Chương 97
Chị Hân ngồi nghẽ lãy giờ khó hiều liền hỏi- kế hoạch gì vậy? Ai đó nói chị nghe đượckhông?- là vầy chị...... - nhỏ xung phong nói ra kế hoạch.
- đó là vậy đó. Chị cùng bọn em thực hiện nhé? - Cô.
- ừ. Đương nhiên là chị sẽ tham gia vụ này rồi - chị cũng có hứng thú mà lên tiếng.
Vậy là cả bọn sau khi bàn tán thì cũng lên phòng thay đồ rồi xuống ăn trưa xong ai làm việc đó.
Hắn sau khi rời khỏi nhà thì bế Hà đi bắt taxi ngay đí đến viện, sau 1 hồi chờ đợi thì bác sĩ ra nói không sao chỉ cho va đập khá mạnh ở đầu lên mới bị ngất và cần tĩnh dưỡng. Giờ hắn đang ngồi trước giuonhwf bệnh của ả, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt củaHà mà làm hắn đau lòng. Sao bất hạnh lại ập đến với 1 cô bé hiền lành, tốt bụng như Hà chứ? Cô ấy đã rất bất hạnh khi sống trong gia đình không mấy hạnh phúc, bố thì bồ bịch rượu chè, mẹ thì do áp lực lên cũng chả quan tâm gì đến Hà cả, cô ấy hiền lành ngoan ngoãn vậy mà ông trời lỡ đầy đọa cô ấy, thật bất công mà....
- Linh.... chị xin lỗi... chị không cố ý cướp Thành của em đâu...... híc....
Đang suy nghĩ mông lung thì cái giọng hoảng sợ nói mớ của ả làm hắn bừng tỉnh,nhìn tay ả quơ quơ lung tung rồi khôn mặt sợ hãi đẫm lệ làm hắn đau lòng. Vội nắm lấy 2 tay ả hắn nhẹ giọng- ngoan, ngủ đi. Không sao. Có anh ở đây rồi.
Ả như nghe thấy mà im lặng tiếp tục ngủ.
Đưa tay lau giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi ả hắn lại nhíu mày khi nghĩ về nó. Nó là người thế nào? Có phải nó đã xôngã Hà? Con người thật của nó là thiên thần hay ác quỷ?..... có thể là thiên thần vìbên hắn nó rất hiền, rất trẻ con. với bạn bè nó lại vô cùng hòa đồng thân thiện, luôn giúp đỡ họ khi họ khó khắn. Với thầy cô nó là học sinh ngoan hiền lành nghe lời. Với bố mẹ nó là đứa con ngoan, biết thấuđáo mọi việc, biết thương bố, me và anh..... nó với mọi người như 1 thiên thần nhỏ..... nhưng.... không ít lần hắn thấy con ác quỷ trong nó, nó rất bạo lực, lạnh lùng, tàn nhẫn, nó sẵn sàng dẹp những thứ càn đường nó hay làm nó ngứa mắt...... với những người đó nó là 1 ác quỷ..... hắn không thể hiểu nổi nó.... nhưng hắn sẽ hỏicho ra chuyện này, nó thật sự đã làm vậy?Hắn không tin, hắn muốn 1 câu giải thích từ nó..... nghĩ rồi hắn đi ra ngoài mua chút gì cho ả ăn sau khi tỉnh lại.
Hắn vừa đi không được bao lâu ả liền ngồi bật dậy nhìn ra cửa ro if nhếch mép.
- hư. Đúng là tên ngốcRồi lấy điện thoại gọi cho ai đó- alo anh yêu. Em nhớ anh quá à - ả nũng nịu giọng nhão nhoẹt.
-..........
- hư. Anh nhớ em thật không đó? Hay lại không có em rồi lại tí tởn với em khác - ả trả bộ giận, tay nghịch nghịch nọn tóc.
-.......
- hứ. Thèm vào - ả bĩu môi.
-......
- thật nha. Vậy anh bồi thường cho em cái gì? - ả hớn hở.
-........
- hứ. Anh chỉ có vậy là tài thôi. Ghét anh - ả phồng má giận dỗi.
-.......
- hư. Anh nghĩ em là ai chứ? Tên đó giờ đãthuộc về em - ả tự đắc.
-.......
- đương nhiên. Em biết em rất giỏi mà.
-.........
- ừ. Vậy anh thưởng gì cho em. Em nhớ anh yêu lắm. Hay mình gặp nhau đi.
-.......
- ui giời. Anh không phải lo. Tên đó ngốc lắm. Đợi 1 thời gian nữa thôi kế hoạch củachúng ta sẽ thành công haha - ả cười giọng cười khả ố.
-......
- hi được rồi. Sang tuần gặp nha? Bi bi anh yêu của em * moa* - ả cười rồi hôn chụt vô máy điện thoại rồi cúp máy.
- Thành ơi là Thành. Anh đúng là tên ngốc. 2 năm trước anh bị tôi lừa, 2 năm sau anhvẫn bị tôi lừa haha - ả cầm diện thoại bên tay rồi khoanh trước ngực, giọng điệu chế diễu xen chút thương hại.
Ả cứ ngồi đó cười mà không biết bên ngoàicửa đã có người nghe thất hết đoạn hội thoại đó, người đó nhíu mày rồi quay lưng bỏ điQuay lại nhà hắn- chị Hân ơi. Linh đâu rồi chị - nhỏ la lối gọilớn.
- à nó vừa nói với chị là về thăm bố mẹ - chịHân đang nhặt dau dưới bếp nói vọng lên.
- ờ vậy hả? Mà nó dậy từ bao giờ vậy chị? -nhỏ đi xuống hỏi.
- nó tỉnh ngay sau đó khoảng 2 tiếng gì đó - chị vừa nhặt vừa trả lời.
- ờ. Vậy giờ là 6h rồi sao nó chưa về nhỉ? - nhỏ nhìn đồng hồ hỏi rồi lại nhìn ra cổng.
- chị không biết. Hay em gọi nó thử xem.
- ờ - ờ. Để em gọi - nói rồi nhỏ lôi điện thoại ragọi cho nó,- alo mày làm gì giờ này chưa về - nhỏ nhíumày hỏi.
-.......
- ừ được rồi. Mua nhanh rồi về nhé?-.......
- ừ nhanh đó- nó về chưa em? - chị hân đứng dậy đi rửarau vừa rửa vừa hỏi.
- nó đang mua chút đồ síu nó về chị - nhỏ trả lời rồi ngồi xuống bàn ăn nhìn chị rửa rau.
- ừ.
* két *Tiếng mở cổng vang lên- chắc nó về đó chị - nhỏ ngồi đó nghe vậy ngoái cổ ra ngoài nhìn rồi nói.
- ờ.
- em cẩn thận khéo ngã - giọng hắn vang lên làm nhỏ và chị nhíu màyLà hắn và ả bà già ác quỷ kia chứ không phải nó.
- em không sao mà - giọng nhỏ nhẹ yếu ớt.
Nghe mà nổi da gà nhỏ và chị nghĩ.
- chào anh Lộc, anh Hữu, chào em Dương - ả thấy anh, cậu, cô từ lầu đi xuống liền thân thiện chàoNhưng đáp trả là cái phớt lờ như ả không có tồn tại khiến ả tức nghẹn họng