Chương 89
Và người hoảng loạn nhất là cậu. Giây phút nó đưa con dao nhọn hoắt sắc bén lên tim mọi người như ngừng đập, vừa không thể tin nó là người như vậy, vừa không thể tin những thứ trước mắt họ. Cậu thì như ch.ết đứng, không suy nghĩ gì mà trực tiếp lao người ra đỡ cho cô nhát dao đó" phập "" thình thịch " thình thịch"..... tiếng tim đập hồi hộp, lo lắng, đau nhói.... của tất cả mọi người. Giây phút này như đông lại, kim đồng hồ như không muốn quay.
" phịch " thân ảnh cậu ngã xuống ngay dưới chân cô, vùng áo bên ngực trái đẫm máu, tay nó cũng đẫm máu và đang cầm chặt con dao. Giây phút cậu đỡ con dao cho cô thì môi nó đã nhếch lên 1 nụ cười thỏa mãn, ánh mắt soẹt qua 1 tia gian sảo rồi rất nhanh biến mất thay vào khuôn mặt dửng dưng nhàn nhạt nhìn thân ảnh cậu ngã xuống. Cô như ch.ết đứng trước mọi việc, mọi người như nín thở theo dõi mọi thứ trước mắt.........
- anh. Anh có sao không? Anh là tên ngốchuhu. Sao lại đỡ nhát dao có cho em. Người lên nhận là em chứ không phải anh.
Anh nói anh không quan tâm đến sự sống ch.ết của em cơ mà, vậy ai cần anh đỡ giúpem chứ? Anh là tên ngốc, tên đần. Anh trả lại nhát dao đó cho em đi huhu...
,- cô như sực tỉnh ngồi thụp xuống ôm lấy cậu mà gào khóc.
- ừ anh ngốc.... nhưng anh yêu em. Anh sai rồi anh không lên nói những câu đó làm tổn thương em. Anh không lên nói chia tay em. Anh yêu em, chỉ mình em thôi... a... a...
anh... xin... xin...
l....
l... ỗi... - cậu đưa bàn tay đầy " máu" lên lau nước mắt cho cô rồi thều thào từng câu xong tay cậu buông thõng, mắt nhắm nghiền.
- anh... anh... anh tỉnh lại đi. Em sai. Em mới là người sai. Em không lên cãi nhau nổi nóng với anh, em cũng không nên chiatay anh..... là em sai, em yêu anh, yêu nhiều lắm, xin anh, xin anh tỉnh lại đi. Tỉnh lại em sẽ không vậy nữa huhu. Anh tỉnh lại đi - cô như vỡ òa khi bàn tay ấm của cậu buông thõng xuống, ôm chặt cậu cô gào thét.
Nhìn cảnh này ai cũng bàng hoàng, đau thắt từng cơn nơi tận đáy lòng và nước mắt cứ chào ra trong vô thức, tất cả bất động mà không biết đến việc gọi cứu thương. Hắn cũng không khác bọn kia là mấy, ánh mắt nhìn nó như không tin, hắn thật không tin nó là người như vậy...
, riêng nó thì khác, môi nhếch lên cười nhàn nhạt. Nhưng tận đáy tim lại run lên từng hồi đau đớn sót sa nhìn con bạn đang đau khổthét gào.... và... xen chút vui mừng...
, khi kế hoạch của mình đã đạt kết quả như ý muốn. Đứng 1 lúc nhìn cô khóc đến khản tiếng như không chịu nổi nó lên tiếng- nín đi. Mọi ch...
" chát "- mày trả lại anh ấy cho tao. Mày là con xấu xa. Tao không thể tin được tình bạn bao năm qua của chúng ta vì mấy đồng lẻ đó mà mày làm vậy. Tao cho mày vay tiền mày nói mày không thích, vậy mà vì mấy đồng tiền bẩn thỉu đó mày lại nhẫn tâm giết bạn mình. Mày nói đi? Mày vì cái gì? Mày muốn tiền? Được tao cho mày và màytự tay đâm con dao này vào tim mày cho tao. Con khốn.
" chát "Nó chưa kịp nói hết câu mình định nói thì bị 1 cái tát trời dáng của cô tát thẳng vô mặt khiến nó chao đảo ngã đập đầu vô cạnh bàn thủy tinh tại phòng khách khiến đầu nó choáng váng máu chảy dài, khóe môi rỉ máu, chưa định hình việc gì thì lại bịcô túm cổ áo sốc lên mà chửi thẳng mặt, rồi lại thẳng tay tát nó 1 phát nữa xong rút trong cặp ra sấp tiền lém thẳng mặt nó.
- đấy tiền đấy. Mày làm đi. Tình bạn bao năm qua chấm dứt tại đây - cô lạnh lùng nói.
Nó và mọi người lại 1 lần nữa ch.ết sững, như vậy là sao? Cô đang nói gì vậy? Cô đang làm gì vậy? Cô biết mình nói và làm gì không? Trước giờ cô rất yêu thương nó,cô không chỉ là bạn mà còn là chị nó nữa, vậy giờ cô đang làm gì đây? Hắn cũng đứng im, chả thể làm gì, chân như bị đóng băng, muốn lao vào ngăn cản nhưngkhông hiểu sao, mồm hắn không thể mở, tay chân không thể cử động... nhìn nó thấtthần mà tim hắn nhói đau... còn nó, nó như không tin những gì cô nói, đây là người bạn, người chị của nó sao? Người luôn yêu thương nó đây sao? Thật tàn nhẫn mà. Nó giúp cô và cậu kết quả nó nhận được đây sao? Hư nực cười thật đấy, nhếch mép nó cúi xuống nhặt từng đồng tiền lên rồi đặt xuống bàn, giọng nhạt nhẽo đến lạ thường.
- nhiêu đây không đủ để tao bán đi tình bạn, tình chị em.... còn cái mạng này... oktao sẽ trả. Mày cứu mạng tao 1 lần giờ taosẽ trả và..
, tình bạn này chính thức kết thúc - nói rồi nó không trần chừ cầm con dao gọt trái cây trên bàn chứ không phải con dao nó đâm Lộc đâm thẳng vô bụng.
- không.... - hắn hét lên chạy lại ôm lấy nó.
Cô bất ngờ trước những gì nó nói và như ch.ết lâm sàn tại chỗ khi nó cầm dao đâm chính mình như vậy, cô đang làm gì vậy? Cô điên rồi. Bọn bạn cũng như không thể tin những gì đang diễn ra. Cậu đang lằm đó diễn nốt vợ kịch cũng phải bật dậy nhìn moin thứ trước mắt, lúc nó đâm con dao xuống cậu đã biết con dao đó là đồ chơi, con dao đó khi đâm vào vật gì đó thì lưỡi dao tự động thụt lại như không có lực đâm, còn máu cậu cảm nhận có mùi dâu tây vàhình như có cả chút phẩm màu pha với nước thứ đó chộn vào nhau sẽ tạo lên 1 thứ chất lỏng đặc quện như máu thật, và cái cậu chú ý là cái nhếch mép nhẹ của nó lênđã cố diễn như vậy. Nhưng không ngờ cậudiễn quá sâu, cái cậu không tưởng đó là cô lại có thể làm như vậy.
- em làm gì vậy Dương? - cậu hỏi.
- anh... anh không sao hả? Huhu em xin lỗi - cô vui mừng ôm chầm lấy cậu.
- anh hỏi em làm gì Linh vậy? - cậu đẩy cô ra hỏi lại.
- em.... em..... - cô ấp úng.
- em có biết là Linh đang giúp ta giảng hòa và biết đối phương quan trọng như thế nàovới nhau không hả? Em thấy gì không? Máu này là máu giả - cậu như không tin những gì đang diễn ra rồi giải thích cho cô hiểu.
- sa.... ao.... sao.... cơ....
, - cô như không tin.
- Linh... linh... em tỉnh lại đi. Đừng làm anh sợ - hắn như muốn khóc ôm nó lay mạnh, tay bưng lấy vết thương trên bụng nó.
Nó không nói gì mà chỉ câm nín nước mắt cứ vậy chào ra.
- có chuyện gì vậy? - chị Hân cùng anh nó đi chơi về, anh nó cãng định về nhưng chị Hân lại rủ vô nhà chơi lên anh đã vào nhà, vừa vòa đã thấy lộn sộn rồi liền hỏi.
- Linh... linh.... nó.. nó.... - nhỏ lắp bắp.
-sao? Linh.... Linh em sao vậy? Mau.... mau đưa đi cấp cứu - nó nó lo lắng khi nghe nhỏ nói, định bụng hỏi nó bị gì thì đãthấy hắn đang ôm nó, bụng lại đang chảy rất nhiều máu liền chạy lại hỏi rồi kêu cấp cứu,Cả đám cuống lên gọi xe cứu thương, hắn thì cứ ôm chặt nó trong lòng như sợ nếu buông thì nó sẽ biết mất vậy, mắt hắn nhòe đi vì những giọt nước mắt.
Khoảng lúc sau xe cứu thương đến hắn liền bế nó ra xe và ngồi đó lắm tay nó thật chặt như tiếp thêm sức mạnh cho nó, cứ vậy suốt đoạn đương đến viện và đến phòng cấp cứu hắn không hề buống tay nó, trong lòng không ngừng cầu nguyện. Đám bạn cũng rối cả lên đi đi lain lại trước phòng cấp cứu, đứa khóc đứa dỗ, đứa lo lắng, đứa hối hận tự trách.... hắn cứ thẫn thờ đứng trước cửa phòng cấp cứu người toàn là máu của nó, anh nó cũng sốt ruột lo lắng, chị Hân cũng không kém, chị muốn khóc nhưng giờ chị khóc anh phải làm sao? Hơn ai hết chị hiểu giờ anh mới là người cần an ủi động viên chứ không phải chị lên chị đã đi lại ôm anh mà chấn an. Nhỏ cứ khóc miết được anh dỗ, Dịu cũng vậy. Cô thì cứ thẫn thờ đứng đó rồi khóc xong tự trách bản thân.
- huhu tại em, tất cả tại em. Do em quá nóng vội lên mới như vậy huhu. Tại em... -cô cứ khóc như vậy đến khản tiếng.
Bỗng:" chát "- tất cả tại cô. Cô ấy bị làm sao tôi sẽ không tha cho cô đâu cô nghe dõ chưa? - hắn như điên lên tát cô 1 cái rồi gầm lên giận dữ, nhìn hắn bây giờ thật đáng sợ.
- Thành. Bình tĩnh đi. Cô ấy không cố ý mà- cậu sót liền đến can.
- mày im đi. Không vì bọn tre con chúng mày thì Linh sẽ không phải bày ra cái trò đó để rồi bị như vậy. Chúng mày coi chừng đó, cô ấy bị gì tao nhất định không tha cho bọn mày.... kể cả là bạn tao - hắn tức giận rồi lại lạnh lùng cảnh cáo.
- tao.....
" cạch "Cậu định nói gì đó thì phòng cấp cữu bật mở.
- cô / em / bạn ấy sao rồi bác sĩ - cả bọn lao vào túm tay vị bác sĩ hỏi.
- cô bé không sao. May là dao chỉ bị đâm vào vùng không có gì nguy hiểm lên khôngảnh hửng đến tính mạng, vết thương ở đầu không sao. Nhưng....
- nhưng sao? - nghe bác sĩ nói cả đám nhẹlòng mỉm cười thì nghe chững nhưng nụ cười liền đông cứng, không hẹn cùng gặp mà nhảy vô mồm bác sĩ ngồi.
- nhưng do mấy máu lên cô bé sẽ bị hôn mê hơi lâu 1 chút, khi tỉnh người nhà lên chắm sóc và tẩm bổ cho con bé nhiều 1 chút - bác sĩ giật mình trước sự khủng bố của đám loi nhoi kia rồi cũng làm 1 lèo rồi đi mất dạng.
Nghe vậy cả bạn thở phào, hắn đi vào nhìnnó khuôn mặt nhợt nhạt không còn hồng hào như hàng ngày mà lòng sót như sát muối ớt () ngồi xuống cầm bàn tay nó đặt lên má mình hắn thủ thỉ.
- em đứng là đồ ngốc. Giúp người chi để bịvầy? Em mau tỉnh nhé?- Linh tao xin lỗi. Mày mau tỉnh lại trách mắng tao đi - cô khóc cầm chặt tay nó.
- cô cút đi. Cô không xứng ở đây. Tôi không cho phép - hắn gầm lên.
- Thành! Em bình tunhx lại đi - Bách.
- không. Tôi nói cô cút - hắn lạnh lùng.
- xin anh. Xin anh cho em ở lại với Linh - côkhóc van xin.
- tôi nói cô cút - hắn gằn giọng.
- thôi mà Thành - Hữu.
- muốn xin thì mày cũng về luôn đi - hắn lạnh giọng.
- anh Thành.
- ánh mắt cầu xin, cô nhìn hắn.
Hắn không nói mà chức tiếp đứng dậy kéo tay cô lôi ra khỏi ohongf bệnh rồi đóng rầmcửa lại- anh Thành! Xin anh! Xin anh cho em vào đi mà huhu - cô ở ngoài đập cửa van xin.
- Thành à! Mày...
- mày cũng cút về đi - chưa để cậu nói hêtacâu hắn đã chặt họng.
- nhưng..
- thôi em về đi. Khi nào nó bình tĩnh hãng cùng Dương vòa thăm Linh - cậu định nói gì đó thì Chị Hân lên tiếng khuyên.
Vậy là cậu chịu ra về và dỗ dành cô về theo.
Còn lại mấy người ở đó anh mới hỏi chuyện.
- chuyện này là sao? Anh cần 1 câu giải thích - anh nó lạnh giọng ( anh nó biết nó ởnhà hắn nhưng nó nói anh dấu hộ nó với bố mẹ, không thể từ chối được cái miệng dẻo quẹo của nó lên đã đồng ya và quên được chị Hân)- dạ. Chuyện là vầy $!#*$*;"& - anh kể