Chương 8
Nina mừng khi Marc vắng mặt khi cô và Georgia chuyển đến nhà anh. Việc giao thiệp với bà quản gia khó chịu đã quá đủ tồi tệ rồi, bà ấy dường như dự định khiến cô càng cảm thấy không được chào đón càng tốt. Tuy nhiên bà ấy đối xử với Georgia lại hoàn toàn khác. Bà thủ thỉ và mỉm cười với đứa bé bằng sự yêu mến và luôn tìm cơ hội để được ở một mình với con bé.
Lúc đầu Nina kháng cự lại những nỗ lực của bà nhưng sau đó cô nhận ra rằng người phụ nữ ấy thực sự quan tâm đến con của Andre vì thế cô để cho bà trông chừng con bé một hai lần trong khi cô dỡ đồ của họ để sắp xếp vào phòng ngủ và phòng trẻ mà Marc đã chỉ định.
Cô đã xin nghỉ tạm thời vào cái ngày sau khi Marc đi công tác và ngạc nhiên là cô cảm thấy tốt hơn như thế nào khi biết được Georgia sẽ không phải chịu đựng sự sợ hãi xa cách thêm nữa. Đứa bé dường như vui hơn và, trong khi cô tiếp tục tự nói với chính mình đó chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi, Nina không thể nào ngăn bản thân tự hỏi Georgia có phải nhận thức được con bé đang sống trong ngôi nhà dưới sự bảo vệ của người bác hết mực âu yếm của con bé. Sinh ra mà không có cha nên Nina biết Georgia sẽ thực sự hạnh phúc khi có ai đó thật mạnh mẽ và đáng tin cậy giống như Marc để chăm sóc con bé. Nó khiến sự hy sinh của cô trở nên dễ chịu hơn phần nào, cháu gái bé bỏng của cô sẽ không bao giờ biết được nỗi đau đớn khi không có cha mẹ để tin tưởng mà dựa vào.
Với sự thôi thúc cô không thể hoàn toàn hiểu được bản thân, một ngày trước lễ cưới Nina đã rút số tiền tiết kiệm cuối cùng của cô để mua cho bản thân bộ váy cưới cùng với khăn voan đội đầu. Không có cha mẹ giúp cô chuẩn bị lễ cưới mà cô hằng mơ ước suốt cuộc đời, cô quyết định không ai có thể ngăn cản cô trở thành một cô dâu đúng nghĩa, thậm chí cho dù cuộc hôn nhân này chỉ là một sự giả vờ. Cô đứng xoay tròn trước tấm gương lớn trong phòng thử đồ của cửa tiệm, chiếc áo bằng lụa ni lông[13] buông thả quanh người trông nó giống y hệt đám mây trắng mịn màng trong khi Georgia đang cười nắc nẻ một cách hài lòng trong chiếc xe đẩy bên cạnh cô.
[13] (nguyên văn) organza. Bộ váy cưới của Nina gần giống như thế này.
images
“Con nghĩ sao Georgia?” Cô hỏi khi cô hạ thấp tấm voan quanh gương mặt mình. “Mẹ trông giống một cô dâu thực thụ không?”
Georgia ʍút̼ lấy bàn tay nhỏ xíu của con bé, đôi mắt đen của con bé sáng lên với sự hoạt bát khi con bé nhìn chăm chú bác mình qua lớp vải bồng bềnh như đám mây.
“Peek-a-boo!”[14] Nina cúi người xuống và vén tấm voan ra để lộ gương mặt mình và bắt đầu cười lặng lẽ một mình lần nữa.
[14] là trò ú à ở Việt Nam mình đó mọi người. Moko thích chơi trò này với mấy nhóc lắm, nhìn chúng cười nắc nẻ nhìn yêu cực (^ o ^)
Cô cảm thấy tình yêu lắp đầy con người cô và cô cúi người về phía trước, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cái đầu bé xinh, đôi mắt mờ sương vì cảm xúc đến bất chợt.
“Mẹ hy vọng một ngày nào đó con sẽ kết hôn với một người đàn ông vì những lý do hợp lý, Georgia, một người đàn ông yêu con đến hết cuộc đời. Điều mà tất cả mọi người phụ nữ đều mong muốn”.
Cô vươn thẳng người và trải rộng chiếc váy cưới, quay lại đối mặt với hình ảnh phản chiếu trong gương. Bộ váy cưới màu trắng kem viền hoa mộc lan làm cho đôi mắt xám của câu thẳm và nước da có màu kem mịn màng. Cô biết nó sẽ làm cô trông lộng lẫy nhất có thể.
Quá tồi tệ vì nó sẽ không được chú ý đến, cô nghĩ với tiếng thở dài nhỏ.
***
Nina vẫn còn cho Georgia đi ngủ khi cô nghe thấy tiếng xe của Marc trở về, tiếng gầm nhỏ của động cơ xe khi nó cua vào con đường dẫn vào nhà làm bụng cô lật nhào phản ứng lại.
Chỉ chưa đầy 24 giờ nữa cô sẽ trở thành vợ của anh. Cô sẽ phải chia sẻ cùng anh cái tên và cuộc sống, nhưng không phải chiếc giường của anh.
Cô nghe thấy anh bước vào nhà và tiếng bước chân anh đi trên cầu thang cẩm thạch khi anh hướng đến phòng trẻ nơi Nina đang đứng ngắm nhìn Georgia chìm vào giấc ngủ.
Marc bắt gặp ánh mắt cô trong ánh sáng nhẹ dịu. “Chào cô”.
“Chào anh”.
Cô bước khỏi chiếc giường cũi để anh có thể kiểm tr.a cháu gái mình nhưng với khoảng cách nhỏ như thế này cô cảm thấy cơ thể anh chạm nhẹ vào người cô và mạch cô ngay lập tức đập nhanh. Cô đứng một bên và ngắm nhìn anh hướng mắt nhìn xuống Georgia, gương mặt dịu dàng khi anh lắng nghe tiếng thở đều đặn của con bé.
Anh trông có vẻ mệt mỏi, Nina nghĩ. Đôi mắt anh hơi đỏ như thể anh không ngủ được nhiều trong những ngày qua và cằm của anh trông như thể nó chưa được cạo trong hơn 24 giờ. Cô mong muốn được chạy những ngón tay mình quanh gương mặt anh để cảm nhận sự thô ráp xuyên qua đầu ngón tay mềm mại của cô. Cô muốn ấn môi mình lên viền môi của anh, để làm nó mềm ra vì khao khát. Cô muốn cảm nhận anh với tay ra chạm vào cô và...
Cô giật mình khỏi những suy nghĩ bất thường đó khi anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đen của anh buộc chặt với ánh mắt cô.
“Có gì không ổn sao?”
“Không có”
“Cô trông có vẻ...bối rối”.
“Không phải thế”
“Cô đã thu xếp ổn thỏa rồi chứ?”
“Vâng”.
“Tôi muốn nói chuyện với cô về chuyến đi đến Ý của chúng ta” anh nói, di chuyển ngang qua để giữ cánh cửa mở ra cho cô. “Tôi sẽ gặp cô tại phòng làm việc của tôi trong 20 phút nữa. Trước tiên tôi muốn tắm rửa và cạo râu đã”.
Nina đi qua anh và đi xuống lầu, đem theo máy theo dõi trẻ [15]. Hôm nay Lucia xin nghỉ nên cô làm một khay đựng cà phê cùng bánh mà bà ấy đã nướng và đem nó lên phòng làm việc của Marc để chờ anh.
[15] giống như thế này
images
Không lâu sau anh bước vào, mái tóc đen của anh lấp lánh ẩm ướt, gương mặt được cạo râu sạch sẽ và chiếc quần jean đơn giản cùng với áo phông đen tay dài làm mạch máu của Nina bắt đầu chạy đua điên cuồng.
“Chuyến đi của anh thế nào?” cô hỏi, che giấu phản ứng của mình đối với anh bằng việc tập trung vào khay đựng cà phê.
Anh nhận lấy tách cà phê cô đưa, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt cô. “Tôi cho rằng cô đang tự nhắc lại vai trò là vợ của tôi bằng việc pha cà phê và hỏi chuyện tôi bằng những câu hỏi quan tâm?”
Cô quay người tránh khỏi sự nhạo báng mà cô có thể nhìn thấy trong mắt của anh. “Anh có thể giả định bất kì thứ gì anh muốn. Tôi không quan tâm đến chuyến đi ngu ngốc của anh ra sao. Tôi chỉ tỏ ra lịch sự thôi”.
“Đừng t tỏ ra lịch sự với tôi, Nina. Nó không phù hợp với cô đâu”. Anh uống một hớp cà phê nhưng khi anh nhìn thấy biểu hiện tổn thương của cô anh đã hối tiếc về những lời cộc lốc anh đã nói ra. Anh đặt tách cà phê xuống đi đến chỗ cô đang đứng và cầm lấy bàn tay của cô, từ từ nhấc nó đến môi anh và phớt một nụ hôn lên đầu ngón tay của cô.
Cô đứng bất động, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực khi cô giữ lấy ánh mắt quyến rũ của anh.
“Tại sao anh lại làm thế?” cô hỏi.
“Tôi không chắc” anh trả lời cách nghiêm trọng. “Để tôi nói cho cô nghe sự thật này, Nina. Đôi khi tôi cảm thấy khi tôi ở cùng với cô giống như tôi đang nói chuyện với hai người hoàn toàn khác nhau”. Anh dừng lại một lát, đôi mắt hơi muộn phiền nhìn vào cô trước khi anh nói tiếp. “Tôi tự hỏi ai là người sẽ cùng tôi kết hôn vào ngày mai”.
Nina kéo tay mình ra khỏi tay anh và tạo một khoảng cách giữa họ khi cô cố ngăn chặn sự hoảng loạn đang dâng lên.
“Tôi không thể hình dung ra ý của anh là gì. Điều anh nói nghe có vẻ như thể tôi bị chứng rối loạn đa nhân cách không bằng”.
“Em trai tôi đã nói cho tôi nghe rất nhiều điều về cô nhưng tôi hoàn toàn thất bại trong việc nhìn thấy bất kỳ bằng chứng nào về những thứ đã quấy nhiễu nó”.
“Có thể tôi đã thay đổi” cô nói, tránh nhìn vào mắt anh. “Anh biết đó, con người thường thế. Việc có con đem lại sự thay đổi lớn trong cuộc sống của họ”.
“Tôi không nghi ngờ gì về điều đó nhưng tôi không thể nghĩ ra nó có thể biến đổi quá mức như thế”.
“Ý - ý của anh là gì?” Cô thận trọng liếc nhìn anh, hai bàn tay nắm chặt đặt ở phía trước.
Marc quan sát những cảm xúc trên gương mặt cô, sự lo lắng trong ánh mắt cô, và cái cách mà trán cô nhăn lại vì lo âu khiến anh cảm thấy nó thật sự lôi cuốn. Anh đã trải qua toàn bộ thời gian qua không ngừng suy nghĩ về cô, tự hỏi sẽ như thế khi anh ngủ với cô, với mái tóc dài vàng óng phủ khắp ngực anh, tay chân mảnh khảnh quấn lấy anh, cơ thể cô thỏa mãn vì anh. Biết rằng cô là thứ cấm kỵ đố với anh nhưng cơ thể anh lại xác định anh khao khát cô một cách không ngừng. Ngay bây giờ anh có thể cảm nhận nó, sự khao khát len lỏi trong mạch máu của anh, làm anh cứng lên chỉ bằng việc nhìn thấy cô.
Anh muốn căm ghét cô, phải như thế để anh có thể giữ một khoảng cách với cô, nhưng bằng tất cả nổ lực, anh căm ghét vì bản thân đã thất bại để thay thế bằng một thứ nguy hiểm hơn thế rất nhiều.
“Đôi khi tôi cảm thấy em trai mình đã nói về một người hoàn toàn khác. Chỉ là nó không thể giải thích được”.
Nina không biết phải trả lời như thế nào. Cô nghĩ mình có thể dùng lối đáp trả của Nadia nhưng cô không thể nào làm được.
“Cô không có gì để nói sao, Nina?” Anh hỏi sau một lúc thinh lặng.
Cô hướng mắt về phía anh, cô quyết định cách duy nhất để thoát khỏi việc này là chuyển sang một đề tài khác. “Anh đã nói rằng anh muốn thảo luận với tôi về chuyến đi đến Ý của chúng ta. Khi nào chúng ta sẽ đi?”
“Chúng ta sẽ đi vào hôm sau lễ cưới. Tôi sẽ nhờ Lucia thu dọn hành lý cho cô. Bà ấy sẽ đi cùng để c cho Georgia”. Anh với tay lấy tách cà phê và đổ đầy nó trước khi quay lại với cô. “Tôi phải báo trước với cô rằng cha tôi sẽ không mở rộng vòng tay mà chào đón cô. Ông là một người đang bị bệnh và vẫn còn đau buồn vì những chuyện đã qua. Tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô khỏi những điều kém thoải mái không cần thiết nhưng tôi không thể bảo đảm chúng sẽ dễ dàng”.
“Tôi hiểu”.
“Lễ cưới sẽ được tiến hành vào 10 giờ sáng mai” anh nói. “Nó sẽ là một buổi lễ không sôi nổi lắm để phù hợp với hoàn cảnh”.
Marc quan sát khi cô đi về phía cửa như thể cô không thể chờ để trốn thoát khỏi anh. Anh cân nhắc đến việc gọi cô lại nhưng anh nghĩ như vậy tốt hơn. Nó sẽ trở nên rắc rối khi anh ở một mình với cô quá lâu. Anh đã bước trên một ranh giới hoàn hảo và nó sẽ không thể đẩy ngã anh.
Khi cánh cửa khép nhẹ lại sau lưng cô, anh tự hỏi có phải anh đã đi được hơn nửa chặng đường rồi không.