Chương 30
Thấy nó bỏ chạy ra ngoài bà nó vội đuổi theo, tìm mãi không thấy nó ngoại nó lại thêm lo. Đang đi lên lại phòng gọi mọi người đi tìm thì vô tình bà nhìn thấy nó đang ngồi dười gầm bậc thang của bẹnh viện. Đi lại nhìn đứa cháu gái đang ngồi bó gối 1 góc mà thấy sót sa, đến bên bà nhẹ nhàng ôm nó nhưng bị nó đẩy ra
- bà tránh xa cháu ra. Cháu không cần ai thương hại. Bà đi đi. - nó nói trong tiếng khóc.
Bà nó nghe nhói ở trong tim, tay run run đưa lại gần nó
- cháu ngoan lại bà bảo. Bà thương cháu gái bà nhất. Cháu đừng như vậy - bà nịnh nó.
Ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn bà nó nhào vô lòng bà khóc nức nở:
- huhu bà ơi có phải bố mẹ cháu bỏ cháu như là bác nói không bà? Không ai thương cháu phải không bà.
- không phải đâu. Bố mẹ cháu bận việc thôi, hết việc họ đến đón cháu mà. Có bà thương con này. Ngoan đừng khóc nữa - bà vuốt tóc nó khẽ nói.
Nó cứ ôm bà nó khóc đến mệt rồi ngủ thiếp trong vòng tay bà. Bà nhìn đứa cháu mà đau sót vô cùng, sao lại để 1 đứa bé phải chịu đựng những việc như vậy? Bà thương cháu mà nươc mắt tuôn rơi.....
---------⊙⊙⊙°°°°°°⊙⊙⊙-----------
Mấy mày sau đó nó đi học bình thương nhưng khác ở chỗ nó không nói chuyện vói bác nó cho dù bác nó có dụ nó bánh kẹo hay gì khác nó cũng không cần, bác nó ủ ruột nhìn cháu mình xa lánh mình và thấy có lỗi vô cùng khi ns nó như vậy. Sáng nó đi học lành lặn nhưng khi nó về thì quần áo đầu tóc tả tơi do đánh nhau với đám bạn. Dần nó trở lên lậm lì ít nói, khuôn mặt bất cần được đứa bé tầm 3, 4t như nó chưng ra. Nhìn nó như vậy nhà ngoại nó ai lấy đều đau lòng sót sa cho cô cháu gái. Cuộc sống nó cứ như vậy cho đến khi nó lên 5t.
Hôm đó ngoại nó quyết định gọi cho bố mẹ nó.
- alo mẹ ạ - bố nó nghe máy có chút ngạc nhiên.
- vâng chào anh. Anh còn nhớ mình còn 1 đứa con gái không? - bà nó nói giọng mỉa mai.
- d... ạ... dạ..... con nhớ - bố nó nghe vậy vội sực tỉnh lắp bắp trả lời.
- nhớ sao? Nhớ Mà Anh Chị Để Con Bé Ở Đây Bao Năm Mà Không 1 Lần Hỏi Thăm Hả? Anh Chị Làm Bố Mẹ Kiểu Gì Vậy? - bà nó tức giận quát,
-dạ.... bọn con..... bọn con...... - bố nó giật mình và cũng không biết nói gì.
- hừ mai anh chin ra đón nó. Anh chi biết nó ngóng anh chị như thế nào không? - bà nó hừ lạnh rồi nói.
- v... âng..... - bố nó đáp.
Bà nó cúp máy bên này bố nó quay ra nhìn mẹ nó có chút gì đó tội lỗi và khuôn mặt buồn dầu. Thấy thế mẹ nó hỏi:
- chuyện gì vậy.
- bà ngoại điện. Có lẽ chúng ta vô tâm quá rồi. Chúng ta chỉ biết sống bình yên vui vẻ mà quên đi đứa con gái bé bỏng của chúng ta - bố nó nói thều thào.
Nghe đến đây mẹ nó mới sực tỉnh lắp bắp nói:
- ph... ả....
i... chúng ta còn 1 đứa con gái. Tôi là mẹ mà sao vô tâm quá - mẹ nó khóc.
- mai ta qua đón nó - bố nó nói rồi đi ra ngoài. Khuôn mặt suy tư.
Mẹ nó bên trong cũng vậy, khuôn mặt suy tư buồn dầu và xen lẫn sự tội lỗi.
Sáng hôm sau bố,ẹ nó đến nhà ngoại nó vừa thấy bóng dáng 2 người họ cậu nó lên tiếng.
- ủa ai đến nhà mình kìa mẹ - giọng mỉa mai.
- oh vậy à! Để mẹ nhớ xem là ai - bà nó đáp giọng không kém gì cậu nó.
- mẹ, bọn con đến đón bé Linh - bố mẹ nó cúi đầu nói lí nhí.
Gì nó đanh mặt lại nói:
- anh chị vẫn còn nhớ là mình còn có con bé Linh nữa à - giọng trách móc.
Bố mẹ nó không đáp mà chị cúi đầu tay đan vào nhau.
- hừ nếu tôi không gọi thì anh chị đâu biết đến sự tồn tại của nó - bà nó đanh mặt trách cứ - đó giờ anh chị đi đón nó đi - quay sang chú nó - con đưa họ đi đón con gái họ để cho họ thấy cuộc sống của con gái họ trong suốt mấy năm qua - bà nó nói giọng tức gận sen chút mỉa mai.
Chú nó nhíu mày lại rồi cũng dãn ra khẽ đáp:
- vâng - quay ra bố mẹ nó - anh chị đi theo tôi.
Bố mẹ nó đứng lên cúi chào ngoại nó rồi đi theo chú nó. Chú dẫn họ đi 1 đoạn khá xa thì đến nhà trẻ nó đanh học. Vừa đến nơi cảnh tưởng 1 đứa tre con khoảng 4, 5t đang đánh nhau với mấy đứa nhóc cùng tuổi có khi còn hơn cả tuổi đứa trẻ đó. Bọn nhóc không ngừng đánh và chủi nó đại loại như " mẹ con chó mày giám đánh bọn tao à? Cái đồ không có bố mẹ ", " cái đồ vứt đi không ai thương ", " cái thứ không có bố mẹ như mày thì đi ch.ết đi, ở nhà bà mày ăn bám mà không biết nhục à? "..... rất nhiều tiếng chủi rủa của những đứa tre xung quanh đứa bé kia phát ra, nhưng đứa bé đó không hề khóc lóc gì mà khuôn mặt bất cần nhìn thẳng vào bon đó và đánh trả bọn đấy mặc cho trên người trên mặt toàn vế cào cấu, môi còn bị sứt ra và chảy máu. Thấy cảnh đấy chú nó vội chạy đến đuổi đám nhóc kia đi và đến bên đứa bé kia xem xét rồi nước mắt chú nó vô thức rơi giọng nghẹn ngào:
- Linh con có sao không? Chú xin lỗi vì để cháu như vậy - chú nhìn nó sót sa.
Nó đưa tay gạt nước mắt cho chú rồi đáp:
- con không sao? Con quen rồi - nó nói như không có chuyện gì nghiêm trọng vậy
Chú nó khóc rồi ôm nó vào lòng. Bố mẹ nó nghe và thấy cảnh trước mặt thì đứng ch.ết chân tại chỗ. Con gái họ đây sao? Cuộc sống bao năm của nó đây sao?....... bao câu hỏi hiện hữu trong đầu họ.
Khuôn mặt sót sa tim đau thắt lại đi từ từ đến bên nó và chú nó. Tay run run mẹ nói nói không lên lời:
- L... li..
n..
h.... c...
on..... gá....
i..... - bà lắp bắp giọng run run nghẹn ngào.
Nghe bà nói nó quay sang nhìn cặp vợ chồng đang khóc nhìn nó mà khó hiểu, quay sang chú nó nó hỏi:
- ai đây chú - nó ngây thơ hỏi.
Nghe nó hỏi chú nó mà bố mẹ nó đau lòng, đến bố mẹ mình mà nó cũng không biết mặt. Chú nó nhìn bố mẹ nó rồi nhìn nó nói:
- bố,ẹ con đến đón con đó.
Nó nghe xong thì nhìn chú nó rồi nhìn bố mẹ nó ý như có phải sự thật. Thấy vậy mấy người đó gật đầu ý nói phải. Mắt nó rưng rưng nhìn mọi người rồi buông chú nó ra chạy lại ôm bố mẹ nó khóc lấc.
- là bố mẹ thật hả? Bố mẹ biết con mong bố mẹ lắm không? Bạn con cứ nói bố mẹ vứt bỏ con không cần con huhu. Bố mẹ đi đâu giờ mới về với con vậy huhu - nó khóc nức nở.
Bố mẹ nó đau long khóc theo nó, ông bà đều ôm nó bố nó khẽ đáp
- bố mẹ xin lỗi con gái. Giờ bố mẹ đã ở đây với con rồi. Ngoan đừng khóc - bố nó xoa đầu nó.
Nó lau nươc mắt đi đáp:
- vâng.
Quay sang chú nó nó cười tươi
- chú ơi con có bố mẹ nè. Hi hi họ đến đón con đó - nó cười ngây ngô.
Chú nó cười gượng nhìn nó khẽ gật đầu.
End chap
Đôi lời t/g: em ms viết truyện lên c.
j sai sót mong các men bỏ qua. Có gì thắc mắc thì có thể hỏi e qua ních fb