Chương 12
Đến giờ về bọn nó thu cặp sách bỏ đi một mạch để lại bọn hắ. Thằng đầu tóc rối bù, tay chân lấm lem, toàn vết mực. Thằng cười tủm tỉm như bị bệnh thần kinh. Thằng thì mặt đỏ như cà chua do kìm chế tức giận. Bọn hắn lết thân tàn của mình đi về. Ra đến cổng thì đã thấy nó kéo người con gái lúc sáng đi đâu đó ( My đó). Tò mò, bọn hắn đi theo ra đến đoạn đường vắng sau trường thì đã thấy nó đứng dựa lưng vào tường tay khoanh lại mắt nhắm hờ, Dịu và Dương đứng sau nhỏ như hộ pháp vậy, còn nhỏ đứng khoanh tay nhìn người con gái trước mặt nhếch môi nói:
- Mày biết vì sao tao gọi mày ra đây không?
Người con gái kia nhìn nhỏ thách thức, trưng khuôn mặt vênh váo lên đáp lại nhỏ:
- Sao tao phải quan tâm? Đồ thua cuộc. Bị tao giật mất người yêu không biết làm gì gọi tao ra đây đânh hội đồng à? Tao không sợ đâu. Còn vụ sáng nay tao sẽ cho tụi bay phải quỳ xuống xin lỗi tao.
Nói rồi người kia quay gót thì bị nhỏ kéo lại dáng cho một cái bạt tai đau điếng.
- Con chó đã cướp người yêu của tao rồi còn to mồm à?
Dứt lời Dịu và Dương lao vào túm tóc và đánh hội đồng người kia. Đang đánh thì bị một lực khá mạnh xô ra, do mất đà mà ngã nhào xuống đất. Bọn nhỏ chưa kịp định thần thì một cái tát với lực rất mạnh dáng xuống khuôn mặt nhỏ. Lúc bấy giờ nó mới mở đôi mắt to tròn đen láy ra nhìn mọi việc diễn ra trước mắt. Nhỏ ôm bên má bị tát của mình rồi ngước lên nhìn người con trai trước mặt. Người đó tức giận chửi thẳng mặt nhỏ:
- Tôi không ngờ cô là người như vậy. Thật hèn hạ. Tôi khinh bỉ cô.
Nói rồi chàng trai kia kéo My bỏ đi. Như không kìm được uất ức nhỏ kéo tay người con trai kia lại gào thét trong tiếng khóc:
Tại sao anh đối xử như vậy với em chứ, em có gì thua cô ta chứ? Sao anh lại bỏ em mà theo cô ta chứ. Tại sao? TẠI SAO........
( giọng nhỏ dần). Tại sao vậy Bảo?
Người con trai kia không ai khác chính là Bảo. Do sáng Bảo nói về nhà My ăn cơm nhưng khi ra không thấy My đâu, nhìn xung quanh tìm My nhưng không thấy. Cậu chạy ra hỏi bác bán quán gần đó hỏi thì được biết My bị kéo ra đấy. Vội chạy ra thì thấy hội nhỏ đánh My. Tức giận cậu xông vào đẩy nhỏ ra và giáng cho nhỏ cái bạt tai. Bảo quay ra nhìn nhỏ với ánh mắt chán ghét nói:
- Cô ấy hơn cô nhiều, giàu hơn cô, xinh đẹp hơn cô và sống hiện đại hơn cô, chứ không như cô, cũng giàu, cũng xinh nhưng cô quá ngu ngốc, quê mùa, hừ. ( nhếch mép Bảo nói tiếp). Áo trắng cài kín cổ sao? Quần đen cạp cao sao? Cô thử so với cô ấy xem cô thua cô ấy như thế nào? ( nói rồi chỉ sang My đang diện cho mình chiếc áo crap top trắng mỏng tanh có thể nhìn thấy nội y màu đỏ bên trong cùng chiếc quần mài rách nhìn dõ phần thịt trên đùi trắng nõn). Cô ấy còn biết chiều chuộng tôi không như cô cổ hủ với ý nghĩ " dữ trọn vẹn cho đến hôm tân hôn ". Hừ, tôi cóc cần người yêu như vậy. Bọn bạn cô và cô như nhau, thật làm người ta nhìn không đã ngán huống gì là yêu, c......
Chưa nói hết câu đã bị nhỏ giáng cái bạt tai khiến cho Bảo bay mặt, nhếch mép, tay như nắn lại mồm, nhìn rất ngứa mắt lên nhìn nhỏ. Nhỏ tức giận chửi Bảo:
- Anh là tên khốn nạn, xúc phạm tội sao? Chỉ chích và chê bai bọn tôi sao? Tôi khinh. Bỏ lại bao câu anh thề, anh hứa để đi theo nó sao? Để lại tim tôi bao kỉ niệm làm cho tôi khóc và anh mỉm cười bước đi bên người con gái đã cưới người tôi yêu chỉ vì nó xinh anh đi theo nó thôi. Ok, tôi đã hiểu. * nhếp mép nhỏ gạt nước mắt *. Tôi sẽ cho anh phải hối hận. Hai người cứ hạnh phúc đi rồi có ngay gặp quả báo đấy.
Nói rồi nhỏ bỏ đi Dịu và Dương chạy theo nhỏ còn mình nó ở lại, đút tay vào túi quần, tướng đi bất cần lại gần, nhếch mép nhìn Bảo nói:
- Trời mà báo thì ăn cháo cũng gãy răng.
Rồi bước đi theo hướng nhỏ vừa đi.
Bọn hắn trong góc tường nhìn thấy hết. Mỗi người 1 suy nghĩ riêng của mình.
"Ai za đánh ghen cơ đấy nhưng nhìn em Dương lúc giận lên xinh gúm", suy nghĩ của Lộc ( mê gái, nham nhở).
"Rốt cuộc em là người như thế nào vậy? Hành động của em khiến anh bị thu hút.
", suy nghĩ của hắn. Về Hữu thì lúc nhìn nhỏ đi đánh ghen và đánh hội đồng cô gái kia thì anh có chút không thích và khinh cô, nghĩ cô cũng như mấy người khác bị người yêu bỏ rồi đánh hội đồng nạn nhân xấu số kia. Đang định quay lưng rủ bạn mình về thì anh nhìn thấy cô bị một anh chàng nào đó tát thì tức giận muốn lao vào đánh người kia nhưng lại nghĩ lại mình có là gì của nhỏ đâu mà xông vào vả lại mình đang đi theo dõi người ta mà. Kìm lại tức giận, anh coi tiếp. Nhìn nhỏ khóc vì người con trai kia, anh tức lắm mà không hiểu tại sao nữa. Nghe người con trai kia lặng lời phê bình nhỏ, anh ấm ức thay nhỏ và nghĩ chàng trai kia là đồ ngu. Khi nghe nhỏ nói sẽ buông bỏ người con trai kia anh lại thấy vui mà không biết vì sao. Nhìn theo bóng nhỏ khuất dần anh tự hứa sẽ bảo vệ nhỏ, không để nhỏ bị tổn thương nữa và anh quyết định sẽ theo đuổi nhỏ.
Hết việc bọn nó rủ nhau về. Trên đường về nhỏ cứ im lặng hoài không nói gì cả. Đến đoạn rẽ nhỏ tạm biệt rồi đi thẳng. Nó nhìn theo nhỏ môi mấp máy " mạnh mẽ lên " rồi cũng tam biệt tụi bạn về nhà. Một ngày đầy bạo lực cũng đã qua không biết ngày mai sẽ ra sao.
Trong căn phòng đầy sự lạnh lẽo và cô đơn có 1 cô gái với gương mặt đẫm lệ, đôi mắt sưng húp do khóc quá nhiều đang ngồi co do tại góc phòng, khuôn mặt mang nét đau đớn đến xé lòng và người con gái đó không ái khác chính là nhỏ. Nhỏ đâu và thất vọng về Bảo lắm. Sao Bảo có thể làm vậy với nhỏ chứ? Nhỏ làm gì sai? Nhỏ giữ cho Bảo thì là sai à?....... Nhỏ không ngờ Bảo là người như vậy. Trước kia khi Bảo theo đuổi nhỏ Bảo hứa sẽ không làm nhỏ buồn. Giờ Bảo lại làm nhỏ đau như là Bảo lấy dao rạch vào tim nhỏ 1 vết thương lớn vậy. Nhỏ càng không ngờ rằng 1 bên tình yêu, một bên ȶìиɦ ɖu͙ƈ thì Bảo lại chọn ȶìиɦ ɖu͙ƈ chứ không chọn tình yêu. Tình yêu nhỏ trao cho Bảo là cả con tim, thế mà Bảo lại vứt bỏ nó, nhỏ đau lòng và thấy thương cho chính bản thân mình. Nhỏ cứ ngồi khóc cho đến lúc mệt và ngủ thiếp đi.