Chương 118

Bách sau khi rời khỏi đó thì đi lên phòng giáo viên và đụng mặt ngay cô ta thì có vẻ không vui, anh trực tiếp lướt quá và bị cô ta giữ lại và xin lỗi về hành động không suynghĩ đó và hứa sẽ không làm vậy nữa. Anhđang lưỡng lự thì cô ta khóc lóc nhìn đến là tội lên anh đã đồng ý và lấy cặp đi ra ngoài. Cô ta ở lại nắm chặt tay đến bật máu, răng nghiến ken két trong đầu chửi rủa nó không thôi và hiện ra 1 kế hoạch để hãm hại nó.


Còn nó đang vui đùa với đám bạn liền hắt hơt và người run lên vì lạnh, khịt mũi nó khẽ rùng mình và rồi lại vui đùa với đám bạn.


Cứ vậy 1 tuần nữa lại chôi qua 1 cách bình yên vì cô ta không gây hấn với nó và khôngdáp mặt nó như muốn lắng vụ này xuống. Còn bọn nó vẫn cười đùa vui vẻ không để tâm đến cô ta, nó vẫn cố tình chọc tức cô ta bằng cách thân thiết với Bách và không cho Bách tiếp xúc với cô ta, luôn lôi kéo anh.... còn anh không nghĩ gì chỉ vui đùa với nó. Nó nhiều lúc cố ý gắn kết anh và cô lại bên nhau nhưng cô có vẻ thật sự giận anh rồi. Cô và anh vẫn rất buồn về chuyện đó nhưng khi có nó bên cạnh chọcphá thì cũng bớt đi 1 chút buồn phiền. Lúcbuồn họ chỉ cần thấy nụ cười của nó thì mọi buồn phiền như bay đi đâu hết. Bọn bạn vẫn vậy, vô tư vui đùa chọc phá nhau,hắn nhiều lúc phát ghen với Bách vì nó quáthân mật với anh khi có cô ta ở đó, nhưng có ghen thế nào đi nữa thì cũng không thể giận được nó vì nó quá là dẻo miệng và đáng yêu đi, haizzzz càng ngày hắn càng yêu nó nhiều hơn mất rồi. Còn cô ta thì dù có tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường để tiến hành kế hoạch của mình.


Sau ngày chủ nhật đi chơi vui vẻ bọn nó vàhắn đi học bình thường và kế hoạch của bà chị hìa kia cũng đước bắt đầu.


Hôm nay tiết Bách đầu tiên ở lớp nó, bọn nó vẫn chăm chỉ học. Đang ghi ghi chép chép mồm lẩm bẩm tính tính bài toán thì điện thoại nó rung lên, dự định không mở vì nó nghĩ là tin nhắn của mạng lên kệ nhưng lại 1 lần nữa rung lên làm nó tò mò vô cùng và mở ra coi. Máy báo 2 tin nhắn, mở ra, 1 tin của mạng thật, là khuyến mãi,còn tin nhắn kia kia của 1 số lạ, mở ra đọc, nội dung tin nhắn làm nó khẽ nhếch mép" tính chơi tôi sao? Chị không có cửa. Muốn chơi ok tôi chiều chị " nó suy nghĩ, ánh mắt khẽ đanh lại đầy quỷ dị. Bên cạnhhắn thấy nó nghịch điện thoại liền với lấy đọc " ra chơi đi 1 mình ra cuối hành lang gặp tôi. Có chuyện cần nói. Tôi Mai. Không ra là hèn. "- gì vậy? Cô ta tính làm gì đây? - hắn nhăn mày nói khẽ.


- gì vậy? - bọn bạn đang học bỗng nghe hắn nói liền quay ra hỏi.
Hắn không đáp mà đưa điện thoại cho cả nhóm xem, đọc xong cả đám nhíu mày- cô ta tính....


available on google playdownload on app store


Hữu đang nói thì nhận được cái ngoắc tay của nó liền im bặt ghé đầu vô nghe nó nói,cả đám cùng chụm đầu lại nghe nó nói rồi gật gật đầu.
- được rồi. Nhưng đó là cuối hành lang. Tao sợ chị ta lại hại mày như đã làm với tao. - Dịu khẽ đồng ý nhưng có chút lo lắng.


- đừng lo. Mày nghĩ tao là ai chứ? Không ai đụng được vô tao đâu. Cứ theo kế hoạch là được - nó mỉm cười nhìn Dịu.
- thật chứ? - Dịu vẫn có chút lo.
Nó không đáp chỉ gật đầu chắc lịch làm Dịu đỡ lo hơn hẳn. Cả đám lại tập chung vô học.
Bỗng.


- xin lỗi lớp. Thầy có điện thoại thầy nghe chút - điện thoại anh reo làm cả lớp giật mình, anh đành xin lỗi và ra cửa nghe máy.
- alo. Có gì không Mai? Anh đang dạy có gì xíu nói chuyện - anh nhhe máy nói 1 lèo tính cúo máy thì bên kia vội nói- à. Vậy chút gặp anh ở cuối hành lang nha.
- ừ.


Đáp rồi anh cúp máy và đi lại lớp- xin lỗi lớp. Giờ ai lên giải cho thầy ví dụ 3 trang 48 sách giáo khoa? - xin lỗi anh quaylại bài giảng.
- em - Thịnh dơ tay.
- ừ. Em lên làm đi. - Bách nói rồi lớp tiếp tục học như trước.


Cuối cùng giờ ra chơi cũng đến, nó không cất tập mà trực tiếp bước ra ngoài trước cảBách, bọn hắn thấy vậy chỉ giúp nó thu đồ và lòng có chút lo lắng, Bách đang thu đồ để bỏ vô cặp cũng chả để ý đến nó. Đang thu đồ thì Dương bê tập lên hỏi anh cách giỏi 1 bài toán khá khó kên anh đã nán lại để giải giúp Dương.


Nó sau khi ra khỏi lớp liền đi đến điểm hẹn, vừa ra đã thấy cô ta đứng đó chờ sẵn. Đi lại gần cô ta nó lạnh nhạt hỏi.
- chuyện gì?Cô ta đang mải nhìn xuống chân cầu thanglên không biết nó đã đến liền giật mình quay lại nhìn nó.


- đến sớm vậy? Tao tưởng mày không giám đến - lấy lại phong độ cô ta mỉa mai.
Nó hướng ánh mắt xuống chân cầu thang,nhìn cũng khá cao đấy chứ nhỉ? Nếu ngã xuống đó sẽ ra sao nhỉ? Chắc nhẹ thì ngất sỉu phải nhập viện, nặng lắm thì gãy tay chân hay trấn thương sọ não là cùng đi. Haizzz.


,. Tội nghiệp cô gái này, vì yêu mà có thể tự làm bản thân bị thương, thật khâm phục. Quay lại nhìn cô ta nó nhếch môi rồi dùng bộ dạng ngây thơ hỏi cô ta.
- chị nói gì vậy? Chị hẹn em sao lại không ra được chứ? Mà chị xưng hô kì cục vậy? Cả mặt chị nữa, trả dễ thương chút nào.


- mày im mồm. Đừng có bày ra bộ mặt đó với tao. Thật kinh tởm. - cô ta tức giận quát.


- kinh tởm sao bằng chị. Trước mặt anh Bách thì hiền hiền thục thục vậy mà trước mặt tôi.... chẹp chẹp.... bộ mặt gì đây? - nónhếch môi nhìn cô ta mà đánh giá, vẻ mặt rất chêu người" chát "- mày im đi. Mày thì biết cái gì? Không phải vì mày thì Bách không có lạnh nhạt với tao như vậy. Chính mày đã cướp anh ấy thừ tay tao. - cô ta nghe nó nói liền tức giận thẳng tay tát nó 1 cái thật mạnh, thật đau.


Nó đứng im bất động trước cái tát đó, " được, chị giỏi lắm, giám tát tôi. Để xem tôi làm gì chị " nó suy nghĩ, môi lại khẽ nhếch......
Bách đang giảng cho cô hiểu bài toán kia thì bỗng Thủy thừ đâu chạy lại lớp hốt hoảng.
- Thành. Mau... mau lên.... chị Mai.... chị Mai... đang..
, đang cãi nhau..


, với... vơia Linh ở cuối hành lang kìa. Tôi..
, tôi thấy... thấy chị Mai tát Linh - cô vừa thở vừa nói ngắt quãng.
- gì? - hắn bật dậy hỏi và 1 mạch chạy đi.
Anh và bọn trong lớp thấy vậy cũng liền đuổi theo.


Ả và nó vẫn đang đứng đó, bỗng nghe tiếng động của người đi đến cô ta đoán chắc là Bách liền nhìn nó nhếch mép nói- tao sẽ dành lại anh ấy. Mày sẽ là người thua cuộc thôi.
Nó không đáp chỉ nhìn cô ta môi hơi nhếchnhẹ làm cô ta không nhận ra được cái nhếch mép đầy nguy hiểm đó.


- Linh...


- chị à! Hức em xin lỗi. Em không biết chị cũng yêu anh Bách. Em chỉ là em gái của anh ấy thôi chứ không như chị nghĩ đâu. Em xin lỗi đã làm chị hiểu nhầm giữa em và anh Bách có gì. Xin lỗi chị, chị đừng đánh em nữa có được không hức.... - cô tachưa kịp mở mồm liền bị giọng nói cầu khẩn xen sợ hãi của nó cắt ngang, cô ta chợn mắt nhìn nó, chưa định hình liền bị nó túm lấy cánh tay.


- chị... hức... chị tha cho em nha? Hức..... em sẽ tác hợp chị với anh Bách mà hức.... xin chị đừng đánh em nữa hức hức... - kèm theo là câu cầu xin khẩn khoản, khuôn mặt đã đẫm lệ từ bao giờ, 1 bên má vừa bị cô ta tát giờ đã ửng đỏ hơi tấy, đúng là mặt mịn da trắng có khác, đụng chút cũng có thể dõ. Không kịp phản ứng,giật mình cô ta khẽ kêu lên tiếng- mày....


Rồi vung tay dật ngược lại để thoát khỏi bàn tay đang xiết chặt tay mình kia. Do cô ta đứng quay ngược lưng lại phía chân cầuthang và lại đứng dia mép nữa, nó đứng trước mặt cô ta theo đà dật ngược tay của cô ta nó phi về phía trước và ngã nhào xuống cầu thang và kéo theo luôn cô ta cùng ngã.
- LINH.....


Mọi người vừa hớt hải chạy đến vừa lúc thấy nó khóc lóc van xin cô ta còn cô ta chỉ nhìn nó giận dữ, chưa kịp ngăn cản liền thấy cô ta kéo mạnh tay nó đẩy xuống cầu thang liền hét lên chạy nhanh lại.


Nhìn nó lăn từ trên cầu thang xuống tim hắn như ngừng đập, hắn hoảng sợ chay nhanh xuống theo nó, mọi người cũng như lín thở nhìn theo nó- Linh... Linh... em tỉnh lại nhìn anh đi. Linh..... mau gọi cấp cứa... - hắn chạy xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé đang lằm im dưới sàn nhà lạnh buốt và đầu đang không ngừng chảy máu mà khóc gào gọi tên và hốt hoảng kêu người gọi cấp cứu.


anh hoảng sợ vội run run lấy điện thoại gọicấp cứu, bọn bạn như ch.ết lặng nhìn nó đang lằm im bất động.
- huhu.... tao xin lỗi... huhu.... vì tao mày mới bị vậy.... huhu... linh ơi mày tỉnh lại đi.... huhu... - Dịu bỗng đi lại bên nó lay tay nó mà khóc.


- hức... Linh dáng lên.. em sẽ không sao đâu... - hắn ôm chặt lấy nó, tay bưng vết thương đang chảy máu trên đầu nó mà runrẩy.
Mọi người chỉ chú tâm vào nó mà không để ý đến cô ngay bên cạnh, có vẻ cô ta bị nhẹ hơn nó, chỉ bị bất tỉnh, đầu có chảy máu nhưng không nhiều.


Rất nhanh 1 lúc sau xe cấp cứu đến đưa cả nó và cô ta đi.
Mọi người tập chung trước cửa phòng cấp cứu mà lo lắng.
- hức. Do em... không vì giúp em thì Linh nó sẽ không bị vậy.... - Dịu ngồi tự trách mình.


- mày đừng vậy. Linh nó mạnh mẽ lắm sẽ không sao đâu. - Dương ôm Dịu trấn an mặc dù trong lòng cô cũng đang rất lo lắng.
- con gái tôi đâu?. Nó bị làm sao? Sao lại phải vào đây? - mẹ nó hớt hải chạy lại hỏi.


- bác. Linh bị trượt chân té cầu thang thưa bác. Giờ đàng cấp cứu. - Lộc nhẹ giọng đáp. Cậu không giám nói có người đẩy.
- trời ơi. Con bé sao có thể hậu đậu vậy chứ. - mẹ nó đau đớn khẽ than.
- thôi bà bình tĩnh lại đi - bố nó bên cạch trấn an.


Mẹ nó nghe lời liền ngồi vô cái ghế gần đó ngồi.


Mọi người như nín thở nhìn vô phòng cấp cứu, hắn ngồi cầu nguyện cho nó không sao, xin nó đừng bị gì nếu không hắn không biết phải sông sao nữa, hắn thật vôdụng khi không bảo vệ tốt cho người con gái mình yêu. Hắn hứa chỉ cần nó tỉnh nó muốn gì cũng được hết. Bách lo lắng và áyláy vô cùng, vì Bách mà nó mới bị vậy, nếu anh không dứt khoát với cô ta lên mới ra lông lỗi này, nếu biết trước anh đã không thân thiết với cô ta để cô ta hiểu nhầm rồi gây ra những chuyện đáng sợ này...


Ở đây ai cũng thấp thỏm nhìn vô phòng cấp cữu.
Bỗng cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩgià bước ra- con / em / bạn ấy sao rồi thưa bác sĩ. - mọi người vội chạy lại bám lấy bác sĩ mà hỏi.


- 2 bệnh nhân không sao chỉ bị va đập mạnh ở đầu lên bị bất tỉnh khá lâu. Có lẽ mai mới có thể tỉnh lại






Truyện liên quan