Chương 41
Hắn cứ ngồi suy nghĩ đến cô gái tên Thanh Hà kia mà ngủ lúc nào không hay. Còn nó sau khi tan học thì về nhà không hề suy nghĩ gì cả. Đám bạn thì buồn dầu lên quyết định chiều đi chơi cho khuây khỏa có rủ nó và hắn nhưng về đến nhà thấy hắn như vậy lên bọn bạn thôi k dủ nữa còn nó thì không được đi lên thôi mấy đứa đi với nhau. Đến công viên ở trên thành phố ( đi xe máy hay ôtô thì mất 30 phút) bọn nhỏ vui vẻ lon ton chạy đến thảm cỏ trải tấm vải và để đồ ăn xuống và gọi bọn anh đến ngồi chung - hey bọn ông làm gì mà lâu vậy? Qua đây ngồi đi - nhỏ vời - ờ đến đây - anh và cậu vui vẻ chạy lại Ngồi xuống cả bọn phi vào chiến đấu đống đồ ăn vặt - ể cái đó của tôi mà - Dịu dành lại quả táo từ tay cậu - đâu của anh mà - cậu dành lại - của tôi - cô - anh - cậu...... Cứ như vậy mà 2 người dành qua dành lại quả táo đó. Bên anh và nhỏ rất hòa hợp - em ăn bánh kem này nè. Ngon lắm - ờ hì hì ông cũng ăn đi - nhỏ cười đáp lại. Cả đám cứ như vậy mà không hề để ý cô đang ngồi nhìn Dịu và Lộc cãi nhau ma ánh mắt buồn thiu, tim khẽ nhói. Không chịu được cô giả bộ quên nước và đi mua - ủa tớ quên mua nước rồi. Để tớ đi mua ha? - không để đám bạn trả lời cô đi luôn. Đám bạn chỉ ậm ừ rồi lại tiếp tục cuộc chiến của mình mà không hề thấy sự khác thường từ Dương. Dương sau khi rời khỏi đó thì đến quán nước gần đó, vừa đi cô vừa suy nghĩ. Cô có lẽ đã thích Lộc, thích từ lần đầu nhìn cậu cười với lớp, nụ cười đó như ánh mặt trời. Có phải là tình yêu sét đánh không? Cô không biết cô chỉ biết là cô thích cậu nhưng cô biết người Lộc thích là bạn cô - Dịu. Đã có lần Lộc hỏi cô về Dịu, như Dịu thích gì? Kiểu người con trai Dịu thích? Dịu có bạn trai chưa...
rất nhiều. Lúc đó tim cô như nhói lên từng hồi, đau lắm chứ khi người mình thích lại hỏi về 1 cô gái khác mà không pbair mình, coi mình như 1 người bạn.... không cô không muốn vậy, cô muốn nó khác kìa. Buồn chán cô mua nước rồi trở lại chỗ đám bạn, trả bộ cười tươi cô cầm bịch nước chạy lại. Nhưng thứ cô nhìn thấy trước mặt lại làm cho nụ cười đông cứng, đó là Lộc đang ôm dỗ dành Dịu - thôi cho anh xin lỗi. Anh không cố ý đâu mà - cậu ôm Dịu - huhu không chơi với ông nữa - Dịu giận dỗi trong lòng cậu - thôi anh xin lỗi. Nín đi anh mua kem cho em - cậu ôm và xoa lưng dỗ ngọt - hức thật không? - nghe đến kem Dịu nín nhưng vẫn lấc hỏi lại - ừ thật. Không khóc nhé? - cậu mỉm cười xoa đầu Dịu - ừ hi hi - Dịu cười ngây ngô nhìn Lộc Điều đó làm Lộc đơ người ngơ ngác nhìn nụ cười của Dịu mặt khẽ đỏ. Cô ở ngoài chứng kiến lãy giờ thì tim như có ai đó bóp nghẹn, nhìn họ như 1 cặp tình nhân vậy. Có lẽ cô thua rồi, cô bỏ cuộc dù sao đó cũng là bạn bè chị em tốt của cô mà, cô không muốn làm kẻ thứ 3 đi phá hoại hạnh phúc của người khác, cô cũng không muốn tương lai bị mất đi 1 người bạn. Không sao miễn họ hạnh phúc là cô vui... nhưng sao tim cô đau quá, cổ họng nghẹn ứ sống mũi cay sè. - hey đi chơi nhà ma đằng kia đi? Tao với Hữu vừa đi dạo vùng quanh thì thấy nó. Qua đó chơi thử đi? - nhỏ tí tởn chạy lại Giật mình thoát khỏi suy nghĩ cô lấy lại tinh thần cười tươi chạy lại - ờ ờ đi đi Dịu và cậu cũng đứng dậy hưởng ứng vậy là cả nhóm đi lại khu nhà ma chơi. Mua vé cả đám đi vào nhưng do đường hẹp lên chỉ đi được 1 người vì thế anh và nhỏ đi trước sau đó là Dịu cậu và đương nhiên cuối cùng là Dương rồi. Đi được 1 đoạn thì bỗng dưng tiếng nhạc kinh dị lổi lên làm cả đám lổi da gà nhỏ bíu chặt tay anh sợ hãi thấy vậy anh cũng siết chặt tay và chuyền cho nhỏ cảm giác an toàn. Bỗng có 1 bóng ma chạy soẹt qua làm cả đám hét lớn nhỏ ôm chặt anh Dịu sợ hãi được Lộc ôm, chỉ còn mình nhỏ bơ vơ đứng đó sợ hãi nhìn cậu ôm Dịu. Không kìm được cảm xúc nước mắt vô thức rơi xuống. Chấn an lại tinh thần cả đám kéo tay nhay chạy ra ngoài nhưng khi ra đến nơi thì lại không thấy cô đâu nhỏ và Dịu lo lắng vì 2 đứa biết Dương rất sợ bóng tối và ma vậy mà bọn nhỏ lại vô tâm chỉ biết lo cho mình mà để lại cô. Đáng nhẽ phải để ý đến cô nhiều hơn chứ, bọn nhỏ thật vô tâm. Lo lắng bọn nhỏ đi lại ở đoạn của ra đợi cô, mắt 2 đứa đã đỏ lên rồi, thấy thế cậu và anh đi lại ôm 2 đứa chấn an. Về cô thì sao? Cô đang co 2 đầu gối lại và ngồi 1 góc nước mắt không ngừng rời, vừa sợ hãi vừa đau đơn. Lúc mọi người kéo tay nhau ra cô đã đưa tay ra để lắm tay cậu nhưng cậu lại đưa tay lắm lấy tay Dịu để bàn tay cô lơ lửng trong không trung. Nhìn bàn tay của mình rồi lại nhìn bóng lưng cậu đi xa dần cô ngã khụy xuống lền đất lạnh. Tại sao chứ? Tại sao lại bỏ lại cô chứ? Sao họ không nghĩ đến cô?. Cô đã nghĩ cho họ mà, 5 người sếp thành hàng ngang đi vào đường nhỏ thì xin lỗi con đường nó quá hẹp vậy người đi trước người đi sau thì chắc chắn cô là người sau chót. Sao cậu không nhìn lại phía sau vẫn còn con bé nó đi theo đó. Sao lại để nhỏ lại 1 mình? Nhỏ sợ hãi, đau đớn. Bỗng con ma đó lại lướt qua làm nhỏ sợ hãi mà ngất lịm đi. Bên ngoài cả đám đang lo lắng thì nó cùng Nhật đi đến - ủa tụi nay cũng lên đây chơi hảnghe giọng nói cả bọn quay lại, nhìn thấy nó Dịu và nhỏ chạy lại ôm chầm lấy nó - Linh... Linh à! Dương Dương nó ở trong đó huhu - nhỏ ôm nó lắp bắp khóc nấc lên rồi chỉ vào căn nhà ma. Nó nhìn theo tay nhỏ chỉ thì giật mình khuân mặt lo lắng nó chạy nhanh vào đó bỏ mặc cả đám bên ngoài chưa hiểu gì. ( vì sao nó ở đây là vì đang ở nhà thì Nhật vô nói với bố mẹ nó là lớp nó có bạn bị tai nạn gãy chân lên nó làm bí thư của lớp phải đại diện cho lớp đến thăm. Vậy là giờ nó và Nhật đang đi chơi ở đây nhưng lại vô tình gặp bọn nhỏ). Nó chạy vào trong tìm Dương vừa đi nó vừa gọi giọng hoảng sợ lo lắng, mỗi lần có con ma nào xuất hiện để dọa nó thì đều bị nó đánh bầm dập vì tội cản đường. Nó tìm khắp nơi thù bỗng thấy cô đang ngất ở góc phòng, lo lắng nó chạy lại lay người cô - Dương... Dương... mày tỉnh lại đi - tay vả nhẹ lên má cô Như cảm nhận có ai gọi cô hé mi ra nhìn, thấy nó cô mỉm cười gọi tên nó rồi lại lim đi - Linh. - Dương... Dương... tỉnh lại. Dương.... - lay người cô Lay mãi không thấy cô động đậy nó liền cõng cô chạy ra ngoài. Do nó vừa nùn hơn cô vả lại cô cũng hơi béo nữa lên nó có vẻ khó khăn khi cõng cô ra. Ra đến nơi nó ngã hẳn xuống đất làm đám bạn lo lắng chạy lại - Linh! Dương sao rồi - Dịu hỏi. - đưa vô bệnh viện đi nhanh lên - gấp gáp. Thấy vậy anh vội bế cô ra bắt taxi đi đến bệnh viện gần nhất. Đến nơi cô được đưa vào phòng cấp cứu, bên ngoài nó từ lo lắng chuyển sang tức giận đi lại đám bạn nó tát từng người rồi nói: - nghĩ gì mà để nó trong đó 1 mình? Nhất là 2 tụi bay, tụi bay biết nó sợ nhất cái gì mà. Đúng không? - nó hởi nhỏ và Dịu - tao xin lỗi do tao bất cẩn - nhỏ và Dịu. - bất cẩn? Tụi bay còn nói bất cẩn? Cả 2 anh nữa. Là con trai làm gì mà không vào đó đón nó ra? - nó tức giận khi nghe 2 đứa nói. Cả đám cúi đầu không giám nói. Nhìn hành động đó nó càng điên tiết hơn định lao vào cho mỗi đứa vài phát nữa thì bác sĩ bước ra - bạn cháu sao rồi ạ - nó. - à con bé không sao, chỉ bị hoảng sợ quá lên ngất đi thôi. Nghỉ ngơi 1 chút là khỏe lại - bác sĩ mỉm cười nhìn nó trả lời. - dạ vâng cảm ơn bác - nó lễ phép. - ừ Nói rồi bác sĩ rời đi, nó và đám bạn kéo vào xem cô như thế nào. Vào đến nơi thấy khuân mặt vẫn có chút sợ hãi của cô thì làm cả bọn đau lòng. - huhu tao xin lỗi mày. Lỗi tại tao đáng nhẽ tao phải kéo mày ra cùng nhưng không tao lại bỏ lại mày huhu tao xin lỗi - Dịu lắm tay cô khóc. - phải đó lỗi tại bọn tao. Tao xin lỗi hxhx - nhỏ Thấy vậy cậu và anh đi lại vỗ vai 2 đứa an ủi Bỗng mi mắt cô lay đọng và hé ra, điều đầu tiên cô thấy là cảnh cậu đang vỗ vai dỗ dành Dịu. Điều đó làm cô đau lòng, nhắm mắt lại cô mở lời - tụi bay ồn quá. Ra ngoài hết đi Cỏ bọn giật mình, đây là lần đầu tiên cô cư sử như vậy. Nhưng không muốn cô khó chịu lên cả bọn kéo nhau ra ngoài chỉ còn mình nó vì nó nhìn thấy ánh mắt đau đớn nó nhìn cậu và cô lúc vừa. Đợi cả đám ra ngoài cô mới mở mắt ra và 1 giọt nước mắt lăn dài, thấy giọt nước mắt đó nó đau lòng đưa tay lau nó đi. Giật mình cô quay lại thì thấy nó, ngạc nhiê cô lắp bắp - mày... mày... chưa... ra.. ngoài..
- ừ. Khóc đi. Đừng kìm lén. Cái gì của mình thì nó sẽ là của mình. Đừng lên cố lấy nó để rồi bị thương - nó dỗ dành và nói 1 câu ẩn ý. Nghe nó nói vậy Dương ôm chầm lấy nó khóc nức nở - huhu... đau lắm.... tao phải làm sao?..... - vừa khóc vừa hỏi nó. - buông bỏ đi. Rồi có ngày mày cũng tìm được người thương mày thôi. Chúc phúc cho họ dù sao nó cũng là bạn mày - nó vừa xoa lưng an ủi vừa nói. Cô không đáp mà cứ ngồi khóc, nó chả biết phải làm sao lên chỉ ngồi đó cho cô ôm mình mà khóc. Khóc thật lâu cô ngủ gục luôn trên vai nó, lắc đầu nó đỡ cô lằm xuống hẳn hoi và đáp chăn lại cẩn thận - mạnh mẽ lên nhé? - nó lẩm bẩm. Cửa phòng bật mở cả nhóm đi lại - em ấy sao rồi - cậu hỏi. - à nó không sao? - nó đáp. - anh vừa mua chút đồ ăn này có ai ăn không? - Nhật. - không - đám bạn nó đồng thanh rồi lườm Nhật vẻ khinh ghét. - ờ anh để đó đi - nó nói. Thế là cả đám mỗi đứa 1 góc ngồi, đứa ngồi suy nghĩ gì đó, đứa nghịch điện thoại, đứa ngủ...
, bỗng nó lên tiếng. - thôi tụi bay với anh Nhật về đi em ở đây vớ nó. Síu bố mẹ nó lên thì em về sau - được không - anh. - ừ - nó gật đầu. - Um... vậy bọn này về trước nha - cậu - hay anh ở lại với em - Nhật. - thôi không cần đâu. Anh về đi - nó mỉm cười - được không? - được mà - nó nói rồi đẩy cả nhóm ra cửa rồi đóng rầm cửa lại. Xong việc nó thở dài đi lại phía cô, nhìn cô lắc đầu rồi cũng lôi điện thoại ra onl fb