Chương 11
Cô không chắc mình nên tức giận hay đau đớn. Anh trả nó cho cô vì lời đánh cuộc để thoát khỏi mặc cảm tội lỗi hay là để lăng mạ cô thêm? Cô vo tròn nó lại, ném vào bức tường gần nhất và nghe thấy tiếng mắng rít lên phía sau cô. Cô quay lại và nhìn thấy Lucia đang nhìn cô với sự khinh miệt thường có của bà, đôi mắt đen của bà hướng về mảnh giấy vo tròn lại nằm ngay chân tường trước khi quay trở lại với ánh mắt cô.
“Cô muốn tôi dọn nó đi không, signora[19]?”
Nina trả lời bằng tiếng Ý mà không hề nghĩ ngợi gì. “Không. Mi scusi[20]. Tôi sẽ dọn nó”.
Lucia nhìn cô chằm chằm, miệng bà ấy mở ra rồi khép vào giống như cá.
Nina nhìn bà một cách rầu rĩ. “Tôi đáng lẽ nên nói cho bà biết từ sớm. Tôi có thể nói và hiểu tiếng Ý”
“Signore[21] Marcello không nói với tôi”, bà nói, hai mắt thu hẹp lại.
[19] (Tiếng Ý) bà, cô (tỏ sự kính trọng)
[20] (Tiếng Ý) xin lỗi
[21] (Tiếng Ý) ngài, ông
“Signore Marcello không biết điều này”. Lông mày màu sẫm của bà quản gia nhướng cao hơn. “Cô không nói với cậu ấy sao?”
Cô lắc đầu và tiếng thở dài nhỏ thoát ra khỏi môi cô. “Có nhiều thứ tôi không nói với anh ấy”. Cô quay lại nhìn Georgia, nó đang ʍút̼ lấy ngón tay của mình. “Quá nhiều thứ tôi đã không cho anh ấy biết”.
Nina nhận thức được ánh mắt quan sát của Lucia.
“Signore Marcello kêu tôi nói với cô rằng cậu ấy có việc cần làm. Nhưng cậu ấy sẽ về nhà sớm để cùng chúng ta ra sân bay”.
Cô ngập ngừng mỉm cười với bà. “Grazie[22], Lucia”.
[22] (Tiếng Ý) cám ơn
“Cậu ấy sẽ là một người chồng tốt”, Lucia nói sau khi dừng lại một lúc. “Cô cần phải cho cậu ấy thời gian. Cậu ấy vẫn còn đang đau buồn, cậu ấy không hề là chính bản thân mình”.
Cô thầm mỉm cười khi nghe thấy sự mỉa mai trong câu tuyên bố của bà quản gia. Marc không phải là người duy nhất không sống thật với chính bản thân mình.
“Georgia là một đứa bé xinh đẹp”, Lucia nói, nhìn xuống đứa bé. “Con bé đem niềm vui đến với cuộc sống của Signore Marcello”.
Không giống như người mẹ giả dối của con bé, Nina không cần suy nghĩ khi cô với tay ra cù vào những ngón tay bé xíu của cháu gái cô. “Con bé là cả thế giới của tôi, phải thế không Georgia?” Cô lần lượt hôn lên từng ngón tay nhỏ xíu của con bé.
“Cô là một người mẹ tuyệt vời”, Lucia nói. “Lúc này không ai có thể nghi ngờ điều đó”.
Nina nhìn quanh kinh ngạc. Trong những ngày qua, bà quản gia hướng về cô không gì khác ngoài sự căm ghét. Chuyện gì đã đem lại sự thay đổi đột ngột này chứ?
Lucia quan sát cô quá chăm chú đến nỗi Nina khó có thể tiếp tục nhìn bà. Cô quay đi với v có lỗi, không thể xua đi cảm giác rằng Lucia đang bắt đầu đặt thêm nhiều vấn đề phức tạp trong đầu của bà ấy.
“Có người gọi cho cô khi cô đang ở trong phòng tắm” Lucia nói rồi đột ngột thinh lặng. “Sao ạ?” Nina căng thẳng.
“Tôi không muốn tiếng điện thoại đánh thức Georgia vì thế tôi đã nghe điện thoại”, bà dừng lại vài giây và nói thêm. “Tôi hy vọng cô không phiền vì điều đó”.
“Không”, cô nuốt xuống. “Dĩ nhiên tôi không cảm thấy phiền”. Cô buộc giọng nói của mình thật bình tĩnh. “Người đó...là ai vậy?”
“Cô ta không nói, nhưng trong một lúc tôi đã nghĩ đó là cô. Nó thực sự kỳ lạ. Giọng của cô ta nghe y hệt giọng của cô”.
“Cô ấy... có để lại lời nhắn không?” Nina hỏi, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Georgia.
“Cô ta nói sẽ gọi lại cho cô sau”.
“Cám ơn bà”.
Không gian bỗng thinh lặng trong một lát.
“Signore Marcello chỉ thị cho tôi giúp đỡ cô đóng gói hành lý”.
“Tất cả ổn mà, Lucia. Tôi có thể thu xếp được. Dù sao tôi cũng không có nhiều thứ cần đóng gói”.
Bà quản gia trao cho cô ánh mắt trầm ngâm trước khi rời đi để làm nốt công việc của mình. “Nếu tôi có thể giúp bất cứ điều gì, Signora Marcello, cô chỉ cần yêu cầu. Tôi sẽ rất sẵn lòng, tôi đảm bảo với cô”.
“Grazie, Lucia”.
Nina chờ cho đến khi bà ấy rời khỏi phòng trước khi thở ra. Cô thở dài khi nhìn xuống đứa bé đang cười nắc nẻ, khẽ thì thầm. “Mẹ đã đi quá xa rồi, Georgia, ngập chìm vào nó quá nhanh”.
Georgia trao cho cô nụ cười toe toét khoe hàm răng không có một chiếc nào của con bé và đưa bàn tay trở lại miệng.
***
Marc nhận ra sự miễn cưỡng hình thành trong ánh mắt Nina lúc nó tiếp xúc với ánh mắt anh khi họ đi đến sân bay. Cô nói chuyện một cách lịch sự với Lucia và biểu lộ sự trìu mến dành cho Georgia khi cô đã ngồi vào xe, nhưng mỗi lần khi ánh mắt cô chạm đến ánh mắt anh thì nó lại ngay lập tức dời đi, hai má lại ửng hồng lên.
Anh liếc nhìn cô khi họ lái xe đến sân bay, cau mày khi nhìn thấy hai tay cô di chuyển không yên trên đùi và cô cắn lấy môi dưới khi cô nhìn chằm chằm về phía trước một cách căng thẳng.
Kí ức về sự thân mật mà họ đã chia sẻ vào tối hôm qua gặm nhắm anh một cách liên tục, cảm giác cơ thể cô tựa vào anh, khuôn miệng mềm mại của cô trên miệng anh, tiếng khóc của cô khi anh đâm vào cô quá sâu.
Anh đã quá tự tin rằng anh có thể kháng cự lại cô nhưng cuối cùng anh không có cơ hội làm được điều đó. Thậm chí em trai anh đã vứt bỏ cô, Marc biết rằng anh sẽ không thể nào dễ dàng làm được như Andre. Mặc cho tất cả những gì anh biết về cô, anh vẫn không thể nào đưa cô ra khỏi tâm trí mình. Mọi suy nghĩ của anh hướng về cô và chỉ có một mình cô, thậm chí anh đã thao thức không ngủ được vì bị ám ảnh bởi nhu cầu không thể kiểm soát được mà anh dành cho cô.
Trong những năm qua anh đã tránh không vướng vào vấn đề tình cảm với bất cứ ai. Anh không thích cái cảm giác quá ủy mị đó. Nó khiến anh mất sự cân bằng mà anh đã dày công xây dựng, để lại cảm giác đau đớn mà anh đã thề sẽ không bao giờ bộc l bản thân một lần nữa.
Anh không thể hiểu được cô. Nếu cô thực sự là loại phụ nữ giống như em trai anh đã mô tả thì tại sao cô lại luôn lẩn tránh ánh mắt của anh? Andre đã mô tả cô là một kẻ ma mãnh phóng đãng sẽ làm tất cả mọi thứ để nhận được tiền hay sự chú ý của nó. Nhưng sau đêm qua anh hoàn toàn bị bối rối. Nó không giống như thế. Cô được cho là có hàng đống mối tình sau khi sinh Georgia, những bài báo mô tả đầy đủ những chiến tích của cô. Đúng, anh đã làm điều đó quá vội vàng, nhưng cô không hề biểu lộ cho anh biết cô không hiểu những gì anh ám chỉ. Nếu không có ai hiểu lầm điều được nói ra thì Nina Selbourne mà anh đã kết hôn không giống một chút nào với người phụ nữ đã đeo đuổi và sau đó hủy hoại em trai anh. Anh phải thừa nhận rằng con người có thể thay đổi, nhưng sự thay đổi của Nina không thể nào tin được.
“Tôi chắc sự yên lặng của cô là vì cô không mong đợi về chuyến bay sắp đến”, anh nói sau một lúc thinh lặng.
Cô buông tay ra, tìm kiếm trong túi xách đặt ngay chân, trao cho anh tấm chi phiếu mà anh đã để lại lúc sáng, mắt anh tiếp xúc với ánh mắt tức giận của cô.
Marc nhìn xuống tấm chi phiếu trong một lát. Đây là một trò lừa nữa sao?
Anh bắt gặp ánh mắt phẫn uất của cô. “Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra vào tối hôm qua. Chuyến đi sẽ thêm phần khó chịu hơn mức cần thiết nếu cô không chấp nhận lời xin lỗi của tôi”.
“Đó không phải lời xin lỗi mà tôi sẽ chấp nhận”, cô đáp trả. “Đó là tiền của anh”.
“Tôi không thể nào thấy điều gì làm cô quá tức giận như thế. Nó là một vụ cá cược công bằng. Tôi đã thua và vì thế tôi phải thực hiện thỏa hiệp - hay cô hối tiếc vì nó quá ít”. Môi anh nhẹ cong lên. “Cô muốn tôi tăng nó lên gấp ba để xoa dịu cơn tức giận của cô à?”
Nina quay đầu qua tránh sự nhạo báng căm ghét của anh, đôi mắt nhức nhối với những giọt nước mắt tức giận.
“Thôi nào, Nina” anh trách một cách nhẹ nhàng. “Cô đã từng được trả cho sự quyến rũ của mình trước đây. Andre đã nói với tôi cô đã thích thú như thế nào khi nhận được những món quà nữ trang và những thứ cô thích mà. Nói cho cùng đó là cách những cô nhân tình trên khắp thế giới này biểu lộ ra. Cô không cần diễn kịch mình là một nạn nhận bị lăng mạ, nó không giống cô đâu”.
Không, Nina nghĩ với sự đau nhói sâu bên trong. Nó chắc chắn không phải như thế.
Một lát sau hành lý họ được đăng ký và các giấy tờ đều có hiệu lực. Nina đứng bên cạnh Marc, tự hỏi khi nào những nhà chức trách sẽ can thiệp. Cô đã “quên” giấy khai sinh của Georgia, và nếu có bất kỳ ai yêu cầu bổ sung những giấy tờ đó cô không chắc mình sẽ phải làm gì nhưng cô tin rằng không ai làm thế. Họ sẽ đi qua như thể họ là một cặp đôi bình thường vừa kết hôn hạnh phúc cùng đi du lịch với cô con gái nhỏ.
Máy bay riêng của Marc không giống với máy bay mà Nina đã từng đi trước đây. Cô ngồi ổn định vào chiếc ghế sang trọng khi Marc đặt Georgia ngồi xuống bên cạnh cô, nhân viên của anh lịch sự đề nghị trợ giúp và bảo đảm tất cả mọi thứ đều như họ mong muốn.
Khi máy bay trượt trên ăng, cô ngồi đó với những ngón tay xoắn lại trong lòng bàn tay, bụng cô dâng lên nỗi sợ hãi khi động cơ máy bay gầm lên phía sau ghế của cô lúc máy bay cất cánh. Cô nhắm chặt hai mắt lại, sự hoảng sợ làm làn da cô lấm tấm mồ hôi.
Cô cảm thấy tay Marc chạm vào tay cô, sự ấm áp từ cái sít chặt của anh khiến cô dễ chịu đến không ngờ. Cô mở mắt và chạm trán với ánh mắt đen của anh. Cô nhìn anh một cách ngượng ngùng rồi sau đó nhìn xuống nơi bàn tay của họ đang nắm lấy nhau.
“Tôi biết nó thật lố bịch, nhưng tôi không thể ngăn lại được”.
“Nó không hề lố bịch”, anh nói, sít chặt lấy những ngón tay của cô. “Hãy nhắm mắt lại và cố ngủ một chút. Trước khi cô biết chúng ta đã đến nơi”.
Cô nhắm mắt lại và sẵn sàng để bản thân đi vào giấc ngủ nhưng cho dù đã kiệt sức, cô không thể nào phất lờ việc Marc đang ngồi bên cạnh cô. Cô có thể ngửi thấy mùi hương nước cạo râu của anh và cả hương thơm tươi mới từ chiếc áo sơ mi vừa được giặt ủi của anh, và mỗi khi anh di chuyển trên ghế cô cảm thấy cánh tay đầy cơ bắp của anh chạm nhẹ vào tay cô.
Cô bắt gặp anh nhìn cô vài lần, cái nhìn đầy suy tư trong mắt anh khiến cô không yên. Anh đã nghi ngờ rằng cô không phải là người cô đã nói rồi sao? Sau đêm qua có thể chắc chắn anh đã nghi ngờ. Cô đã nhìn thấy sự nghi ngờ tương tự như thế trong ánh mắt của Lucia vào sáng nay, cách bà ấy nhìn cô như thể mới thấy cô lần đầu.
Khi cuối cùng họ đã đến phi trường tại Naples, họ được một trong những nhân viên của gia đình Marcello đang đậu xe chờ ở đằng trước. Khi xe trên đường đi đến Sorrento, Nina có thể thu lượm chút ít thông tin từ cuộc trao đổi giữa tài xế và Marc.
“Cha tôi thế nào rồi, Guido?”
“Ngài ấy đang yếu đi từng ngày, Signore Marcello. Ngài ấy sống đến lúc này để được nhìn thấy đứa con của Andre”.
“Ừ...” Nina nghe thấy tiếng thở dài của Marc, giọng anh vô cùng buồn bã. “Tôi hiểu”.
***
Biệt thự của gia đình Marcello nằm không xa Sorrento là mấy, tọa lạc trên mũi đất với tầm nhìn bao quát Vịnh Naples, những ngọn đồi xung quanh rậm rạp trồng ô-liu và nho dọc theo những lùm cây trồng chanh và cam. Biệt thự không phải được xây dựng từ lâu nhưng nó được thiết kế theo phong cách cổ điển cùng với khu vườn và những lối đi bộ trải sỏi tuyệt đẹp.
Nina nhìn xung quanh trong sự sợ hãi. Tầm nhìn ngang qua mặt nước thật sự ngoạn mục, trong khoảng cách này cô có thể nhìn thấy Hòn đảo Capri [23] và Vịnh Positano [24] cùng với không khí mùa hè ấm áp mang hương chanh và vị mằn mặn của biển.
[23] Và đây là vài hình ảnh của Đảo Capri
images
images
images
[24] Hình ảnh của Vịnh Positano
images
Cô ôm Georgia lại gần khi Marc dẫn cô vào lối cửa chính nơi những nhân viên khác đang sôi nổi hỏi chuyện Lucia, những người đang hướng về phía họ.
Lucia đi vào bên trong khi người phụ nữ bé nhỏ người Ý đang nói chuyện quay lại và cúi đầu kính cẩn chào ông chủ của mình.
“Buon giorno [25], Signore Marcello. Cha cậu đang chờ tại phòng khách”.
[25] (Tiếng Ý) Chào
“Grazie, Paloma”.
Đôi mắt đen của Paloma hướng về phía Nina, thay vì sự đón chào lạnh lùng mà Nina đã nghĩà chuẩn bị tinh thần để đón nhận, người phụ nữ ấy mỉm cười một cách ấm áp. “Chào mừng cô đã đến, Signora Marcello. Tiếng Anh của tôi không được tốt lắm nhưng tôi sẽ cố gắng”.
“Bà thật tử tế”, Nina đáp lời. “Grazie”.
Marc dẫn cô bước vào dinh thự [26], tiếng bước chân của họ vang lên trên nền cẩm thạch. Các nhân viên khác đang chờ ở phía ngoài phòng khách và mở cửa khi họ đi đến.
[26] (nguyên văn) palazzo - Tiếng Ý nghĩa là cung điện, dinh thự.
Nina bước vào phòng phía sau Marc hai bước chân, ánh mắt cô ngay lập tức hướng đến hình dáng đang ngồi trên xe lăn kế bên bộ ghế sô-pha lớn.
“Papa”. Marc cúi người xuống và lần lượt hôn vào hai bên má của cha anh. “Con rất vui khi được gặp ba”.
Hai bàn tay gầy gò của Vito Marcello nắm chặt lấy thành ghế của ông khi Marc mang Nina lại gần. “Papa, đây là Nina và cháu nội của ba, Georgia”.
Nina giơ tay ra nhưng người đàn ông lớn tuổi ấy phất lờ đi khi ánh mắt ông hướng về đứa bé đang đu trên hông của cô. Cô nhìn thấy sự lấp lánh ẩm ướt trong đôi mắt ông và cằm ông hơi run run lên khi ông đưa bàn tay xương xẩu của mình về phía Georgia.
Geogia ríu rít và nhoẻn miệng cười lộ núm đồng tiền trên má khi nhìn ông, hai bàn tay nhỏ xíu của con bé với xuống ông.
Nina kìm lại những giọt nước mắt của cô khi nhìn thấy cảnh tượng này. Cô đặt đứa bé trên đùi của ông và bước sang một bên, lén lút tìm kiếm một cái khăn tay. Cô bắt gặp ánh mắt sắc bén của Marc và quay đi, giả vờ hứng thú với khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Con bé giống Andre quá... và cả mẹ con nữa”. Vito nói bằng tiếng Ý, giọng ông khàn khàn đầy cảm xúc.
Nina quay lại và nhìn thấy cổ họng của Marc nâng lên hạ xuống như thể đang nuốt lấy những xúc cảm mà lời nhận xét của cha anh đã gợi lên.
“Vâng”.
“Con đã làm được một việc rất đúng đắn, Marc”, cha anh nói tiếp bằng tiếng Ý. “Ta biết nó không phải là điều con muốn, bị trói buộc vào một người phụ nữ, nhưng nó sẽ sớm chấm dứt thôi. Ta đã bàn với luật sư rồi. Khi thời điểm đến con sẽ không gặp rắc rối gì trong việc đem con bé rời khỏi cô ta”.
Nina khó kìm nén để không lộ ra sự nhận thức của cô. Cô giả vờ hứng thú với cảnh sắc bên ngoài, cột sống cô cứng ngắc vì tức giận.
“Papa, có những thứ chúng ta cần thảo luận, nhưng không phải lúc này”. Marc nói với tông giọng nhỏ, ánh mắt anh hướng về dáng đứng cứng ngắc của Nina trước cửa sổ.
Môi Vito cong lên đầy sự nhạo báng. “Con nghĩ cô ta hiểu những gì chúng ta bàn bạc hay sao? Vậy thì con là môt tên ngốc rồi, Marc. Andre nói với ta cô ta là một con điếm đầu óc trống rỗng không có giáo dục. Đừng nói với ta là con nghi ngờ điều đó nha? Cô ta đã làm gì con rồi, ả ta đã chui vào giường con rồi sao?”
Khi Nina quay người cô nhìn thấy cằm Marc sít chặt lại và hai gò má thoáng hồng lên nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác là khoác lên cái mặt nạ vô cảm khi ánh mắt anh tìm kiếm ánh mắt cô một cách ngắn ngủi.
“Con đừng quên mất những gì cô ta đã làm!” Vito nói tiếp một cách giận dữ.
“Con không quên”, Marc nói, với tay đến Georgia. “Đã tới giờ ngủ của Georgia rồi ạ. Chú sẽ rời đi để ba nghỉ ngơi một chút trước bữa ăn”. Anh nhìn về phía Nina một lần nữa và nói bằng tiếng Anh. “Đi nào, Nina. Chúng ta cần cho Georgia đi ngủ và thay đồ để ăn tối”.
Nina trao cho cha của Marc một nụ cười lịch sự khi cô đưa tay về phía ông. “Cháu rất vui khi được gặp ngài, Signore Marcello”.
Lần thứ hai trong buổi tối nay Vito Marcello phất lờ tay cô.
“Papa?” Marc cau mày nhắc cha anh.
Vito bình luận điều gì không thể nghe thấy và cầm lấy tay Nina một cách ngắn ngủi. “Cám ơn cô vì đã đồng ý đem cháu nội của tôi đến đây. Thời gian còn lại của tôi không nhiều. Con bé là tất cả những gì Andre để lại”.
Nina nháy mắt để giữ nước mắt không rơi xuống. “Cháu thật sự xin lỗi về những gì ông đã phải trải qua”.
Vito nhích người trên ghế, thực sự phất lờ cô. “Cô không biết những gì tôi đã trải qua đâu. Không biết gì cả”.
Marc nắm lấy khuỷu tay cô và dẫn cô ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng khách lại.
“Tôi xin lỗi về sự khiếm nhã của cha tôi”, anh nói khi họ đi về phía cầu thang khổng lồ dẫn lên lầu trên. “Ông ấy vẫn còn đang đau thương”. Anh do dự trong một lát trước khi nói thêm. “Tôi thực sự không cần phải nói cho cô biết Andre là đứa con ông yêu thương nhất”.
Nina dừng lại và ngước lên nhìn anh. “Tôi ổn mà, Marc. Tôi hiểu điều đó. Đó đã từng là khoảng thời gian tồi tệ đối với anh”.
Anh trao cho cô nụ cười hiếm hoi, đượm buồn, nhưng nó vẫn là một nụ cười. “Thỉnh thoảng tôi tự hỏi với bản lĩnh của mẹ tôi sẽ làm gì cô”, anh thì thầm.
“Mẹ của anh?”
Anh chỉ vào bức chân dung được treo trên tường cách đó vài feet. “Đó là mẹ tôi”.
Nina bước lên vài bước và đứng trước bức chân dung của một người phụ nữ nhỏ nhắn với làn da màu trắng như sứ, mái tóc đen tuyệt đẹp, đôi mắt nâu dịu dàng của bà chan chứa tình cảm.
“Bà ấy thật đẹp”.
“Vâng, đúng thế”.
Tông giọng của anh khiến Nina quay đầu lại nhìn anh.
Anh giữ lấy cái nhìn của cô trong vài giây trước khi nói. “Cha tôi chưa bao giờ tha thứ cho tôi về việc đã dẫn đến cái ch.ết của bà”.
Nina hơi há hốc kinh ngạc nhưng cô không nói một lời nào. Anh nhìn cô ngang qua đỉnh đầu của Georgia khi con bé vùi đầu vào ngực anh, bàn tay nhỏ xíu của con bé xòe rộng trên áo sơ mi của anh. “Tôi đã đến trễ. Chúng tôi đã thỏa thuận sẽ gặp nhau nhưng tôi đến trễ. Tôi đã gọi điện cho bà để lùi thời gian lại cho đến khi tôi đến đó”.
Nina cảm thấy hơi thở mình dồn lại trong lồng ngực. Cô hầu như có thể nhận thức cái gì đang đến, mặc cảm tội lỗi và lời khiển trách như gánh nặng cho lương tâm của một người. Cái gì có thể khiến nó khác đi nếu chỉ có người đó biết về nó.
“Bà băng qua đường khi bà nhìn thấy tôi. Bà đã vẫy tay và gọi tôi...một chiếc mô tô phóng nhanh khi bà bước qua”.
“Ôi, Marc”
“Bà không nhìn thấy chiếc xe hơi phía sau. Tôi cũng không nhìn thấy cho đến khi nó hất bà lên và ném bà như một con búp bê rách về phía tôi”. Anh quay lưng lại và thở dài. “Nếu như tôi đến sớm hơn vài giây...”
“Không!” Cô nắm tay anh. “Không, anh không cần phải nghĩ như thế!”
Anh gỡ tay mình khỏi cái nắm của cô, giữ chặt cháu gái tựa vào anh khi anh tiếp tục bước lên lầu. “Cô không thể nào thay đổi quá khứ được, Nina. Cô và tất cả mọi người, đều biết điều đó. Tất cả chúng ta làm những thứ do sự thôi thúc của tình thế để rồi sau đó chúng ta phải hối tiếc vì những gì mình đã làm”.
Nina ước gì cô có một câu trả lời nhưng rồi cô biết những gì anh nói là sự thật. Những hành động bốc đồng của chính bản thân cô đã gây ra những hối tiếc không thể lường trước. Giá như cô nói rõ với anh ngay từ đầu, có thể mọi việc sẽ không giống như lúc này. Anh là một người đàn ông hiểu lẽ phải, một người đàn ông tốt, một người đàn ông của những nguyên tắc đạo đức. Nếu như lúc đầu cô nói cho anh biết nỗi sợ hãi của cô dành cho sự an toàn của Georgia, những lo lắng của cô về động cơ của em gái cô - chắc chắn anh sẽ không đem Georgia ra khỏi cuộc sống của cô mà không suy nghĩ nó sẽ tác động như thế nào đến cháu gái anh?
Nhưng bây giờ đã quá trễ. Cô đã đi trên lối mòn dẫn cô đến với điều này - một cuộc sống giả dối. Cô không có sự lựa chọn nào ngoài việc tiếp tục, những lời nói dối và lừa gạt chất đống bên trong cô giống như một dòng mãnh vỡ không thể thoát được khi đến đỉnh điểm nó sẽ chôn vùi cô, đè bẹp cô xuống cho đến khi cô gục ngã vì nó.
“Marc?”
Marc quay lại nhìn xuống cô, đứa bé đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. “Nina, đây là cơ hội cuối cùng tìm thấy sự thanh bình của cha tôi. Tôi biết nó là một việc khó khăn đối với cô...”
“Nó không gây khó khăn cho tôi”, cô nói, dịu dàng chạm vào cánh tay anh. “Tôi nợ ông những kí ức về em trai anh. Trong cuộc sống khác, trong tình huống khác, anh ta có thể vui mừng đón nhận Georgia là con gái mình. Nó đã đến không đúng lúc. Anh đã đảm đương vai trò là cha của con bé. Và tôi là... mẹ của nó. Chúng ta có nhiệm vụ đảm bảo cuộc sống cho con bé”.
“Và lúc này cô hạnh phúc vì điều đó sao?” anh hỏi.
Cô nhìn xuống đứa bé đang ngủ vùi trong vòng tay mạnh mẽ đầy bảo vệ của anh. “Tôi hạnh phúc với nó”. Một tiếng thở dài nhỏ thoát ra khỏi môi cô khi cô hướng mắt trở lại với anh. “ngay lúc này”. Một sự thinh lặng cuốn quanh họ trong một lát. Cô không thể dứt mắt ra khỏi sự đau đớn nấn ná phản chiếu trong mắt anh. Việc trở về nhà đã ảnh hưởng một cách sâu sắc đến anh, những đợt kí ức không nghi ngờ đã đánh thức mặc cảm tội lỗi anh cảm thấy vì cái ch.ết của mẹ anh. Không phải cô cũng đã trải qua cùng sự đau đớn giống như anh hay sao? Mặc dù cuối cùng mẹ cô đã phải chịu trách nhiệm về cái ch.ết của bà, Nina vẫn cảm thấy như thể cô có lỗi trong việc đó. Giá như cô cố gắng chăm chỉ làm việc để đưa bà vào bệnh viện hay thường xuyên đến thăm bà hơn, thì có thể mọi chuyện đã khác đi.
“Đi nào”. Chất giọng trầm của Marc phá vỡ sự yên lặng. “Lucia đang chờ để cho Georgia đi ngủ. Cha tôi không thích phải chờ đợi đâu”.