Chương 55
Bọn bạn thì tức giận vô cùng, vừa vào đến lớp nhỏ đã lên cơn
- mẹ nó, thằng chó. Nó nghĩ nó là ai chứ? Xin lỗi đéo gì kiểu đó.
- phải đó chả nhẽ lúc đó tao lao đến đập ch.ết mẹ - Dịu hổ báo.
- nhìn cái bản mặt đã thấy sook tiết rồi - Dương.
.........
Cứ vậy bọn bạn bình luộn chửi rủa còn nó thì chỉ im lặng không nói gì, vì đơn giản Nhật không đáng để nó để ý đến.
- tụi bay làu bàu điếc tai quá. Thích thì lên lớp nó mà đánh nói gì ở đây - nó nghe lũ bạn nói nhiều quá mà phát bực.
Thấy vậy bọn bạn im re không hó hé gì nữa, hắn thì cứ nhìn nó từ lúc vào đến giờ, khuôn mặt nó vẫn vậy, chả thấy tức giận hay đau buồn gì cả, vẫn dửng dưng lạnh nhạt với mọi thứ sung quanh. Nó thật mạnh mẽ và rất đặc biệt.
- chán quá.... à hôm nay có tiết toán của ông Bách đấy. Nhưng là tiết cuối, có quậy ổng nữa không? - Thủy đánh lảng.
- có chứ để nghĩ xem.. um.... - nó có vẻ hứng khởi.
- thôi tha cho anh ấy đi - Dịu can.
- ể. Anh ấy cơ đấy? - Thủy chêu.
- đừng chêu tao. Anh ấy là anh Bo của tao đó - Dịu nói mà đỏ mặt.
- oa anh yêu của mày đó hả? Cái anh mà mày đợi 10 năm nay ý hả? Vì cái anh đó mà mày từ chôi không biết bao lần tỏ ti hf của mấy anh xinh dai ý hả? - nó cảm thán hỏi 1 lèo.
- ờ..... ờ thì đó đó - Dịu ngại đỏ mặt ấp úng đáp.
- úi giời. Tưởng gì. Lạy mẹ - Thủy.
- hứ con cờ hó mày ý kiến à? - Dịu dơ lắm đấm.
- ầy có đâu... chỉ.... hơn thế thôi - nói rồi Thủy chạy quanh lớp, Dịu thì vừa rượt vừa la oai oái làm cả bọn cười nổ bụng.
Lộc sau khi nghe Dịu nói vậy thì tim lại bắt đầu co thắt, như vậy là cậu hết cơ hội thật rồi, cậu đã để mất người con gái cậu yêu thật rồi. Nhìn Dịu cười nói và ánh mắt hạnh phúc khi nhắc đến Bách thì lòng cậu dâng lên cảm giác khó chịu, sao Dịu không để ý đến cậu chứ, cậu cũng yêu Dịu cơ mà, nghĩ đến đây cậu đau lòng mặt úp xuống bàn để che đi đôi mắt đã đỏ lên. Dương để ý Lộc lãy giờ, nhìn cậu như vậy vô đau lắm liệu cậu có biết, sao Lộc cứ nhìn về phía trước - nơi mà cậu không hề với tới mà sao lại không nhìn về phía sau mình, nơi có con bé đang đau quặn từng cơn vì cậu. Người con gái yêu cậu, luôn bên cậu thì cậu lại không để ý, cứ để mặc cô trong cơn đau gào sé, cậu thật à vô tâm và tàn nhẫn. Vậu không để ý đến cô sao? Đau thật đấy. Buồn tủi không muốn nhìn cảnh lày và cũng không muốn ở lại lên liền ra ngoài đi dạo. Bên cạnh nó đang cười vui vẻ nhìn màn rượt đuổi thì bõng dừng lại khi thấy cô ra ngoài, nhìn sang Lộc thì thấy cậu đang gục mặt thì khẽ lắc đầu thở dài. Có lẽ trong tình yêu ai cũng là kẻ ngốc.
Buổi học hôm nay kết thức với bao tâm trạng của bọn nó, đứa vui vẻ, đứa hạnh phúc... đứa lại đau đớn.
* Tối *
Tại 1 quán rượu trên phố Lộc đang lốc từng hụm rượu đắng ngắt cay sè rồi lảm nhảm
- tại sao vậy? Hức... sao Dịu lại làm vậy với anh? Hức.... cô ấy không thấy được là hức... anb yêu cô hức.... ấy sao? Hức... tại sao vậy Dương? Hức...... em là bạn cô ấy mà... em giải thích cho anh đi hức..... - Lộc lè nhè hỏi Dương đang ngồi bên cạnh rồi lại lốc từng ngụm rượu.
(Chả là do buồn chán lên gọi Dương đi giải sầu và tâm sự cùng mình lên mới có cảnh Dương ngồi bên cạnh) Dương đau sót nhìn người con trai trước mặt đang tự hành hạ mình, sao lúc nào cũng là cô ở bên anh lúc anh thất tình chứ? Sao lúc nào anh cu gx gọi cô chứ? Anh không nghĩ đến cảm giác của cô sao? Cô đang đau gấp ngàn lần anh đây này. Nghĩ vậy cô cũng cầm cốc rượu lên lốc cạn rồi nói như gắt lên.
- anh ích kỉ lắm. Lúc nào cũng biết đến cảm giác của anh thôi. Cô ấy không yêu anh em biết làm sao được. Đau phải chỉ có cô ấy là con gái. Sao anh không quay lại phía sau lưng anh đang có người chờ anh lắm lấy đôi tay. Anh vô tâm lắm anh có biết không? Anh.....
Cô định nói nữa nhưng anh đã gục xuống bàn từ lúc nào.
Đau nhói nơi trái tim Dương lại gần Lộc khẽ nói bên tai
- em yêu anh nhiều lắm Lộc à.
Nói rồi không kìm được mà nước mắt lăn dài trên đôi má phúng phính của cô.
Lộc do say quá mà gục luôn trên bàn, những thứ Dương nói Lộc không hề cho vào tai được câu nào..... nhưng...... câu nói.... em yêu anh lại in hằn trong tim cậu. Cậu nghe dõ từng câu từng chữ, tim bỗng dưng thấy ấm áp hạnh phúc lạ thường, môi bất giác nở 1 nụ cười hạnh phúc.
Cô nhìn cậu lằm gục trên bàn do say mà lòng đau thắt, nước mắt cứ vậy tuôn ra. 1 lúc lâu sau Dương mới lấy điện thoại cậu để gọi cho bọn hắn đến đón về vì cô không biết nhà cậu, bao lần nghe cậu tâm sự, bao lần nửa đêm nghe cậu gọi điện kêu cô ra đâu đó nói chuyện cô đều không từ chối, nhưng tuyệt nhiên lại không hỏi nhà cậu ở đâu vì vậy giờ cô không biết phải làm sao cả, đành gọi cho bọn hắn thôi. Lấy điện thoại, mở màn hình, đập vào mắt cô là ảnh của Dịu, cậu đã chụp ảnh này từ bao giờ? Và cậu đã đặt ảnh Dịu là ảnh nền điện thoại từ bao giờ? Cậu yêu đến vậy sao? Đau, đau thật đó, quá đau n phải nói là quá quá đau. Lộc thật là ác và ích kỉ nhất thế giới, sao cậu chưa 1 lần để ý đến cô? Cô có chụp chung với cậu vài kiểu mà sao cậu không đặt ảnh cô và cậu? Sao cái gì cũng Dịu? Lúc nào cũng Dịu. cô ghét, cô hận cậu....... cô quyết định rồi, từ ngày mai cô sẽ khác, sẽ không yêu cậu nữa, sẽ không tiếp tùng tình đơn phưng này nữa, đau, đau lắm rồi. Cô quyết định buông tay rồi, cô hết sức chịu đựng rồi, cô kiệt sức thật rồi. Vội gạt nước mắt cô ấn vào số hắn và gọi hắn đến đón Lộc ở quán rồi bỏ mặc Lộc ở đó 1 mình