Chương 104

- có lẽ lão ta không làm gì chị ấy vì nghĩ Thành đang theo dõi Chị ấy - nó trong xe nói với Nhật khi nhìn cảnh trước mắt.
- ừ. Chắc vậy. May thật - Nhật cười dạng dỡ.
- thôi anh về đi. Cho em xuống đây được rồi. - nó đáp rồi xuống xe.
- ừ. Vậy anh về đây - Nhật nói rồi nói bác Phúc cho xe quay về.


- ừ tạm biệt. Cháu chào bác - nó vẫy tay chào và cúi đầu lễ phép.
- ừ chào cháu / em - bác và Nhật cùng nói rồi xe dần chuyển bánh.
Nó đừng đó nhìn xe của Nhật khuất dần rồimới lững thững đi về, vừa đi vừa suy nghĩ gì đó.


Về hắn, sau khi chào " ba " ả hắn cùng ả vào nhà. Đi lên lầu mà tâm hồn hắn cứ để đi đâu đó. Bật đèn ả lấy đồ đi thay, hắn nhìn bờ vai trắng mịn của ả mà nghĩ đến đôi vai nó đang bị Nhật chạm vào mà máu nóng lại xông lên tới não. Bật dậy đi đến phía ả đang tìm đồ trước tủ mà đẩy ả dựa vào cửa sổ ngay đó mà hôn điên cuồng. Hắn cứ tưởng ả là nó mà chút hết bực tức,nhớ nhung và có chút thèm khát nó lên ả. Ả do bất ngờ bị đẩy mạnh khiến người đập khá mạnh vào cửa sổ khiến ả nhăn mày khẽ rên lên 1 tiếng a khe khẽ, chưa định hình được chuyện gì thì đã bị hắn hôn 1 cách mãnh liệt như chút giận, không biết làm sao chỉ biết chịu trận phát khùng của hắn.


Nó đang lững thững đi về đến cổng, tay đang mở khóa thì nghe tiếng động trên lầu liền theo phản xạ mà ngước lênđập vào mắt nó là cảnh hắn đang ôm hôn ả thật ngọt ngào và say mê. Như sét đánh ngang tai, cả bầu trời như sụp xuống trước mắt nó. cái gì đây? nó đang được thấy cái cảnh gì đây? dối trá, tất cả là dối trá. cái gì mà yêu? cái gì mà không làm em đau khổ? cái gì mà khôngbddeer quá khứ lặp lại?...


,, cái nó sợ nhất, cái nó không muốn bị lặp lại nhất giờ này đang hiện ra trước mắt nó dõ 1 - 1. đau quá, sao mà đau thế này? au vừa nói yêu nó? ai vừa nói nếu nó tha thứ thì sẽ bồi đắp lại m8ij thứ cho nó? ai vừa lớn giọng cấm nó? ai vừa lớn giọng nói còn yêu nó và nó chỉ thuộc về người đó?..... là ai? là ai chứ?....


dối trá, tất cả chỉ là dối trá, ngụy biện. chỉ đơn giản là 1 lời nói thôi mà, người ta có thể hứa hẹn rất nhiều nhưng liệu người ta làm có được mấy ohaanf của câu nói?. bỏchạy nó cứ vậy chạy khỏi nơi làm nó đau đơn, làm con tim nó đau thắt, cứ chạy mặc cho có bị ngã bao lần, mặc cho chân tay chầy xước nó vẫm chạy, chạy cho đến khi không chạy được nữa. lững thưỡng đi trên con đường vắng tanh, từng làn xươngmỏng vô tình đọng trên làn da mỏng manhcủa nó, từng cơn gió nbej lướt qua như muốn ai ủi nó, cứ bước đi 1 cách vô hồn. Cố cố bước nhẹ trong màn đêm tối khi không có hắn đôi chân nó như chẳng muốn bước khi không có hắn kề vai bên cạnh màn sương tối vô tình rơi rơi rồi đọngtrên một làn da mỏng manh sởn gai óc rồi lại rùng mình chợt phát hiện ra con tim nó đang lạnh. bỗng viễn cảnh hắn đang ôm hôn ả đầy ngọt ngào đó chợt ùa về và chợtbất giác con tim nó nhói làm cho bước chân càng nặng nề. là một con hề say trong ảo tưởng mơ được hạnh phúc đến mãi ngày sau Forever yêu nhau hạnh phúc mãi mãi tình yêu vĩnh cửu thật nhiệm màu.


available on google playdownload on app store


Ảo tưởng chỉ là ảo tưởng nó lại giật mình trong khoảnh khắc.


Tình yêu xưa đó nó ngỡ là mãi mãi nằm trọn trong vòng tay nhưng rồi là hắn cho em bất ngờ lệ vương trên mi nó nào hay. bất ngờ dừng lại trước quán rượu ven đường nó đi lại trong vô thức gọi rượu và uống. cảm giác cay sè tê tê đắng ngắt từ đầu lưỡi đến nóng hổi khi uống ngụm rượu vô làm lòng nó thêm nặng, nước mắt cũng vô thức mà lăn dài. nó cứ như vậy uống hết chén này dến chén khác cho đến khi không chịu được mà cầm cả trai tu rồi buông xuống khóc nấc........


về hắn và ả, sau 1 lúc lấy lại tinh thần ả vộiđẩy hắn ra, khuôn mặt sợ hãi, chân khẽ lùi.
- anh bị sao vậy?- anh..... - giờ hắn mới tỉnh khi nhìn ả đang sợ hãi tránh xa mình.
vuốt mặt hắn quay đi ra ngoài- anh xin lỗi. em ngủ trươc đi.


ả ở lại thấy hắn đi rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm, tay khẽ vuốt ngực ả cầm đồ đi thay và lại giường nhắn tin với Nhật.


hắn bỏ xuống lầu ngồi đó suy nghĩ mông lung. bỗng hắn bật dậy đi lên phòng nó và chị Hân, khẽ đẩy cửa xem nó đã về chưa nhưng trong phòng chỉ có chị Hân đang ngủ. thẫn thờ xuống nhà hắn lại thừ ra đó,đi vô bếp lấy 1 trai rượu vang hắn đem ra vừa uống vừa suy nghĩ, và giờ đây hắn rất lo cho nó. nó đã đi đâu? tại sao nó lại đi cùng Nhật? mà nó quay lại với Nhật lúc nào sao hắn không biết? nó không sợ Nhật lại lợi dụng hay làm nó tổn thương thê lần nữa sao? nó hôm nay nói vậy là có ý gì? nó đang ở đâu? nó và Nhật đamg làm gì?..... đầu óc hắn suy nghĩ ra hàng trăm câu hỏi nhưng lại không có câu trả lời. càng nghĩ đến cảnh Nhật ôm nó, lúc nó nhảy ở vũ trường ôm Nhật rất tình cảm, lúc Nhật hôn lên má nó.... tất cả cử chỉ đó làm cho hắn như phát điên lên. lốc cạn li rượu hắn đi ra khỏi nhà, đứng ở cổng ngó ngang ngó dọc xem nó đã về chưa, nhìn đồng hồ trên tay giờ đã hơn 23h rồi sao cưa thấy nó về. ngồi ở đó 1 lúc lâu vẫn chưa thấy nó hắn lại đi vô nhà ngồi chờ nó tại phòng khác rồi hình như có chút men rượu khiến hắn thiếp đi lúc nào không hayNó đang trong tình trạng người đầy hơi men nhưng trong lòng lại nặng chíu đầu đau đớn, tim nhói lên từng hồi khi trong đầu nó cứ hiện lên hình ảnh hắn ôm hôn ả. Tim nó đã rất đau khi nhìn Nhật như vậy với cô gái khác, hiện giờ còn đau hơn khi chính hắn người luôn đeo đuổi nó dù cho nó có gây tổn thương như thế nào. Càng uống tim nó càng đau, nước mắt vì thế màcứ lăn dài. Vừa lốc ngụm rượu cô chủ quán đã đi lại nói- con ơi. Tính tiền cho cô. Hơn 12h rồi cô phải đóng cửa đi ngủ.


Nó ngẩng khuôn mặt ửng đỏ vì hơi men lên nhìn cô chủ quán rồi lại cúi xuống nhìn giờ trên điện thoại rồi lại ngẩng mặt lên hỏicô- hết nhiêu cô.
- của con 167000đ.
Nó dút 200k ra đưa cho cô rồi loạng choạng đứng dậy- con ơi tiền thừa - cô níu nó lại.
- ợ... không cần đâu cô. Hức..


,, - nó đáp rồi quay đi luôn.
- con về được chứ? Nhà con ở đâu cô đưa về - cô có vẻ lo lắng khi bước đi nó không được vững.
- dạ con ổn - nó không quay đầu tay đưa lên vẫy vẫy, chân vẫn bước đi loạng choạng.


- haiz..... thanh niên thời nay thật lạ. Vui cũng rượu, buồn cũng rượu. Con bé đó cũng rất xinh mà, sao lại đi uống rượu 1 mình - cô chủ quán thở dài than và có chútthắc mắc nhưng rồi cũng cũng lắc đầu dọnđồ đi ngủ. Còn nó, nó cữ lang thang lững thững đi trên đường vắng. Nó không biết từ bao giờ nó đã dựa vào hắn quá nhiều như vậy, nó nhớ những cái ôm ấm áp, nó nhớ những nụ hôn ngọt ngào, nó nhớ nhũng lúc làm nũng được hắn cưng chiều.... cảm giác đó thật ấm, cảm giác ấm áp bên hắn với nó như là một thói quen. Rồi khi hắn đi cảm giác hụt hẫng chỉ còn nó vàbóng tối cùng hơi men.


Đan xen cảm xúc nó thấy nghẹt thở với những mảnh vỡ của những kí ức kỉ niệm giữa nó và hắn. Cố gắng tìm ra cho mình lối thoát nhưng sao nó cảm thấy thật chơi vơi.






Truyện liên quan