Chương 59
Còn hắn và nó sau khi bỏ mặc con bọn nó dìu hắn đến 1 cái ghế đá ở đoạn vỉa hè mà bình thường hay có những cặp đôi yêu nhau buổi tối ra đó hẹn hò, để hắn ngồi đó nó đứng dậy bước đi thì bị hắn níu tay lại
- em đi đâu vậy?
- lắm mồm. Ngồi im đấy - nó lạnh lùng lên tiếng nhưng sâu bên trong là sự lo lắng.
Hắn nghe vậy cũng đành miễn cưỡng buông tay nó ra, nó sau khi hắn buông tay liền chạy đi đâu đó để hắn ngồi đó chờ mình. Hắn cứ ngồi đó chờ nó đến 15 phút rồi 30 phút vẫn không thấy nó quay lại, đầu lại đau nhức vô cùng, bỗng thấy tim hơi nhói, không nhẽ nó bỏ lại hắn ở đây mà đi về? Nó vô tâm vậy sao? Mà cũng phải nó có bao giờ quan tâm hắn, nghĩ mà thấy lòng buồn thiu. Cố đứng dậy để bước đi nhưng sao khó quá, đầu đau kinh khủng, đưa tay lên đầu thì vô tình chạm vào vết thương khiến hắn nhăn mày rên khẽ rồi cũng cố vịn vào thành ghế mà đứng dậy. Đang cố đứng lên thì bị 1 bàn tay nhỏ bé giữ ở vai mình nhẹ ấn ngồi xuống, theo phản xạ hắn ngước đầu lên thì thấy nó, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, hơi thở mệt nhọc như vừa chạy hàng nghìn cây số. Đang đơ đẫn nhìn nó thì bị giọng nói bực tức của nó làm giật mình.
- nhìn cái gì? Tính đi đâu?
- a... anh đi về. Tại đợi mãi không thấy em tưởng em về rồi.
- thằng điên. Tại tao đi tìm quán mua thuốc cho mày thôi. Do tối người ta đóng của hết rồi. Mà mày ngu lắm. Ai cho mày đỡ cái chai đó cho tao? - nó bực tức xưng mày tao luôn.
Hắn nghe mà thấy hơi sót, vậy là nó chạy đi mua thuốc cho hắn hở? Đang suy nghĩ linh tinh thì giật mình khi bàn tay ấm áp nhỏ bé của nó chàm vào mặt hắn, ấm thật. Nó nhẹ nhàng vén mái tóc đen đang lòa xòa trước mặt hắn, nơi hắn bị đập đầu, nhìn vết thương chảy máu mà sao tim nó bỗng nhói đau sót sa, nhẹ nhàng lấy bông băng lau vết thương cho hắn, tỉ mỉ cẩn thật như sợ hắn đâu. Khi vô tình đụng vào vết thương làm hắn nhăn mày nó lại nhíu mày mắt hơi đỏ lên giọng tức giận có phần nghèn nghẹn vang lên
- mày ngu lắm thằng điên ợ. Mày xem lần nào mày cứu tao cũng đều tàn tạ như vầy. Đã yếu còn tỏ vẻ anh hùng. Giờ thì cho mày ch.ết.
Nó nói vậy thôi chứ động tác của nó lại hết sức nhẹ nhàng. Hắn chắm chú nhìn nó lãy giờ mà tim hắn như muốn nhảy ra ngoài, thấy nó mắng hắn nhưng mắt lai đỏ lên thì thấy trong tim ấm áp vô cùng.
- tại anh không lỡ nhìn em bị thương thôi. Sót lắm. - hắn nói thật lòng mình. Thà hắn bị thương còn hơn là để nó bị thương.
Nó nghe hân nói thì tim khẽ chệch 1 nhịp nhưng lại tức giận nhấn vào vết thương đồng thời lên tiếng
- đồ ngốc.
- a... - do đau lên hắn la khẽ.
Nghe hắn la nó giật mình, khuôn mặt lo lắng thấy dõ
- có sao không? Xin lỗi. - rồi đưa miệng lại chu môi thổi nhẹ nhẹ cho hắn bớt đau.
Hắn vui vô cùng khi nó lo lắng cho mình.
Mặt hắn đỏ lự khi hơi thở nóng ấm của nó phả vào mặt mình, vết đau trên trán vì vậy mà không còn đau nữa mà thấy thật ấm áp dễ chịu. Hơi thở thơm mùi dâu sữa khiến hắn như đang bay giữa 1 màng màu hồng đầy lãng mạng. Đôi môi đỏ hồng chu ra thổi nhè nhẹ nhìn thật là yêu, làm hắn chỉ muốn cắn cho 1 cái.
- đỡ đau chưa? Xin lỗi nha? Tại ông nói linh tinh tôi mới làm vậy. Xin lỗi nha? - hắn đang nâng nâng thì bị giọng nói hối nỗi của nó làm giật mình lúng túng quay đi để che khuôn mặt đỏ bừng của mình.
- a.... - hắn lại la khẽ vì khi quay đi chỗ đau bị va vào tay nó khiến hắn đau tái mặt.
- huhu sao ông ngốc thế? Giờ thì khổ chữa? Xin lỗi. Sau đừng ngốc thế nữa hxhx - không hiểu sao khi hắn đau tim nó cũng đau rồi không kìm được mà bật khóc luôn.
Tá hỏa khi nó khóc hắn quay lại dỗ dành
- anh không sao mà. Nam tử hắn như vậy có gì đâu chứ. Đừng khóc - nói rồi đưa tay gạt nước mắt cho nó.
- hức... thật không? - nó nín khóc hởi lại
- ừ - hắn cười
Nó đơ trước nụ cười đó, hàm răng trắng đẹp, khi cười nhìn như 1 thiên sứ, anh điện chiếu vào mờ ảo nhìn càng thêm thu hút. Nhìn lúc này hân thật đẹp
- này.... em sao vậy? - thấy nó cứ ngây ra hắn vội hỏi.
- ông cười đẹp lắm - nó nói trong vô thức.
- thật không? - hắn được khen liền nở nụ cười tươi hỏi lại.
- ừ - nó gật đầu.
Trời ơi sao hắn cười hoài vậy hxhx, làm tim nó nhảy tưng tưng này, mai chắc phải đi khám xem có bệnh không mới được. Lấy lại tinh thần nó nói:
- thôi đưa đây tôi làm nốt cho rồi về muộn rồi.
- ờ - hắn nói rồi quay qua cho nó thoa thuốc rồi băng lại.
Nhìn nó chăm chú khéo léo nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn mà tim hắn loạn nhịp không thể bình ổn, đôi môi chúm chím thi thoảng chu lên thổi nhẹ làm người hắn nóng bừng. Trời ơi bé con ơi sao em cứ gián tiếp gây bệch tim cho anh vậy cà? Có ngày anh đột quỵ mất hxhx. 1 lúc sau xong việc nó nói sẽ đưa hắn về vì sợ hắn không đi nổi, vui quá chừng hắn đồng ý luôn, được ôm người đẹp, được người đẹp dìu đi sao lại không vui được chứ? Phê ch.ết được mà ahihi.
Đến cổng nhà hắn nó bấm chuông thì chị Hân ra mở cửa, tá hỏa khi thấy hắn như vậy hỏi tới tấp khiến nó hoa mắt, trả lời qua loa rồi xin phép ra về chứ ở đây lúc nữa nó không ch.ết vì bị đánh thì cũng điếc do màng nhĩ bị ngược đãi 1 cách không thương tiếc. Vừa quay đầu đi được vài bước thì nó gặp Hữu,
- ủa Linh đi đâu mà ở đây vậy?
- à tôi đưa Thành về - nó đáp.
- ủa nó bị sao mà phải đưa về? - anh thắc mắc.
- haiz chuyện dài lắm, có gì mai nói cho. Giờ tôi về đây. Ơ mà ông đi đâu và ở đây? Không về nhà à?
- nhà tôi đây mà - nói rồi chỉ vào cái cổng nhà hắn.
- ủa ông với Thành chung nhà à? - nó ngạc nhiên.
- ờ ừ bọn tôi là con nuôi nhà này mà
- ờ vậy à? Vậy ông vào nhà đi tôi về đây - nó chả bận tâm lắm mà đi về, vừa đi vừa nói tay đưa lên vẫy vẫy.
- ờ đi cẩn thận - anh nói rồi cũng vô nhà